Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 261: Thay đổi

Chương 261: Thay đổi


12 giờ trưa, cái giờ mà người người nhà nhà nghỉ ngơi. Triệu Hoài cũng không ngoại lệ, sau một đêm quần quật chạy trốn. Buổi sáng thì lại được phen bỡ ngỡ. Khó khăn lắm, mới được chợp mắt một tí. Nào ngờ, lại có âm thanh như mổ lợn vang lên bên ngoài cửa phá tan đi mộng đẹp của bản thân.

- Ông Bụt, ông đâu rồi? Mau ra đây!- Tiếng kêu không ngừng phát ra, kèm theo đó là từng hồi đập cửa.

- Cái quái gì thế? Đòi nợ à? Hay là ăn c·ướp?- Triệu Hoài từ trong cơ mê tỉnh dậy, nét mặt không khỏi bàng hoàng.

- Ông Bụt, mở cửa ra! Người đâu rồi?- Cánh cửa cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, bị đối phương đạp văng ra một bên.

Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Triệu Hoài được phen ngỡ ngàng trông thấy. Hai mắt mở to, không khép được miệng. Tinh thần, phải nói là tổn hại không ít. Sự tình cho tới hiện tại, hắn ta vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Thế mà, cánh cửa đã toang.

- Chuyện quái gì đây?- Triệu Hoài nói lời cảm thán, b·iểu t·ình còn là có chút ngạc nhiên.

Từ ngoài bước vào là hình ảnh quen thuộc không thôi, Cảnh Hoà. Tên đó khí thế ngời ngời, dáng vẻ không khỏi gấp gáp. Chưa kịp để Triệu Hoài phản ứng, đối phương đã kéo hắn ta ra khỏi giường.

- Ông Bụt, người làm gì lâu thế, có biết là ta ở ngoài kia, đợi lâu lắm không hả? Đi thôi!- Chưa gì hết, Cảnh Hoà đã một lời chất vấn.

- Khoan đã, khoan đã! Đi, mà đi đâu mới được? Có chuyện gì mà nhìn ngươi gấp thế? Có thể nói rõ cho ta hay không? Chứ từ nãy cho tới giờ, ta chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả! (Không lẽ sự việc đêm qua nhanh như vậy, đã bại lộ rồi sao? Không được, phải trốn nhanh mới được!)- Trước tình cảnh này, trong lòng Triệu Hoài liền sinh ra một tia lo lắng.

- Chúng ta đi tán gái thôi, ta đã nghĩ kĩ rồi, cảm thấy bản thân đã khác xưa hoàn toàn. Ta muốn chứng minh chính mình, cho bọn họ biết ta không phải là một tên vô dụng!- Cảnh Hoà hào hứng mà nói, mười phần tự tin. Nhưng đổi lại, là sự thờ ơ đến khinh bỉ của đối phương.

- Mẹ kiếp nhà ngươi, ta tưởng là có chuyện gì lớn lắm, làm ta sợ hết cả hồn! Cái đồ c·h·ó c·hết này, ngươi nhìn xem căn phòng của ta đi. Nó thành ra như vậy là do ngươi mà ra cả đấy! Không phải là đã bảo ngươi đợi rồi sao? Thời cơ chưa tới, gấp gáp làm gì cũng không biết nữa!- Triệu Hoài lớn tiếng mà hét, tâm tình còn là nóng giận không thôi. Bản thân xém tí thì bị đối phương hù c·hết rồi, không tức giận sao được.

- Chỉ là ta sau một đêm suy nghĩ, cảm thấy lời của ngươi nói rất đúng. Làm người, phải lưu danh sử sách người người kính ngưỡng mới gọi là làm người!- Cảnh Hoà một lời nói lớn, khí thế dâng tràn cũng không ít.

- Ngươi có lưu danh sử sách, người người kính ngưỡng hay không thì ta không biết. Nhưng có một điều ta rất rõ, chỉ cần ngươi không sửa được cánh cửa này. Ta ra tay là ngươi khỏi cần làm người luôn đấy!- Triệu Hoài cay nghiến mà nói, biểu cảm còn là có chút dữ tợn.

Thế là dưới sự đe dọa của đối phương, Cảnh Hoà miễn cưỡng mà làm theo. Một người cực lực sửa cửa, một người thảnh thơi mà nằm trên giường. Triệu Hoài vắt chân, tư thế phải nói là cực kì an nhàn.

- Ông Bụt à, chúng ta lúc nào mới tiếp tục tiếp cận Bích Hạ đây?- Cảnh Hoà bất ngờ lên tiếng, giọng điệu không khỏi ấp úng.

- Hiện tại thì không được, ta đang bị bệnh nên cần vài ngày để dưỡng thương. Đợi ta khỏi đi, rồi hả nói tiếp!- Triệu Hoài từ tốn mà trả lời, bình thản không thôi.

- Bệnh? Người cũng bệnh nữa sao?- Cảnh Hoà một mặt nghi hoặc, b·iểu t·ình còn là có chút ngạc nhiên.

- Người chứ có phải là cô hồn các đảng đâu mà không bệnh!- Triệu Hoài thở dài từng hơi, dáng vẻ thì mệt mỏi không ít. Bỗng nhiên trên khóe môi hắn ta nở ra nụ cười gian tà, không biết lại là ý nghĩ xấu xa gì nữa đây.

- Vậy thì, chuyện của ta nó như thế nào đây? Aya, đau đau đau!- Cảnh Hoà chán nản mà nói, còn vô tình đập búa vào tay. Khuôn mặt thì nhăn nhó lên vì đau, nhưng ẩn trong đó là một nổi ưu sầu.

- E hèm, nghe đồn ông của ngươi có viên thuốc tăng cường sinh lực gì đó có phải không? Mau lấy về đây, hiếu kính ta đi. Biết đâu bệnh khỏi, ta liền có thể trở lại giúp ngươi thành công thì sao?- Triệu Hoài tư thế khoan thai, không ngừng nói lời mật ngọt mà dụ dỗ đối phương.

- Ý người là viên Tăng cường sinh lực? Thứ đó không được đâu, ta mà lấy nó, ông nội đánh ta c·hết!- Cảnh Hoà ngay lập tức chối từ, trên mặt thì lộ ra một tia sợ hãi.

- Xì, xem bộ dáng của ngươi kìa, vậy mà lại nói muốn thay đổi. Thay đổi cái bíp ấy, vẫn bộ dáng sợ sệt như trước kia. Cảnh Hoà, ngươi làm ta thất vọng quá đấy!- Triệu Hoài nói lời khiển trách, đây là đang cố ý khích tướng đối phương.

Cảnh Hoà nghe được lời đó, nét mặt liền trở nên thất vọng không thôi. Bộ dáng chậm chạp mà sửa cửa, ánh mắt không khỏi đăm chiêu. Nét chán trường ấy, không chút nào gọi là dấu diếm.

- Sao? Nghĩ cho kĩ đi, rồi hẵng làm. Đời người có mấy khi, đừng để mất đi rồi mới hối tiếc!- Triệu Hoài nằm ngửa ra giường, hai mắt bắt đầu nhắm nghiền, tựa hồ như đang ngủ.

Kể từ đó, hai người bọn họ không nói tiếp với nhau lời nào. Chỉ còn âm thanh do Cảnh Hoà sửa cửa vang lên, từng tiếng chậm rãi nhưng đầy kiên định. Triệu Hoài hắn ta à, đang nằm ngủ khò khò kia kìa.

Vì tính chất an toàn, những ngày sau Triệu Hoài đều tu tâm dưỡng tính không gây ra bất kì rắc rối nào cả. Một lòng dưỡng thương, sớm ngày bình phục. Không thì lại không biết sẽ có tai hoạ nào ập xuống nữa.

Mười ngày sau, Triệu Hoài vẫn là như cũ, ngồi trên giường tịnh tâm mà điều khí. Hai mắt nhắm nghiền, cảm nhận sự chuyển biến của cơ thể. Dưới tác dụng của Thanh tâm tịnh nguyên pháp, vết đã hoàn toàn hồi phục. Không những như thế, khí của hắn ta càng ngày càng trở nên tinh thuần hơn.

Ngay lúc này, những tiếng đập cửa lại vang lên liên hồi. Từng nhịp gấp gáp như là muốn lấy mạng người ta vậy. Khiến cho Triệu Hoài giật mình mà ngừng việc tu luyện lại. Ánh mắt không khỏi đăm chiêu.

- Lại là cái gì nữa đây? Bộ, gõ nhẹ cửa thì các ngươi c·hết à? Lần nào cũng vậy, toàn làm như ăn c·ướp mới chịu!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, nét mặt còn là có chút bực dọc.

Triệu Hoài dùng cái khuôn mặt bực bội đó, để mà mở cửa. Xuất hiện trước mặt hắn ta giờ đây chính là hai Siêu Việt giả đã từng truy bắt bản thân. Đối phương dáng vẻ dữ tợn, ngay lập tức dọa cho tên này phải lùi về sau mấy bước.

- Ngươi, có phải là Triệu Hoài?- Bọn họ bất ngờ lên tiếng, giọng điệu thì đôi phần âm trầm.

( Wa, có lộn không vậy? Lẽ nào thân phận của ta đã bị bại lộ...) Đang lúc Triệu Hoài rơi vào dòng suy nghĩ của bản thân, không biết phải ứng phó làm sao cho phải. Trước mặt là hai Siêu Việt giả muốn chạy e là hơi khó. Mặc dù trong lòng có phần r·ối l·oạn, hắn ta vẫn là phải giả vờ bình tĩnh.

Thì đối phương lại tiếp tục lên tiếng: "Đây là thứ mà thiếu gia bọn ta giao cho ngươi, cẩn thận mà giữ lấy!" Nói rồi, hai người bọn họ từ trong người lấy ra một cái hộp nhỏ, dứt khoát đưa cho Triệu Hoài. Theo đó mà rời đi, để lại hắn ta ngơ ngác mà đứng nhìn.

- Chuyện quái gì, đang diễn ra thế?- Triệu Hoài thì một mặt ngơ ngác, bộ dáng nghi hoặc không thôi.

Chương 261: Thay đổi