Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 289: Băng Linh Chi sắp trưởng thành

Chương 289: Băng Linh Chi sắp trưởng thành


Triệu Hoài giờ đây, nhàn nhã mà nằm trên nền đất lạnh lẽo. Ánh mắt chăm chú nhìn về bầu trời sao, trong lòng suy tính không ít. Hiện tại cần nhất, chính là làm sao lấy được Băng Linh Chi. Đó mới là điều quan trọng cần phải làm nhưng mà còn có việc khác quan trọng cũng không kém.

- Hình như... Ta quên gì đó thì phải?- Triệu Hoài nhíu mày, sắc mặt còn là có chút khó coi.

- Ngươi đi không một lời từ biệt, Diệp Ninh cô ta không biết lo lắng đến cỡ nào đây!- DG cất tiếng, nói lời nhắc nhở.

- Bỏ mẹ, ta quên mất! Lúc nãy đi gấp quá, quên nói một tiếng. DG, nói với cô ta, là ta không sao, đi vài ngày rồi về!- Triệu Hoài giờ đây, không khỏi hốt hoảng.

- Ngươi có phương thức liên lạc của cô ta à? Mà đòi ta liên hệ!- DG nhẹ đáp nhưng không kém phần sâu sắc.

- À, ừm...- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về Hồ Nhã, chân không tự chủ mà lùi bước về sau. Hắn ta muốn nhân cơ hội đối phương đang trị thương, mà rời đi một lúc.

- Ngươi định đi đâu thế?- Thoạt nhiên, Hồ Nhã bất ngờ lên tiếng.

- Ừm... Ta định về nhà một chuyến, lấy đồ cần lấy, làm việc cần làm!- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, vẻ mặt thì tràn đầy sự hoang mang.

- Trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất là ở bên cạnh ta đi!- Chỉ thấy Hồ Nhã hai nhắm nghiền, lãnh đạm mà nói.

- Nhưng...- Lời Triệu Hoài chưa kịp nói hết, đã bị Hồ Nhã cắt ngang.

- Không nhưng nhị gì cả, hay là ngươi muốn làm trái ý ta?- Hồ Nhã lạnh giọng, mười phần uy nghiêm.

Triệu Hoài nghe được lời này, cũng không thể làm gì hơn. Đành nằm xuống chỗ cũ, suy nghĩ chuyện đời. Ai bảo, thực lực bản thân không bằng người, cũng chỉ có thể để đối phương tùy thời sai khiến.

- Hèn thế Triệu Hoài, bật đi, sợ đếch gì!- DG bỗng nhiên lên tiếng, chủ yếu vẫn là xúi dại.

- Bật cái bíp ấy, ngươi có ngon thì qua bên đó bật với cô ta đi. Ta là ta đánh không lại rồi đấy!- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, tâm tình còn là có chút khó chịu.

Thế là thời gian dần trôi, Hồ Nhã vẫn là như cũ, tích cực trị thương. Có được sự hỗ trợ của máu người cá, vết thương nhanh chóng hồi phục. Vẻ mặt của cô ta, liền trở nên khởi sắc hơn. So với lúc đầu mà nói, đã đỡ đi phần nào.

Đến khi một lần nữa mở mắt ra, trời đã sáng từ bao giờ. Một mùi hương thơm thoang thoảng, cứ vươn vấn đâu đây. Hồ Nhã đưa mắt nhìn tới, chính là cảnh tượng Triệu Hoài đang ra sức nướng gà. Vẻ mặt hắn ta thì háo hức chờ mong không thôi nhưng sớm thôi nụ cười đó sẽ biến mất.

- Chậc chậc, tay nghề của ta, đúng là đỉnh của chóp mà. Sắp có ăn rồi!- Triệu Hoài nhìn về thành quả trong tay, miệng tấm tắc mà khen.

Hắn ta chỉ mới vừa quay đầu đi, lấy chút gia vị. Đến khi quay đầu nhìn lại, gà nướng đã thoạt nhiên biến mất. Điều này khiến cho Triệu Hoài nhất thời có chút hoang mang, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

- Cái quái gì thế? Gà của ta đâu?- Triệu Hoài hét lớn, một mặt ngơ ngác.

- Cũng không tệ!- Âm thanh bất chợt vang lên, Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới.

Chỉ thấy, Hồ Nhã thư thái mà thưởng thức gà nướng của bản thân. Triệu Hoài khuôn mặt hầm hầm khó chịu, hai mắt thì tóe lửa. Gặp người khác, là hắn ta sớm đã lao lên sống c·h·ế·t với đối phương một phen rồi. Đổi lại là cô ta, cũng chỉ có thể bình tĩnh mà nói chuyện.

- Có lộn không vậy? Đây là ta cất công cả buổi mới có đấy. Cô thì hay rồi, vừa tỉnh dậy liền có cái ăn. Đã vậy, còn không biết xin phép nữa!- Triệu Hoài lớn tiếng mà cằn nhằn, sắc mặt không vui lộ rõ.

- Ngươi nói cái gì?- Hồ Nhã trầm giọng mà nói, còn không quên liếc nhẹ đối phương một cái.

- Ta nói là... Là... Chắc cô khát lắm nhỉ, có muốn một chút nước hay không hả?- Triệu Hoài ban đầu còn mạnh miệng, về sau liền trở thành cái dáng vẻ hèn mọn. Người dưới mái hiên, không thể không cuối đầu.

- Ngươi biết như vậy là tốt!- Hồ Nhã nhẹ gật đầu, hài lòng cũng tính là không ít.

- Có thể, chia cho ta một ít hay không? Ta là ta đói lắm rồi đấy!- Triệu Hoài nhỏ giọng, tự mình xin lấy thức ăn do chính mình làm ra nó mới đau chứ.

- Thấy thái độ của ngươi tốt, đành chia cho ngươi một ít vậy!- Nói rồi, Hồ Nhã tiện tay mà ném hai cái chân gà tới.

- Wa, nhiều thật đấy! Cô ăn ít như vậy, chắc là không no đâu hả?- Nhìn về cảnh này, Triệu Hoài ngoài việc nói lời mỉa mai ra thì không thể làm gì hơn.

Thế là, Triệu Hoài đành gặm xương, dù sao có còn hơn không. Nhục, không thể tả. Chỉ mới vừa gặm thôi chưa kịp nuốt xuống, vòng chip trên tay đã kêu lên liên hồi. Sắc mặt hắn ta, liền trở nên khó coi.

- Băng Linh Chi sắp trưởng thành rồi sao?- Triệu Hoài nhíu mày, đôi phần ngạc nhiên.

- Ngươi nói cái gì?- Nghe được lời đó, Hồ Nhã còn là có chút gấp gáp.

- Ta có đặt một thiết bị theo dõi trên Băng Linh Chi. Chỉ cần lớp băng của Băng Linh Chi tan, nó sẽ lập tức phát ra tính hiệu. Bây giờ xem ra, là có nhanh hơn dự kiến một chút!- Triệu Hoài đưa tay chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

- Vậy thì đi thôi!- Ngay lập tức, Hồ Nhã túm lấy cổ áo đối phương, trực tiếp lôi đi.

- Úi, chân gà của ta! Mà có thể đừng có lần nào cũng vậy, lôi ta đi được không hả? Người chứ có phải là cái gì đâu, thích lôi là lôi, thích kéo là kéo. Ta là không thích rồi đấy, nhẹ nhàng một chút thì c·h·ế·t à?- Triệu Hoài lớn tiếng mà phàn nàn, nhưng tất cả cũng chỉ bằng không.

Người yêu bọn họ một lần nữa, trở lại cái hang động kia. Triệu Hoài vẫn là như cũ, bị đối phương quăng xuống một cách không thương tiếc, thành công tiếp đất bằng mặt. Hận nhưng không thể nói, chỉ đành nuốt ngược vào trong, cam chịu số phận bất công.

( Mé nó, đợi có cơ hội ta nhất định sẽ trả thù!) Triệu Hoài nghĩ thầm, sắc mặt thì không khỏi khó coi.

- Đi thôi, chúng ta vào trong!- Hồ Nhã liếc nhìn hắn ta một cái, rồi bình thản mà cất tiếng.

- Lại đây, dìu ta dậy!- Triệu Hoài ngồi yên tại đó, dùng ánh thờ ơ mà trao cho đối phương. Giọng điệu còn là có chút bề trên.

- Ngươi chán sống rồi à?- Hồ Nhã nhíu mày, trầm giọng mà nói.

- Cô có muốn lấy Băng Linh Chi hay không thì bảo!- Triệu Hoài nhẹ cười, mười phần gợi đòn.

Nghe được lời đó, sắc mặt của Hồ Nhã mơ hồ có sự thay đổi. Lần trước lấy được Hoả Liên Hoa, nhờ vào đối phương cũng không ít. Lần này đổi lại là Băng Linh Chi, hắn ta lại mạnh miệng đến vậy. Không biết, lại có thủ đoạn gì đây.

- Ngươi có cách lấy được Băng Linh Chi?- Hồ Nhã mở lời, thăm dò thực hư.

- Lấy được hay không thì ta không biết. Ta chỉ biết là, cô mà không ngoan ngoãn dìu ta dậy thì đừng hòng mơ tưởng tới thứ đồ đó nữa!- Nói rồi, Triệu Hoài trực tiếp nằm xuống, mười phần bất cần.

- Ngươi...- Chứng kiến một màn này, Hồ Nhã tức giận khôn nguôi. Nhưng Băng Linh Chi lại quan trọng hơn, đành ủy khuất bản thân vậy.

- Đưa tay đây!- Chỉ thấy Hồ Nhã bước tới gần, ánh mắt chán ghét lộ rõ.

- Ta đổi ý rồi, bây giờ thì bế công chúa đi!- Triệu Hoài nhẹ cười, vẫn là gợi đòn như cũ, thậm chí còn có phần hơn.

- Ngươi!- Hồ Nhã nghiến răng, khuôn mặt thì đã tối sầm lại từ bao giờ.

- Nói cho cô biết, đàn ông cũng là để yêu thương đấy. Không phải muốn đối xử như thế nào, là đối xử như thế đâu!- Triệu Hoài được nước thì càng lấn tới, vẻ mặt giờ đây đắc ý không thôi.

Chương 289: Băng Linh Chi sắp trưởng thành