Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 290: Đó là Băng Linh Chi biến dị
Đối với yêu cầu vô lí của Triệu Hoài, Hồ Nhã giờ đây, hận không thể g·iết c·hết được đối phương ngay lập tức. Nhưng lại nghĩ tới Băng Linh Chi, mới có thể kiềm chế được cơn giận trong lòng. Không thì ngày này năm sau, sớm đã là ngày giỗ của hắn.
- Nhanh đi, còn nhìn gì nữa? Đến trễ, là Băng Linh Chi của cô không còn đâu đấy!- Tiếng Triệu Hoài hối thúc, vẻ mặt thì mười phần nham nhở.
Bất lực, Hồ Nhã cũng chỉ có thể ngậm ngùi mà chiều theo ý của đối phương. Dù sao, Băng Linh Chi vẫn là quan trọng hơn tất cả. Mà Triệu Hoài lại dựa vào nó, để nắm thóp cô ta. Chỉ là không biết sau sự việc lần này, hắn ta sẽ có kết cục như thế nào mà thôi.
- Ta có một câu hỏi, mà lâu nay chưa dám nói ra. Cô nói xem, là ta có nên nói ra hay không?- Triệu Hoài giờ đây, đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Hồ Nhã. Nét thoả mãn đều thể hiện hết ra bên ngoài.
- Ngươi tốt nhất là nên ngậm chặt miệng của mình lại, đừng nói gì cả!- Hồ Nhã lạnh giọng mà đáp, sắc mặt không khỏi khó coi.
- Cô nói xem, vì muốn cải thiện huyết mạch, cô lại liều mạng đến thế? Không ngại giao chiến với con cá mặt quỷ kia. Như vậy, có đáng hay không?- Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt còn là có chút thâm tình.
- Ngươi còn chạm vào ngực ta một lần nữa, ta sẽ g·iết ngươi thật đấy!- Đổi lại là Hồ Nhã liếc nhẹ lấy bản thân, hắn ta cũng chẳng dám nói thêm lời nào.
Rất nhanh, người yêu bọn họ một lần nữa trở lại hồ nước lạnh giá kia. Phía trước, lại truyền đến tiếng đánh nhau inh ỏi, cực kì chói tai. Đưa mắt nhìn tới, chính là Ngư Minh Côn đang đối chiến với một con Yêu Linh cấp Thống Lĩnh nào đó.
Đó là một con Bích Hải Giao Long, thân rắn đầu rồng, một màu lam tức, uy nghiêm không thôi. Kích thước thì không khác gì một cây cổ thụ hàng trăm năm cả, uốn lượn thành vòng. Thực lực, nếu so với Ngư Minh Côn mà nói, không chút thua kém.
- Hết con hồ ly kia, rồi đến con rắn thối nhà ngươi đều muốn lấy Băng Linh Chi của ta. Đừng hòng!- Ngư Minh Côn hét lớn, giận dữ xem ra là không ít.
- Băng Linh Chi nào của ngươi? Ta canh giữ ở đây đã hàng trăm năm rồi, nó vốn dĩ là của ta mới phải. Con cá kia, ngươi có biết trước sau hay không vậy?- Bích Hải Giao Long lớn tiếng mà đáp, uy thế hơn người.
- Trước sau gì chứ, mạnh được yếu thua mới là chân lý. Nếu như không phải con rắn thối nhà ngươi, có chút huyết mạch của Long tộc thì sớm đã bị ta đánh bại rồi!- Ngư Minh Côn giờ đây, mười phần phách lối.
- Con cá c·hết bằm kia, ngươi tưởng ta sợ ngươi sao? Đánh thì đánh!- Nói rồi, Bích Hải Giao Long lập tức ra đòn t·ấn c·ông.
Hai Yêu Linh bọn họ, cực lực giao chiến với nhau. Dư chấn tạo ra, mạnh mẽ đến kinh người. Tưởng chừng như hang động này, tùy thời đều có thể đổ sập xuống. Càng đánh thì càng hăng, nào đâu có để tâm tới tình hình xung quanh.
- Wa, đánh nhau ghê thế? Cuối cùng cũng tới lượt ta thể hiện rồi à?- Triệu Hoài đứng đằng xa buông lời cảm thán, theo đó là bắt đầu hành động.
Hắn ta nhanh như chớp, thoát khỏi vòng tay của Hồ Nhã. Thuận thế, mà còn nhấc bổng nàng ta lên. Như nước chảy mây trôi, hai người bọn họ trong một khoảnh khắc liền hoán đổi vị trí cho nhau. Cô ta nhất thời, vẫn là chưa kịp phản ứng.
- Đừng lên tiếng, cũng đừng phát động yêu khí, không thì bọn họ phát hiện ra mất. Để họ trai cò đánh nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Đi thôi, ta đưa cô đi lấy Băng Linh Chi!- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, tràn đầy ấm áp nhưng không kém phần gian xảo.
Nói rồi, Triệu Hoài dùng khí của bản thân, bao bọc lấy cả hai. Hoàn toàn che giấu đi khí tức của hai người bọn họ, thành công trong việc ẩn thân. Thêm vào đó là khải giáp, quá trình chuẩn bị đã hoàn tất.
- Nếu không muốn bị phát hiện thì ôm chặt một chút đi, cũng chẳng miếng thịt nào đâu mà sợ!- Đối diện với sự hờ hững của Hồ Nhã, Triệu Hoài nhịn không nổi mà nói lời trêu ghẹo.
- Đi thôi!- Nói rồi, hắn bế theo cô ta, trực tiếp nhảy xuống hồ nước ấy. Vẫn là cái cảm giác lạnh lẽo đó nhưng lần này không hiểu sao lại có chút ấm áp lạ thường.
- Chiến giáp sao? Máu người cá và chiến giáp, bí mật của ngươi cũng tính là không ít đấy!- Hồ Nhã lúc này, mới chịu lên tiếng.
- Nói cho cô biết, cô là người đầu tiên biết được ta sở hữu chiến giáp đó. Sao? Có phải là rất vui hay không?- Triệu Hoài niềm nở mà nói, tự tin không thôi.
- Hừ, thứ đồ chơi này của ngươi, từ lâu đã không còn ai sử dụng tới nữa rồi, lấy gì mà đắc ý!- Hồ Nhã buông lời chê bai, nhưng bàn tay đã không tự chủ mà ôm chầm lấy đối phương.
- E hèm, Triệu Hoài à, thời gian chỉ có 30 phút, ngươi ở đó tán gái ít thôi!- Thoạt nhiên, DG bất ngờ lên tiếng nhắc nhở.
- Không phải là một tiếng mới đúng sao? Giờ, sao còn có 30 phút vậy?- Triệu Hoài nhíu mày, sắc mặt không khỏi khó coi.
- Lần trước chỉ có một người, lần này lại là hai. Có thể so với nhau được à?- DG đáp lời, giọng điệu còn là có chút khó chịu.
- Vậy thì tăng tốc đi, đánh nhanh rút gọn. Không thì hai con Yêu Linh kia đuổi tới, lại phiền phức nữa!- Triệu Hoài trầm ngâm, nét mặt liền trở nên nghiêm túc hơn.
- Ôm chặt đấy, ta tăng tốc đây!- Triệu Hoài nói với Hồ Nhã, uy nghiêm cũng tính là không ít.
Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng đã đến đáy hồ. Băng Linh Chi giờ đây, khí tức mạnh mẽ dị thường. Đó là dấu hiệu cho biết, nó sắp trưởng thành. Tầng tầng lớp lớp băng kia, đã tan ra gần hết.
Hai người bọn họ, cưỡng chế tiếp cận. Cái cảm giác mà nó mang lại, âm hàn đến cực độ, người thường khó mà chịu nổi. Chiến giáp trong giây lát, vô hình bị hóa băng. Mỗi một cử động, đều vô cùng khó khăn.
- Triệu Hoài, không ổn rồi! Đó là Băng Linh Chi biến dị, khí tức khủng bố hơn so với Băng Linh Chi bình thường gấp bội phần. Ta sắp chống đỡ không nổi rồi, ngươi tự mình lo liệu lấy đi!- DG bất chợt lên tiếng, báo hiệu cho chuyện chẳng lành.
- Hả? Ngươi nói như vậy là sao? Ta lấy gì mà chống, lấy cái gì mà đỡ!- Triệu Hoài nhăn mặt, không khỏi lo sợ.
- Ta có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước!- Triệu Hoài hướng Hồ Nhã mà nói, mặt bất giác mà nhăn lại.
- Có chuyện gì thì ngươi cứ nói, đừng úp úp mở mở!- Hồ Nhã cất tiếng, giọng điệu vẫn là đôi phần lạnh lùng như cũ.
- Hmm, tin vui đó là Băng Linh Chi sắp trưởng thành rồi, còn tin buồn là chúng ta phải từ bỏ nó thôi!- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, khó xử không thôi.
- Tại sao chứ? Nó đã ở ngay trước mặt chúng ta rồi mà. Vì sao lại từ bỏ?- Hồ Nhã giờ đây, một mặt nghi hoặc. Thậm chí còn mất bình tĩnh đến mức, tự ý thoát khỏi vòng tay của hắn ta.
- Đó là Băng Linh Chi biến dị, chứa đựng nguy hiểm khôn lường. Ta khuyên cô, từ bỏ đi thì hơn!- Triệu Hoài thẳng thắn mà nói, đưa tay bắt lấy tay cô ta, ý định kéo đối phương rời khỏi nơi đây.
- Đủ rồi đấy, ngươi đừng được nước rồi quá phận!- Thoạt nhiên, Hồ Nhã phát ra khí tức mãnh liệt, trực tiếp đẩy lùi hắn ta về sau.
- Nếu như ngươi lấy không được, vậy thì ta tự mình ra tay!- Nói rồi, Hồ Nhã xoay người rời đi, hướng Băng Linh Chi mà tới.