Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 299: Bản thân bị tính kế
Triệu Hoài đối chiến với Gia Kiệt, vẫn là cái cảm giác cũ ấy. Khí của bản thân, lại tiêu hao không ngừng. Cộng với việc thi triển Bất khuất chi ngạo, chẳng mấy chốc hắn ta đã có dấu hiệu xuống sức rõ rệt.
Hơi thở từng nhịp nặng nề, thương trong tay cũng không còn nhanh như lúc đầu. Nhưng ánh mắt ấy, vẫn là điềm đạm như thường. Chỉ là hiện tại thời gian không cho phép hắn ta kéo dài, đành đánh nhanh rút gọn vậy.
- Thiên phú đặc thù của ngươi cũng không tệ nhỉ? Chỉ là không biết, đó là thứ gì mà thôi?- Triệu Hoài mở lời thăm dò, cố ý làm phân tâm đối phương.
- Ngươi yên tâm đi, ta không nói cho ngươi biết đâu mà lo!- Gia Kiệt bình tĩnh mà đáp, nhưng lại cường công đánh đến, dần dần ép lui đối thủ.
- Vậy sao? Chắc là một loại thiên phú rách nát nào đó, nên mới không dám nói ra. Ta hiểu mà!- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng lại không kém phần khiêu khích.
- Ta thực sự muốn xem xem, ngươi còn mạnh miệng được bao lâu!- Lời vừa dứt, Gia Kiệt liền dồn dập mà đánh đến.
Thiên phú đặc thù của Gia Kiệt: Tán khí. Như tên gọi của nó, cho phép người sở hữu làm tiêu hao đi phần nào khí của đối thủ. Đơn mục tiêu thì càng là phát huy năng lực đến mức tối đa. Đa mục tiêu, năng lực sẽ bị hạn chế đi phần nào. Càng đánh thì càng tiêu hao không ngừng, suy kiệt không thôi.
Dưới sự t·ấn c·ông như vũ bão của kẻ địch, Triệu Hoài giờ đây khốn đốn vô cùng. Còn tiếp tục kéo dài, bản thân thua thảm trong tay đối phương cũng không phải là không thể. Đã đến lúc, vùng dậy phản kháng rồi.
Chỉ thấy hắn ta tụ khí vào thương, dồn lực vào tay. Lập tức thi triển Long kĩ: Long ngạo liên hoàn kích, mạnh mẽ đáp trả. Từng thương đánh ra, uy năng tăng mạnh. Mới có thể tạm thời lấy lại lợi thế, tiếp tục đối chiến.
Gia Kiệt thấy vậy, cũng không chịu kém cạnh. Ngay lập tức, phát huy Thiên phú đặc thù của mình đến mức tối đa. Ý định tiêu hao đến c·hết đối thủ, không đánh cũng thắng. Nhưng đối phương lại càng đánh thì càng hăng, sự tình còn là có chút nằm ngoài dự liệu.
Còn tiếp tục như vậy thì thực sự là không ổn, Gia Kiệt liền phát động khí tức, nội khí ngoại xuất, cường công đáp trả. Nội khí ngoại xuất là năng lực mà Chiến giả cấp 4 có thể đạt được. Chính là đem khí trong cơ thể, trực tiếp phóng thích ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc, Triệu Hoài giờ đây đã đánh ra thương thứ 21, uy lực mạnh mẽ vô song. Tốc chiến tốc thắng, nào đâu có cho kẻ địch có cơ hội phản công. Hắn ta càng đánh, ra đòn càng nhiều, sức mạnh càng là khủng bố.
Trong giây lát, Gia Kiệt gần như choáng ngợp trước tốc độ ra đòn của đối phương. Không chỉ cuồng bạo, mà còn là chuẩn sát vô cùng. Chỉ cần lơ là một giây thôi, bản thân tùy thời đều có thể thua dưới thương của đối thủ.
Ngay lập tức, hắn ta nghiêm túc đối chiến, cầm chặt Tường thiên tam kích trong tay, vận khí đáp trả. Mỗi đòn đánh ra, uy lực không ngừng gia tăng. Thương kích liên tục giao nhau, âm thanh dữ dội không thôi. Khu vực xung quanh, đã bị bọn họ tàn phá hơn nữa.
Triệu Hoài hiện tại đã đánh ra được thương thứ 30, sức mạnh kinh thiên nhưng như thế là vẫn chưa đủ để hạ gục kẻ địch. Đổi lại là hắn ta, gần như đã đến cực hạn. Khí trong người, cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.
- Thương cuối đây, đỡ được thì ngươi thắng!- Triệu Hoài hét lớn, thiện ý nhắc nhở.
- Tới đây!- Gia Kiệt đáp lời, khí thế phải nói là dâng trào.
Cầm chắc thương trong tay, ánh mắt liền trở nên sắc bén lạ thường. Tập trung tất cả khí còn lại vào thương, lấy chân làm trụ. Dồn lực xuất ra một đòn cuối cùng, thành hay bại, đều phải xem hết vào đòn này.
Thấy thế, Gia Kiệt liền vận khí vào kích. Dáng vẻ mười phần nghiêm túc, cực lực đối chiến. Bản thân mà thua, không chỉ chính mình mất mặt, mà còn là thể diện của Học viện Ngự Quy. Cho dù thế nào đi chăng nữa, nhất quyết không lùi.
Kim thương đâm tới, tam kích đánh đến. Một màn v·a c·hạm được diễn ra, thanh âm vang dữ dội, chấn kinh người xem. Khí tức hai bên không ngừng tranh đấu kịch liệt, dư chấn lan xa. Khiến cho ai ai ở đó, cũng đều được phen kinh ngạc.
Sau âm thanh vang trời đó, là hai con người tàn tạ đứng nhìn nhau đắm đuối. Người nào người nấy, thương tổn xem là không ít. Máu tươi cứ thế mà nhiễu giọt xuống nền đất, sắc mặt cả hai kém đi thấy rõ.
- Mẹ kiếp, có cần nhất thiết phải làm đến như vậy không? Ngươi nhường ta thắng thì c·hết à?- Triệu Hoài thều thào mà nói, nhưng không quên nói lời bỡn cợt.
- Ta cho dù có c·hết, ngươi cũng đừng hòng mà thắng!- Gia Kiệt khẳng khái mà đáp, ánh mắt kiên định không thôi.
- Chơi vui quá nhỉ?- Lời nói vừa dứt, theo đó là một bóng hình quen thuộc xuất hiện sau lưng Triệu Hoài, thầy Mạnh. Tất nhiên là những chuyện như thế này, làm sao mà thiếu thầy ấy cho được.
- Học viện các ngươi, ba lần bốn lượt gây sự với học viện của ta. Đây là có ý gì đây?- Bất chợt, Phúc Trọng cũng xuất hiện sau lưng Gia Kiệt, buông lời chất vấn. Hai người trẻ đánh nhau đủ rồi, giờ chính là lúc để người lớn ra tay giải quyết vấn đề.
- Có gì đâu mà căng vậy? Tụi nhỏ nó giao lưu với nhau, trao dồi kinh nghiệm. Điều này là tốt, chứ sao lại hậm hực khó chịu thế kia?- Thầy Mạnh cất tiếng, vẻ mặt thì thản nhiên như thường.
- Vậy à? Cũng phải thôi, ai bảo học viện các ngươi yếu kém quá làm gì. Hạng 10 đầu bảng, lại chỉ có thể chiếm được ba vị trí. Cần tìm người của chúng ta giao lưu học hỏi, việc này cũng là điều tất nhiên!- Phúc Trọng cũng chẳng hề kém cạnh, ra sức mà mỉa mai.
- Hạng 10 đầu bảng ấy, chỉ cần học viên của ta thích, liền chiếm lấy vị trí tốp đầu. Thứ đó, có gì mà tự hào!- Nói rồi, thầy Mạnh liền đặt tay lên vai Triệu Hoài. Hắn ta đang trọng thương ngáp ngáp, cũng phải lôi đầu dậy cho bằng được.
- Way, thầy đi hơi bị xa rồi đấy, chuyện này em gánh không nổi đâu!- Triệu Hoài nói nhỏ với đối phương, ý định định khước từ.
- Thằng nhóc nhà em cũng mau quên thật đấy, chuyện này là do ai mà ra vậy? Muốn trốn à? Không có dễ như vậy đâu, ráng mà gánh lấy vinh quang của học viện đi!- Thầy Mạnh nhẹ cười, niềm nở mà nói.
- Wa, có phải là thầy thông đồng với tên Thanh Đạt đó không hả?- Triệu Hoài hiện tại, mơ hồ cảm thấy có gì đó rất là bất bình thường ở đây.
- Có nhiều chuyện, em không nên biết thì hơn. Hahaa!- Đổi lại là thầy Mạnh 'hiền từ' mà đáp, càng là làm rõ nghi vấn trong lòng.
- Hừ hừ, thì ra là vậy. Đây rõ ràng là chơi em mà, thầy làm như thế không hổ thẹn với lương tâm sao?- Nghe được tới đây, Triệu Hoài đã rõ sự tình. Bản thân vậy mà lại bị người khác tính kế, tâm tình bức xúc không ít.
- Em nói gì thế? Vì học viện mà ra sức, đó là ước muốn của bao người đấy. Người khác có muốn cũng không được nữa là, còn em thì được ưu tiên hàng đầu. Như vậy, còn đòi gì nữa?- Thầy Mạnh tận tình khuyên nhủ, nói lời ngon ngọt.
- Ưu tiên quái gì, rõ ràng là làm ma c·hết thay cho người khác. Thấy em thân cô thế côi, nên muốn ăn h·iếp chứ gì?- Triệu Hoài mạnh miệng mà đáp, không chịu lùi bước.
- Thật ra, thầy cũng không muốn làm khó em đâu nhưng đây lại là ý chỉ của người đó. Chuyện này, em muốn tránh đi chăng nữa, cũng tránh không được đâu!- Thầy Mạnh khẳng khái mà nói, không chút giấu giếm.
- Lại là người đó?- Nghe được lời ấy, Triệu Hoài bất giác mà nhíu mày. Xem ra sự tình lần này, phó thác không được rồi.