Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 300: Giao kèo được thành lập

Chương 300: Giao kèo được thành lập


Triệu Hoài đánh tới đánh lui, đánh xuôi đánh ngược. Kết quả là bản thân lại rơi vào cái bẫy của người khác, muốn phản kháng nhưng lực bất đồng tâm. Không còn cách nào khác đành chấp nhận hiện thực, trở thành con cờ thế mạng cho người đó.

- Hay lắm, ngày hôm nay ta nhớ kĩ rồi, ngày sau tất báo!- Triệu Hoài hiện tại cũng chỉ có thể lầm bầm trong miệng, uất hận trong lòng.

Đối diện là thái độ kiêu căng của Học viện Long Cơ, người của Học viện Ngự Quy làm sao mà chịu cho thấu. Phải nhân cơ hội này dạy dỗ cho bọn họ một bài học, đòi lại thể diện đã mất trước đây mới được.

- Hừ, hai thầy trò các ngươi, nói xàm đủ chưa? Tốp 1 đầu bảng, nào đâu tới lượt hạng người này đạt được!- Phúc Trọng cười lạnh một tiếng, buông lời mỉa mai.

- Triệu Hoài, đáp lời đi em!- Thầy Mạnh đưa ánh mắt nhìn về đối phương, ra hiệu cho hắn ta tự mình ứng phó.

- Nói gì giờ? Thầy có cần nhất thiết phải làm đến mức độ như này hay không? C·hết người đấy!- Đổi lại là Triệu Hoài một mặt ngơ ngác, đôi phần hoang mang.

- Em không nói thì để thầy, chuẩn b·ị đ·ánh nhau đi là vừa!- Thầy Mạnh nhẹ cười, ấm áp như là cơn nắng mùa xuân vậy. Chấn động lòng người, nhân tính mất dần.

- Thằng học trò của ta nói, hạng 1 này nó lấy chắc rồi. Các ngươi cứ chờ đó mà coi, một mình nó, chấp cả cái học viện của các ngươi!- Thầy Mạnh hùng hồn mà nói, khí thế ngời ngời.

- Way, thầy đi hơi bị xa rồi đấy, c·hết người như chơi. Một thằng đã đánh không lại rồi, giờ cả cái học viện nó lùa, thứ gì mà chịu cho nổi!- Nghe được lời ấy, Triệu Hoài hai mắt mở to, kinh ngạc không thôi.

- Em sợ gì chứ? Cứ lên đi, có thầy ở phía sau hỗ trợ, yên tâm!- Nói rồi, thầy Mạnh nhân lúc đối phương không chú ý, liền đẩy mạnh hắn ta lên phía trước.

- Đó, thấy gì chưa? Học trò của ta, nó phấn khích đến độ không kiềm chế được bản thân mình rồi đấy. Hạng 1 đầu bảng này, không nó thì là ai!- Thầy Mạnh tiếp lời, dõng dạc mà nói như thể đây là một lời tuyên chiến vậy.

- Nói miệng thì ai chẳng làm được? Đến lúc đó có đạt được hay không, mới là điều khó nói!- Phúc Trọng đáp lời, vẻ mặt còn là có chút hờ hững.

- Nếu chúng ta lấy được hạng 1 thì sao? Ông mất gì?- Triệu Hoài cũng không chịu thua kém, mạnh miệng mà nói. Dù gì cũng c·hết, đành kiếm cho bản thân một chút lợi tức vậy.

- 10 viên cực phẩm Đá Cảm Tri, thế nào? Như vậy có đủ chưa?- Phúc Trọng trầm giọng mà đáp, sắc mặt nghiêm túc hơn hẳn.

- 10 viên? Còn không đủ ta nhét kẻ răng nữa là. Đã chơi thì chơi lớn một chút, 100 viên, thế nào?- Triệu Hoài hét giá tận trời, miệng cười nham hiểm.

- 100 viên? Hừ, nếu như ngươi không đạt được thì sao?- Nghe được lời đó, Phúc Trọng không khỏi nhíu mày.

- Nếu như chúng ta không đạt được hạng 1 thì 100 viên cực phẩm Đá Cảm Tri đó, thì thầy Mạnh của ta sẽ chung ngược lại cho ông. Thế nào, có dám hay không?- Triệu Hoài giờ đây, quyết sát phạt tới cùng. Bản thân chịu khổ thì đừng hòng ai được yên ổn.

- Way, cái thằng nhóc này, em muốn ta tán gia bại sản à? Một viên cực phẩm là mười viên cao cấp đấy, tiền đâu mà chung cho đủ?- Nhìn về một màn này, thầy Mạnh liền trở nên hoảng hốt tột độ.

- Vì học viện mà ra sức, đều là việc nên làm cả. Là thầy trò với nhau, phước thì mạnh ai nấy hưởng nhưng hoạ thì phải chia đều. Thầy muốn gài bẫy một mình em à? Không có chuyện ngon ăn thế đâu, bất quá thì ôm nhau c·hết chung là cùng!- Triệu Hoài nhẹ cười, mười phần gian tà.

- Cái thằng nhóc này, em cũng thâm độc quá rồi đó!- Thầy Mạnh tức lắm nhưng lại chẳng thể làm gì. Ai bảo bản thân là người ra tay trước.

- Quá khen, quá khen!- Triệu Hoài lúc này, tâm tình còn là hài lòng không ít.

- Hai người các ngươi nói xàm đủ chưa? Lời nói đó, có tính hay không? Mắc công đến lúc thua, các ngươi lại không muốn nhận!- Phúc Trọng lên tiếng, xen ngang vào cuộc trò chuyện của thầy trò bọn họ. Kèo ngon thế này, làm sao mà bỏ qua cho được. Một người mà muốn đối đầu với cả một học viện, khác gì người si nói mộng.

- Tính chứ sao không? Chỉ là trăm viên cực phẩm, chẳng bỏ bèn gì cả. Ngàn viên, thầy ta còn lo được nữa mà!- Triệu Hoài mạnh mẽ đáp lời, ngạo mạn mà nhìn đời.

- Vừa vừa phải phải thôi ông thần, hơi bị lố rồi đó. Thua một cái, là bán mình trả người ta đấy!- Càng nghe hắn ta nói, thầy Mạnh càng là hoang mang trong lòng.

- Chậc, thầy cứ đứng qua một bên đi, chuyện này để em lo cho, sao mà cứ xía vào thế? Quỷ nghèo!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt còn là có chút khinh thường.

- Cái thằng nhóc này... Đáng hận!- Thầy Mạnh nghiến răng nghiến lợi, tức giận khôn nguôi.

- 100 viên cực phẩm Đá Cảm Tri, xem xem hạng nhất thuộc về bên nào, thế nào?- Triệu Hoài bước tới, mặt đối mặt với đối phương. Chìa bàn tay ra, khí thế dâng tràn.

- Thành giao!- Phúc Trọng đưa tay bắt lấy, không chút e ngại.

Thế là, một giao kèo được lập nên. Không chỉ đại diện cho thiên tài thế hệ này mà còn là sự chi phối phía sau của mỗi học viện. Đây chính là tranh đấu ngầm giữa bọn họ, những người thực sự nắm giữ quyền lực.

Sau khi trải qua một màn khẩu chiến đầy kịch liệt. Triệu Hoài giờ đây, than ngắn thở dài từng hơi. Chỉ mới vừa trở về, không ngờ phiền phức lại tự mình tìm đến cửa. Xem ra muốn an nhàn mà sống, là chuyện không thể nào rồi.

- Triệu Hoài, anh làm sao thế? Đừng có nói là, anh lo lắng chuyện ban nãy đấy? Không phải vừa rồi, anh mạnh miệng lắm sao?- Diệp Ninh kề bên, ôm chặt hồ ly nhỏ mà nói lời hỏi han.

- Hazz, ta còn có chính cần việc phải làm, hơi sức đâu mà lo ba cái việc đó. Được thì lấy, mất thì thôi. Cũng đâu phải ta chung cược đâu mà sợ!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, sau đó lại đưa mắt nhìn về hồ ly nhỏ, tâm tình không khỏi nặng trĩu. Dù sao mỗi ngày đều phải truyền khí 8 tiếng như thế này, kéo dài cũng không phải là cách hay. Phải tìm cách, khắc phục nó mới được.

Đang lúc hắn ta trầm ngâm suy tư, xem xem làm sao mới phải thì không biết từ đâu xuất hiện một cái ôm thật chặt. Tưởng là gái xinh, nhìn kĩ thì ra là Cảnh Hoà. Trong lòng, còn là có chút hụt hẫng.

- Ông Bụt à, ta nhớ n·gười c·hết mất!- Cảnh Hoà hào hứng mà nói, tâm tình kích động không thôi.

- Way, ngươi buông ta ra coi, người ta thấy, người ta dị nghị ta c·hết bây giờ!- Triệu Hoài hét lớn, khuôn mặt chê bai lộ rõ.

- Cái tên khốn kiếp kia, ngươi sao lại ôm chặt anh ấy đến thế? Mau buông tay ra coi!- Diệp Ninh một bên thấy vậy, sắc mặt liền trở nên âm ưu hơn bao giờ hết.

- Xin lỗi, là do ta phấn kích quá! Hì hì!- Nói rồi, Cảnh Hoà liền lập tức buông tay.

- Ngươi sao lại ở đây? Đáng lí ra là Viện nghiên cứu không tham gia vào những hoạt động như này mới phải?- Nhìn về đối phương, Triệu Hoài nghi hoặc không ít.

- Còn không phải là vì người sao?- Cảnh Hoà đáp lời, khoé miệng bất giác mà nở ra nụ cười thiện ý.

- Vì ta? Chuyện gì đây?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài đôi phần hoang mang.

- Viên Tăng cường sinh lực đấy!- Cảnh Hoà nói tiếp, thuận thế mà kể lại chuyện xưa.

Chương 300: Giao kèo được thành lập