Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 301: Lí do Cảnh Hoà xuất hiện
Trở lại khoảng thời gian trước, sau khi nghe lời xúi dại của Triệu Hoài. Cảnh Hoà liền bất chấp tất cả, quyết chôm đồ nhà cho người ta cho bằng được. Đúng là con ngoan trò giỏi, nuôi tốn cơm tốn gạo mà.
Dựa vào thân phận của mình, hắn ta dễ dàng thâm nhập vào trong phòng của Viện trưởng Viện nghiên cứu. Tận tình mà quan sát lấy xung quanh, xem xem thứ cần tìm, nó nằm nơi nào. Nhìn quanh một lượt, đáng tiếc lại chẳng thấy đâu.
- Viên Tăng cường sinh lực, không biết là ông nội để ở đâu ta?- Cảnh Hoà giờ đây, ánh mắt không khỏi láo liên.
- Con làm gì thế?- Thoạt nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, dọa cho hắn ta được phen sợ hãi.
Đưa mắt nhìn tới, chính là Cảnh Hào, ông nội của hắn. Phen này, cụ đi chân lạnh toát. Lần đầu bỡ ngỡ, lần sau rút kinh nghiệm hơn là được. Chỉ là không biết, Cảnh Hoà còn có lần sau hay không mà thôi.
- Là... Là... Là ông à? Ông... Ông... Ông sao lại... Ở đây?- Cảnh Hoà đáp lời, giọng điệu thì run rẩy không thôi.
- Đây là phòng của ta, ta tại sao lại không thể ở đây? Ngược lại là con, sao lại ở đây?- Cảnh Hào nhìn về thằng cháu của mình, bất giác mà thở dài một hơi.
- Con... Con... À, ừm, là con nhớ người, nên mới đến đây thăm người!- Đối diện với câu hỏi đó, Cảnh Hoà vẫn là có chút lúng túng.
- Vậy sao? Thế tại sao con lại đụng vào đồ của ta? Con phải biết, đây đều là những tài liệu quan trọng. Không được sự cho phép của ta thì không thể chạm vào mà!- Lời này nói ra, sắc mặt của Cảnh Hào liền trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
- Con... Con...- Cảnh Hoà cứ như là bị nghẹn ở cổ, không sao nói rõ thành lời.
- Vụ mất trộm trước đây, có liên quan đến con hay không?- Cảnh Hào nói tiếp, sắc mặt thăng trầm không ít.
- Mất trộm? Cái đó con không có biết!- Cảnh Hoà khẳng khái mà nói, nhưng dáng vẻ thì đáng nghi vô cùng.
- Vậy con đến đây để làm gì?- Nghe được lời này, Cảnh Hào thở dài một hơi.
- Con... Con đến để... Đến để...- Đối diện với sự chất vấn của ông nội, Cảnh Hoà cũng chỉ có thể ấp úng mà trả lời.
- Nói!- Ngay lập tức, Cảnh Hào liền phát động khí tức, mười phần khủng bố.
- Con đến đây để lấy viên Tăng cường sinh lực!- Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà liền trực tiếp bị doạ cho sợ. Bất giác mà nói rõ mục đích của mình.
- Thứ đó, con lấy nó để làm gì?- Cảnh Hào giờ đây, khí tức càng là đáng sợ.
- Con... Con muốn dựa vào nó, hỗ trợ cho việc tu hành của bản thân!- Cảnh Hoà đáp lời, tìm một cái cớ lấp liếm cho qua.
- Không lo tu hành cho đàng hoàng với người ta, lại muốn dựa vào ngoại vật mà tiến lên. Đây là điều, mà ta đã dạy con sao? Cảnh Hoà!- Cảnh Hào nghiêm giọng, uy áp càng là gia tăng gấp bội.
- Ngoại vật thì sao chứ? Không có thực lực mới là đáng ngại nhất. Cả đời cũng chỉ có thể núp sau cái bóng của người khác. Trở thành kẻ, chẳng ai để mắt tới. Người có từng trải qua cái cảm giác, tồn tại như là không khí chưa? Chỉ vì không có thiên phú nên không một ai quan tâm tới. Bị bắt nạt ức h·iếp, cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu. Cuộc sống như vậy, con chịu đủ rồi! Cho dù có trả giá như thế nào đi chăng nữa, con nhất định cũng phải thay đổi!- Cảnh Hoà nghiến răng mà nói, vẻ bất cam đều thể hiện hết trên khuôn mặt. Hắn đây là đem tâm tình kiềm nén bấy lâu của bản thân, một lần bộc phát hết ra ngoài.
- Vậy sao?- Bầu không khí giờ đây, ngột ngạt đến mức khó thở.
- Đúng vậy!- Cảnh Hoà khẳng khái mà nói, kiên quyết đến cùng.
Bầu không khí giờ đây, yên lặng đến mức đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn cả, là sự căng thẳng mà nó mang lại, trầm lắng cũng tính là không ít. Cảnh Hào uy nghiêm vẫn còn đó, mang đến cảm giác áp bức người khác khó mà diễn tả thành lời. Nhưng Cảnh Hoà cũng chẳng chịu kém cạnh, một thân khí thế ngời ngời. Đây được coi là một màn đọ sức giữa hai ông cháu bọn họ.
- E hèm, cầm lấy đi. Nhưng với một điều kiện!- Cảnh Hào cất tiếng trước, hoà hoãn tình hình. Từ trong người lấy ra một viên Tăng cường sinh lực mà chìa ra trước mặt đối phương.
- Điều kiện gì, thưa ông?- Cảnh Hoà hiện tại, vui mừng nhưng không kém phần lo âu.
- Trong cuộc thi tiếp theo của Viện chiến đấu, cuộc thi săn g·iết yêu ma, con phải đạt được hạng nhất!- Cảnh Hào nói tiếp, nét mặt vẫn là điềm đạm như cũ.
- Cuộc thi đó không chỉ có một học viện chúng ta mà còn là nơi nhân tài hội tụ giữa các học viện. Muốn đạt hạng nhất, là việc vô cùng khó khăn. Điều này...- Lời này nói ra, sắc mặt Cảnh Hoà còn là có chút khó coi.
- Sao, con không tự tin với chính mình nữa à? Cơ hội chỉ có một, có nắm lấy hay không, tất cả đều phụ thuộc vào con cả đấy!- Cảnh Hào nhướng mày, trầm giọng mà nói.
- Được, cho dù bất cứ giá nào, con cũng nhất định sẽ đạt hạng nhất cho ông xem!- Cảnh Hoà mạnh miệng mà đáp, ánh mắt kiên định không thôi.
Trở lại với hiện tại, sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện. Triệu Hoài đã hiểu rõ đôi phần, khoé miệng bất giác mà nở ra nụ cười nham hiểm. Người mà bản thân cần tìm, chẳng phải đã xuất hiện rồi sao. Nhân cơ hội này, lừa đối phương thêm một vố nữa vậy. Dù sao một hay hai lần cũng là lừa, lừa nhiều một chút cho lương tâm bớt áy náy mới được.
- Vậy bây giờ, ngươi tính làm sao?- Triệu Hoài cất tiếng, giả vờ mà quan tâm.
- Ta cũng không biết nữa, tới đâu thì hay tới đó vậy!- Cảnh Hoà ủ rũ mà đáp, chán trường lộ rõ.
- Thế, ngươi hạng bao nhiêu rồi?- Triệu Hoài hỏi tiếp, thăm dò đối phương.
- Ta đánh ngày đánh đêm, đánh từ sáng tới chiều. Ngày quên ngủ, tối quên ăn. Không dám lơ là, không chút nghỉ ngơi mà thứ hạng chỉ có 33 mà thôi!- Cảnh Hoà đáp lời, đôi phần bất lực.
- Chỉ 33 thôi sao? Xem ra là còn kém rất nhiều. Đầu tư vào nó, có ổn không đây?- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, rơi vào suy tư.
- Ông Bụt à, người cứu ta với! Ta khổ quá rồi, một khi mà thất bại, có nước bốc c*t mà ăn. Ta không muốn, không muốn đâu!- Cảnh Hoà ôm lấy cánh tay đối phương, dùng dằng mà nói.
- Cái thằng này cứ thích làm cho người ta dị nghị thế nhở? Buông tay ra, ôm ôm ấp ấp quái gì? Để đó từ từ ta tính!- Triệu Hoài thờ ơ mà nói, một mặt ghét bỏ lộ rõ.
- Không! Người phải giúp ta, không thì ta ăn vạ ở đây đó. Ta đường cùng bí lối rồi, người mà không giúp ta là ta c·hết thật đấy!- Cảnh Hoà biểu diễn một màn khóc lóc tỉ tê, trông thảm thương vô cùng. Đây là thành quả chơi chung với Triệu Hoài mà có, liêm sỉ không còn một miếng nào cả.
- Hai người đàn ông, giữa đường giữa xá mà lôi lôi kéo kéo nhau thì còn gì là thể thống nữa. Ngươi mau buông tay anh ấy ra, chỉ có ta mới được phép ôm như thế thôi! Triệu Hoài, ôm em đi!- Nói rồi, Diệp Ninh cũng chung vui, bất chấp tất cả mà lao vào vòng tay của đối phương.
- Wa, cô chê như vậy còn chưa đủ phiền nữa à? Còn ngươi nữa, mau buông tay ta ra coi!- Triệu Hoài bất lực mà hét lớn, thống khổ vô cùng.
Ba người bọn họ cứ thế mà dây dưa với nhau, không chịu tách rời. Không phải, phải nói là ba người một yêu, tình thương mến thương với nhau, không sao tách rời. Chỉ khổ cho Triệu Hoài, bị ép chặt như là đòn bánh tét vậy đó.