Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 323: Hạn Hán
Mọi việc ở đây, giờ đã xong xuôi. Triệu Hoài cùng với Cảnh Hoà, ngay lập tức di chuyển đến nơi khác. Dù sao nơi này, cũng sặc mùi máu tươi. Trời lại dần tối, không nhanh chóng rời đi thì khó mà biết được nguy hiểm nào đang đến gần.
- Bụt, tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?- Cảnh Hoà lên tiếng, còn là có chút ngơ ngác.
- Làm gì à? Trước đó không phải đã hứa giúp ngươi cua gái hay sao? Giờ, tất nhiên là lúc để ta thực hiện lời hứa đó rồi!- Nói rồi, Triệu Hoài liền huýt sáo một tiếng thật dài. Không biết từ đâu bay tới, Vẹt Hỉ Phúc ngay lập tức xuất hiện. Vẫn là như trước đây, thành thục mà đậu trên vai hắn ta.
- Chuyện ta dặn ngươi làm, ngươi làm đến đâu rồi?- Triệu Hoài nhìn về nó, trầm giọng mà nói.
- Đã giúp ngươi thăm dò rồi, bên này!- Vẹt Hỉ Phúc đáp lời, liền dẫn đường cho hắn ta đi.
- Wa, người còn biết chơi chim nữa à? Loại này, không có rẻ đâu đấy!- Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà không khỏi ngạc nhiên.
- Chim mà thằng nào không biết chơi, chủ yếu là chơi như thế nào mà thôi. Mà ngươi hỏi nhiều như thế làm gì, đi thôi. Ta đưa ngươi đi làm việc lớn!- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng không kém phần nham hiểm.
Một bên khác, nhóm người do Nhược Tuyết (hạng ba) dẫn đầu đang không ngừng tiêu diệt yêu ma. Trong đó có bao gồm Bích Hạ và những người khác. Nhưng hiện tại, tình hình của bọn họ lại không được khả quan cho lắm.
Đối diện là hai con yêu ma cấp 4 cao cấp, Hạn Hán, không chỉ thể hình to lớn như tản núi mà thực lực còn là mạnh mẽ vô cùng. Lớp da của nó sần sùi, nứt nẻ như dung nham nóng chảy. Đôi mắt thì hí, tựa hồ như nhắm nghiền. Nhưng mỗi đòn đánh ra, uy lực khó mà xem thường cho được.
Đây cũng chỉ được xem là hàng thứ cấp, nếu không mấy người bọn họ cũng khó lòng mà chống chọi. Đáng tiếc, thực lực của đối phương lại hoàn toàn áp đảo phe ta. Còn tiếp tục chiến đấu, đối với những học viên này đều là nguy hiểm khôn lường. Nhưng như thế, bọn họ lại không chút lùi bước. Dù sao không vượt qua được những khó khăn này, thì làm sao mà trưởng thành.
- Bích Hạ, câu kéo thời gian!- Nhược Tuyết cất tiếng, giọng điệu nghiêm túc không thôi.
- Được! Nhanh lên, chúng ta cần phải vây công bọn nó, tranh thủ thời gian cho Nhược Tuyết!- Bích Hạ hạ lệnh, mười phần mạnh mẽ.
Theo đó là mấy người bọn họ chia thành hai nhóm, đồng thời t·ấn c·ông lấy hai con Hạn Hán trước mặt. Dựa vào sự di chuyển linh hoạt cùng với ưu thế tốc độ, đám người đó tạm thời cầm chân được đối phương. Thậm chí còn tiện tay, mà gây ra thương tích trên người bọn nó.
Nhưng cuộc vui thì chống tàn, chỉ với một tiếng gầm lớn Hạn Hán liền trực tiếp đẩy lùi kẻ địch. Cơ thể nó lại dường như phát sinh biến đổi, toàn thân toả ra nhiệt lượng vô cùng nóng bức. Trông không khác gì, một ngọn núi lửa trực chờ phun trào.
Chứng kiến một màn này, đám người bọn họ liền được phen hoang mang. Ai nấy cũng ngơ ngác đứng nhìn, không biết phải làm sao cho phải. Nhưng yêu ma thì không như thế, ngay lập tức ra tay t·ấn c·ông.
- Cẩn thận!- Bích Hạ hét lớn, cảnh báo mọi người xung quanh.
Ngay khi quyền sắp chạm đến một học viên, bầu không khí xung quanh tức thì thay đổi. Từng bông hoa tuyết không ngừng rơi xuống, tê tái lòng người, lạnh lẽo đến mức thấu da thấu thịt. Trông chốc lát đã hoá băng Hạn Hán, kịp thời cứu nguy.
- Nhanh, mau đi!- Nhược Tuyết lớn tiếng nói, mặt còn là có chút biến sắc. Dù sao hoá băng yêu ma cấp bậc cao, cũng không phải việc dễ dàng.
Chưa quá mười giây, Hạn Hán đã có thể thoát khỏi trói buộc của đối phương. Nhưng như thế đã là quá đủ, đủ để học viên đó rời đi, tránh được một kiếp. Yêu ma một đòn giáng xuống, uy lực vô song. Mặt đất, liền bị nó đánh đến mức lõm thành một lỗ lớn.
Mắt thấy con mồi của mình đã vuột mất, Hạn Hán liền chuyển dời tầm mắt. Cơ thể to lớn kia chỉ mới vừa quay đầu, không biết từ đâu đã có một đòn đánh tới. Lưỡi hái sắc bén, nhanh như chớp mà chém thẳng vào người nó. Gây ra thương tổn nhưng cũng chẳng đáng là bao, khó mà xuyên thủng lớp da ấy.
- Cái gì?- Nhìn về một màn này, Nhược Tuyết ngạc nhiên không thôi.
Nhưng giờ không phải lúc, điều cần làm trước mắt chính là làm sao tiêu diệt được yêu ma trước mặt này. Một mình Nhược Tuyết phải đối đầu với một con Hạn Hán, tình thế là vô cùng khó khăn. Nếu không phải đã phát động Thiên phú đặc thù của bản thân, cũng khó mà giao chiến.
Hạn Hán muốn ra đòn t·ấn c·ông, lại phát hiện ra phần chân của mình đã bị đóng băng. Ngay lập tức, nó gầm lên một tiếng lớn. Sóng âm phát ra, tạo thành dư chấn cực mạnh đủ để phá hủy lớp băng dưới chân. Kèm theo đó, là công kích đối phương.
Nhược Tuyết bị đẩy lùi, chưa kịp nhìn rõ đã có một quyền đánh tới. Cũng mai là kịp thời phản ứng, mới có thể tránh được một đòn chí mạng. Liền thuận thế mà phản công, cầm chặt lưỡi hái trong tay, mạnh mẽ mà chém ra một đường.
Lần này, dưới sự hỗ trợ của Tuyết Nữ, thành công gây ra một v·ết t·hương lớn ngay trước ngực nó. Lớp đất đá đó, liền b·ị đ·ánh bật hơn nửa. Nhưng ngay lập tức lại trở về dáng vẻ ban đầu, không chút thương tổn.
Hạn Hán, cơ thể được làm bằng đất đá. Cho dù có chịu tổn thương như thế nào đi chăng nữa cũng có thể dễ dàng hồi phục. Muốn tiêu diệt thì cần phải lấy được Ngọc của nó. Nhưng việc này đối với Nhược Tuyết hiện tại mà nói, vẫn là có chút khó khăn.
Đối diện với tình thế này, Nhược Tuyết lại không chút ngần ngại, liên tục ra đòn đánh tới. Những nhát chém ấy, không ngừng tàn phá lấy cơ thể yêu ma trước mắt. Nhưng chưa được bao lâu, nó đã hồi phục nguyên trạng.
Hạn Hán gầm lên một tiếng lớn, càng là dữ tợn bội phần. Nó của lúc này, toàn thân phát nhiệt. Thực lực không chỉ tăng mạnh, mà tốc độ còn được cải thiện không ít. Chớp mắt đã xuất hiện trước mặt cô ta, mạnh mẽ mà xuất ra một quyền.
Nhược Tuyết đưa v·ũ k·hí đỡ lấy, liền trực tiếp b·ị đ·ánh lùi về sau mấy bước. Chưa kịp hồi thần, kẻ địch đã liên tục ra đòn đánh tới. Trước tình thế này, cô ta cũng chỉ đành nghiêm mình cố thủ. Yêu ma thấy thế, càng là ra sức mà đánh.
Đằng xa, Triệu Hoài cùng với Cảnh Hoà đã âm thầm quan sát từ bao giờ. Hai người bọn họ, là hai trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau. Triệu Hoài bình thản như thường, không chút bận tâm. Ánh mắt ấy, điềm đạm như không, tận tình mà theo dõi nhất cử nhất động phía dưới.
Còn về phần Cảnh Hoà, sớm đã gấp gáp không thôi. Nếu như không phải là Triệu Hoài ngăn cản, hắn ta đã trực tiếp tham chiến từ bao giờ. Lòng nóng như lửa đốt, nào đâu có tâm trạng mà đứng đây mãi nhìn.
- Bụt, chúng ta sao lại đứng đây quan sát, người không định giúp đỡ bọn họ sao?- Cảnh Hoà cất tiếng, một mặt lo lắng lộ rõ.
- Ngươi cũng biết gọi ta là Bụt. Vậy ngươi nói thử xem, Bụt sẽ xuất hiện lúc nào? Có phải là trong tình huống cấp bách không? Giờ mà xuất hiện, đến cám còn không có ăn đấy. Ở đó mà ham hố!- Lời này nói ra, Triệu Hoài còn là có chút đạo lí.
- Vậy lúc nào chúng ta mới ra tay?- Cảnh Hoà giờ đây, ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của đối phương cũng chẳng biết làm gì hơn.
- Đợi thời cơ thích hợp thì sẽ ra tay! Ngươi có tán đổ được cô ta hay không thì đều xem hết ở lần này. Cố gắng mà nắm bắt thời cơ đi, vụt mất là không có nữa đâu!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, mười phần nghiêm túc.