Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 324: Có chuyện muốn nói
Dưới sự công kích như vũ bão của đối thủ, Nhược Tuyết tay cầm chặt v·ũ k·hí, nghiêm mình phòng thủ. Ánh mắt ấy, liền lộ ra một tia sắc bén. Chỉ chờ đợi cơ hội thích hợp, ra tay phản công. Dù sao tình thế hiện tại, đối với cô ta mà nói là vô vàn khó khăn.
Nhưng như thế, cũng không thể khiến Nhược Tuyết khuất phục. Mắt thấy kẻ địch lộ ra sơ hở, tốc độ chậm dần. Ngay lập tức, cô ta dồn lực vào tay, phát động chân khí. Cái cảm giác lạnh lẽo kia, lại một lần nữa xuất hiện.
Khiến cho yêu ma nhất thời, có phần bất ngờ. Hạn Hán chưa kịp phản ứng, Nhược Tuyết đã ra đòn chém tới. Lưỡi hái sắc bén, nhanh như chớp mà đánh thẳng vào đầu nó. Uy lực không những mạnh mẽ mà còn kèm theo đó là hiệu ứng đóng băng.
Chớp lấy thời cơ này, Nhược Tuyết liên tục công kích đối phương. Tình thế trong giây lát liền hoàn toàn đảo ngược, cô ta giờ đây lại là người nắm lấy phần hơn. Dưới sự hỗ trợ của Tuyết Nữ, mỗi đòn đánh ra đều mạnh mẽ không thôi. Nhưng muốn tiêu diệt được nó, như vậy là vẫn chưa đủ.
- Băng linh tế sương!- Ngay lập tức, Nhược Tuyết thi triển bí kĩ của bản thân.
Bầu không khí xung quanh, một màu giá lạnh. Hạn Hán muốn di chuyển, mỗi một bước đều là vô cùng khó khăn. Chớp mắt, hai phần ba cơ thể đã bị hóa băng. Nó lúc này, không khác gì bao cát biết đi. Mặc cho người khác chém g·iết, cũng chẳng tài nào phản kháng.
Một bên khác, nhóm người của Bích Hạ thì lại không mai mắn như vậy. Đối diện cũng là một con Hạn Hán, nhưng bọn họ lại cực kì khó khăn trong việc đối phó. Nhìn về bộ dáng hiện tại, còn là có chút thảm hại.
Bên này, Hạn Hán mỗi một đòn đánh xuống, đều tạo thành dư chấn. Khiến cho những học viên non nớt kia, khốn đốn không ít. Mặc cho họ có gây ra bao nhiêu thương tích, đối với nó mà nói, đó chẳng khác gì những đòn gãi ngứa, không đáng quan tâm.
Bọn họ thì thảm rồi, cường công đối chiến chỉ nhận lại thua thiệt. Liền chuyển sang công kích tầm xa, câu kéo khoảng cách với nó. Chỉ có như vậy, mai ra mới có đường thắng. Không thì cuộc chiến này, sớm đã ngã ngũ.
- Giữ vững đội hình, chú ý an toàn của bản thân!- Bích Hạ cất tiếng, nghiêm giọng mà nói.
Lợi dụng sự di chuyển chậm chạm của kẻ địch, hai học viên không ngừng thu hút sự chú ý. Khiêu khích, tạo tiền đề cho người khác ra tay t·ấn c·ông. Bọn họ phối hợp nhịp nhàng với nhau, tạo thành thế trận nhỏ vây hãm cũng như làm hao mòn thể lực đối phương.
Nhưng đáng tiếc, cách thức này cũng chỉ có thể tạm thời áp chế Hạn Hán. Muốn tiêu diệt nó, là hoàn toàn không thể nào. Nhưng đây cũng là cực hạn của những học viên kia. Là thành hay bại, thì đều phải xem hết vào mai mắn của mấy người họ.
Đang thuận đà đánh tới, thì bất chợt Hạn Hán gầm lên một tiếng thật lớn. Sóng âm phát ra, liền trực tiếp đẩy lùi bọn họ về sau. Ai nấy giờ đây, cũng đều là một mặt ngơ ngác. Chưa kịp nhìn rõ, một thân lù lù đã đứng trước mặt Bích Hạ.
- Wa, căng à nha. Xem ra quân ta, sắp bị diệt rồi. Chuẩn bị đi, tới lượt ngươi ra trận rồi đó!- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về Cảnh Hoà, đối phương đã biến mất từ bao.
- Ủa, đâu rồi?- Trước tình huống này, Triệu Hoài vẫn là có chút ngạc nhiên.
Chỉ thấy Cảnh Hoà lao nhanh như chớp, thay Bích Hạ mà đỡ lấy một đòn chí mạng do Hạn Hán đánh ra. Không cần nghĩ cũng biết, c·ái c·hết vì gái là c·ái c·hết tê tái. Hắn ta như là quả bóng, liền bị đối phương một quyền đánh bay.
- Hazz, chậm một chút nữa là ngon rồi. Gấp cái gì không biết nữa, hư bột hư đường hết trơn. Đúng là không có cái dại nào bằng dại gái mà!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài ngán ngẫm không thôi. Vốn dĩ là còn muốn ẩn thân quan sát, giờ không hiện thân là không được mà.
Hạn Hán rống lên một tiếng lớn, khí thế gia tăng không ít. Lại nhìn quanh một lượt, ánh mắt liền dán chặt lên người của Bích Hạ. Không nói nhiều lời, liền lập tức tay ra t·ấn c·ông. Xuất ra một quyền, hướng thẳng cô ta mà tới.
- Ngươi đừng có mà đến đây!- Bích Hạ hiện tại, chỉ biết đứng yên mà nhìn, không tài nào phản ứng cho kịp.
Giữa lúc nguy nan, một bóng hình quen thuộc bất ngờ xuất hiện. Một tay, liền có thể đỡ lấy quyền ấy. Triệu Hoài ánh mắt sắc lạnh, liếc nhẹ lấy yêu ma một cái. Hạn Hán bất giác mà lùi về sau một bước, trong lòng liền sinh ra một tia sợ hãi đối với người thiếu niên trước mắt.
- Đứng qua một bên chơi đi, nhìn mẹ gì nữa. Tiện thể, xem cái tên đó còn sống hay không? Dại gái hết thuốc chữa mà!- Triệu Hoài nhìn sang Bích Hạ, nghiêm giọng mà nói.
- À, ừ, ừm,...- Nghe được lời này, Bích Hạ lật đật mà làm theo. Cho tới tận giờ, cô ta vẫn là chưa kịp hoàn hồn.
- Chơi vui nhở? Vậy thì để ta tiếp ngươi nhé. Đảm bảo với ngươi, bao vui luôn!- Triệu Hoài nghiêng đầu nhìn về Hạn Hán, nhẹ cười nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.
Lời vừa dứt, chớp mắt hắn ta đã trao cho đối phương một cước đầy thân yêu vào đầu. Khiến cho nó, phải khụy một chân xuống. Nhưng như thế là vẫn chưa kết thúc, xoay người rồi tiện thể mà bồi thêm một thương. Trực tiếp, đem đầu của Hạn Hán chém đứt.
- Ồ, chỉ có vậy thôi sao? Cụt hứng thật đấy! Cũng phải thôi, ai bảo ta mạnh quá làm gì?- Triệu Hoài lưu loát mà tiếp đất, nói lời đắc ý.
- Cẩn thận!- Một học viên hét lớn, thiện ý nhắc nhở.
Triệu Hoài tay cầm chặt thương, một mặt nghiêm túc lộ rõ. Chớp mắt, liền thi triển Long kĩ: Long ngạo liên hoàn kích. Đem thân thể của Hạn Hán, chém thành trăm mảnh. Lại đưa tay bắt lấy Ngọc, vô hiệu hóa khả năng hồi phục của nó. Trong chốc lát, hắn ta đã hoàn toàn hạ gục kẻ địch.
- Ngươi nói gì cơ?- Triệu Hoài liếc nhìn, đối phương liền được phen sợ mất mật.
- Không có gì!- Đối phương xua tay mà nói, liên tục lùi bước về sau.
- Xì, cấp Thống Lĩnh ta còn đánh được, huống chi dăm ba con cấp 4 cao cấp này!- Triệu Hoài tự tin mà nói, khí thế hơn người. Làm màu ấy mà, tới c·hết hắn ta vẫn không thôi.
Một bên khác, Cảnh Hoà thì không mai mắn đến như vậy. Hắn ta giờ đây, ngáp ngáp mà thở. Không c·hết, đã là mai mắn lắm rồi. Miệng nôn máu tươi, ánh mắt thất thần, vẻ mặt kém sắc lộ rõ. Bộ dáng còn là có chút thảm hại, bết bát vô cùng.
- Tên kh... Cảnh Hoà, ngươi không sao chứ?- Nhìn về một màn này, Bích Hạ không khỏi thương xót.
- Không sao, chỉ là chút thương nhỏ... Hự, phụt, giờ đã đỡ hơn nhiều rồi!- Cảnh Hoà cố mạnh miệng nhưng bất thành, bất chợt mà phun ra một ngụm máu tươi.
- Máu! Ngươi còn nói không sao, mau uống thứ này vào đi!- Bích Hạ nhẹ giọng mà nói, tận tình chăm sóc.
Bất chợt, Cảnh Hoà dồn hết can đảm mà nắm chặt lấy bàn tay đối phương. Ánh mắt trìu mến, nhưng không kém phần thiết tha. Đây chính là thời khắc tốt nhất để tỏ tình, thành hai bại đều nằm tại một khoảnh khắc. Một là thăng hoa cảm xúc, hai là chôn tại đây luôn.
- Thật ra, ta có chuyện này muốn nói với cô...- Lời còn chưa kịp nói hết, Bích Hạ đã vội cắt ngang.
- Ngươi b·ị t·hương nặng như thế này rồi, không cần phải nói thêm gì đâu!- Mắt thấy sự tình không ổn, cô ta muốn rút tay lại nhưng Cảnh Hoà càng là siết chặt. Hai người bọn họ, cứ thế mà dây dưa với nhau hồi lâu.