Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 337: Hoa Bạch Dương Tử
Thanh Đạt một lần nữa gặp lại Hồ Sở, kí ức xưa bỗng chốc ùa về. Nhớ lại bản thân đã từng chịu thiệt trong tay cô ta như thế nào, trong lòng bất giác mà sinh ra một tia sợ hãi. Nhưng hiện tại, cần nhất vẫn là đối mặt bình tĩnh. Không thì cảnh tượng ngày xưa, bất kì lúc nào cũng có thể lặp lại.
- Cô đây là xem ta như trò đùa à? Chơi như thế đủ rồi, có gì thì nói. Ta không có thời gian mà dây dưa với cô đâu!- Đối diện là sự mê hoặc không ngừng của đối phương, Cảnh Hoà lại điền nhiên như không.
( Má nó, đừng có mà làm như vậy nữa, ta sắp chịu không nổi rồi đây. Bình tĩnh lại nào, không động tâm là không động tâm!) Ngoài mặt điềm tĩnh là thế nhưng hắn sớm đã kiềm lòng không được. Mắt thì láo liên nhìn trộm, bất giác mà nuốt một ngụm nước bọt thật to.
- Có cần lạnh lùng thế không? Ta không phải đến đây là để giúp ngươi đó sao?- Hồ Sở đưa tay vuốt nhẹ mặt hắn ta, càng là mê hoặc lòng người.
- Có gì thì nói là được rồi, không cần phải động tay động chân thế này đâu. Cô đấy, không hại ta đã là tốt lắm rồi. Ở đó mà giúp!- Cảnh Hoà hất tay đối phương ra, ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng trong lòng không khỏi loạn nhịp.
- Phũ phàng quá đấy, nếu như ngươi không cần thì ta đành giúp người khác vậy. Mặc dù cái tên kia nói chuyện có chút khó nghe nhưng mà so với ngươi, thực lực chỉ có hơn chứ không kém. Hợp tác với hắn, xem như cũng không tệ!- Hồ Sở nói tiếp, dáng vẻ ủy khuất không ít.
- Cái tên kia mà cô nói, không phải là... Triệu Hoài đấy chứ?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà mặt còn là đôi phần biến sắc.
- Hình như là vậy thì phải, ta cũng không biết nữa. Dù sao ngươi cũng không hoan nghênh ta, ta cần gì phải ở đây mà chịu sự ghẻ lạnh. Đàn ông các ngươi, đúng là tệ bạc mà. Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, đáng đời sống cô độc đến già!- Hồ Sở chê trách mà nói, nhưng không kém phần kiều diễm. Nói rồi, cô ta xoay người ý định rời đi.
- Khoan đã, cô mà hợp tác với hắn, nhất định sẽ thua thiệt. Cái tên đó, khốn nạn lắm. Chi bằng, hợp tác với ta đi!- Bất chợt, Thanh Đạt nói lời can ngăn.
- Ồ, không phải là ban nãy ngươi còn nghi ngờ ta sao? Giờ lại muốn hợp tác, đây là ý gì vậy?- Hồ Sở nhẹ cười, ra sức trêu đùa.
- Ta... Ta...- Trước tình thế này, Cảnh Hoà khó mà nói rõ thành lời.
Đang lúc yêu người bọn họ thâm tình, cũng là lúc bông hoa trắng kia nở. Mùi hương tỏa ra, ngào ngạt không thôi. Khiến cho ai nấy, cũng đều bị mê hoặc. Vươn tay với lấy, nhưng lại chẳng thể nào với tới. Mọi người xung quanh đều như kẻ mất hồn, bất chấp tất cả mà tiếp cận lấy nó.
- Bọn họ bị làm sao thế?- Chứng kiến một màn này, Thanh Đạt mười phần nghi hoặc.
- Xem ra là dính phải huyễn thuật của hoa nhỏ rồi. Ngươi đấy, hành động cho cẩn thận vào. Không thì kết cục, cũng không khác họ là bao đâu!- Hồ Sở nói lời nhắc nhở, thiện ý không ít.
- Bảo vật này còn thể huyễn hoặc người khác nữa à?- Nghe được lời ấy, Thanh Đạt bất giác mà nhăn mặt.
- Đúng vậy, Hoa Bạch Dương Tử, trông thì thanh khiết tinh thuần nhưng lại mang đến c·hết chóc khó mà diễn tả thành lời. Người mà không cẩn thận đều bị huyễn hoặc cho tới c·hết. Bị rút cạn sinh lực, lấy đó làm chất dinh dưỡng. Nhưng đổi lại, nó là một trong những bảo vật có giá trị sinh mệnh lực rất cao. Thứ này, có tiền chưa chắc đã mua được. Kẻ nào lấy được nó, phải nói là phước lớn mạng lớn!- Hồ Sở bình thản mà nói, nhưng ánh mắt thì lại chăm chú quan sát tình hình xung quanh.
- Sao lại nói là phước lớn mạng lớn? Có nhầm lẫn gì không đấy?- Càng nghe, Thanh Đạt càng được phen hoang mang.
- Nói cho ngươi biết, xung quanh đây ít nhất có năm tên Siêu Việt giả. Muốn lấy được món đồ này trước mặt bọn họ, e là khó khăn không ít. Nếu như không muốn nói là phải đổ máu. Dựa vào thực lực của ngươi, ta cảm thấy hợp tác với tên kia vẫn là tốt hơn!- Hồ Sở nói tiếp, âm thầm khiêu khích đối phương.
- Cô nói gì thế? Ta mà thua hắn sao? Cho dù có thua cũng chỉ là chút ít. Cô muốn nó chứ gì, ta lấy cho cô xem!- Thanh Đạt mạnh miệng mà nói, khí thế dâng tràn.
- Mong là ngươi nói được làm được. Tất nhiên, ta sẽ không thiếu phần thưởng dành cho ngươi!- Hồ Sở nháy mắt với hắn ta, đôi phần yêu kiều.
Trở lại với tranh đoạt bên này, sau khi Hoa Bạch Dương Tử nở. Đã khiến cho thần trí của một số người, rơi vào ảo cảnh. Bọn họ trầm luân không lối thoát, si mê trong vọng tưởng. Khát vọng càng cao, ảo mộng càng chân thật, càng khiến cho con người ta khó mà thoát khỏi sự huyễn hoặc trong đó.
- Mỹ nhân, khà khà, ta tới đây!
- Vàng bạc châu báu, ha ha, ta giàu to rồi!
- Danh khí, Thánh khí, wa wa, đều là bảo vật cả đấy!
- Còn không mau cúi đầu trước ta, mấy cái tên thiên kiêu c·h·ó c·hết kia!
Ai nấy, cũng đều mãn nguyện trong giấc mộng của mình. Đổi lại, một số người có ý chí kiên định, có thể kháng cự lại mộng tưởng tươi đẹp đó. Nhưng tình hình hiện tại, cũng không được khả quan cho lắm. Toàn thân tựa hồ vô lực, muốn tiếp cận nó, mỗi bước di chuyển đều là vô cùng khó khăn.
- Mẹ kiếp, món bảo vật này cũng quá là khó lấy rồi đó!
- Bảo vật mà dễ lấy thì đâu tới phiên chúng ta. Cố lên đi!
- Mong là được tí cặn, không thì uổng công chuyến này rồi.
Sau bao nỗ lực, Minh Tự cuối cùng cũng thành công tiếp cận Hoa Bạch Dương Tử. Định đưa tay bắt lấy, thì bất chợt hai cái cây bên cạnh liền tung quyền đánh tới. Hoá ra, bọn chúng là Thụ Yêu hóa thân. Kề cận, mục đích chính là bảo vệ lấy món bảo vật linh thiêng này.
- Cái gì?- Một màn này, phải nói là quá đỗi bất ngờ.
Dính phải hai quyền, Minh Tự trực tiếp b·ị đ·ánh lùi sâu về sau. Miệng còn nôn ra không ít là máu tươi, dáng vẻ còn là có chút thảm hại. Ai nấy chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không khỏi rùng mình một phen. Không ngờ tới, khó khăn giờ đây mới thực sự bắt đầu.
- Có lộn không vậy, còn có yêu ma bảo vệ? Đây, cũng h·iếp người quá đáng rồi đấy!- Một học viên bất bình lên tiếng, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.
Muốn không chút khó khăn mà lấy được bảo vật, nào đâu có chuyện đơn giản đến thế. Đối diện là hai Thụ Yêu thực lực cấp 4 đỉnh cấp, kèm theo đó là hiệu ứng khống chế của Hoa Bạch Dương Tử. Đối với những học viên này mà nói, muốn lấy được món bảo vật đó là muôn trùng thử thách.
- Chỉ dựa vào hai yêu ma các ngươi mà muốn ngăn cản được ta, đừng hòng!- Minh Tự hét lớn, một thân khí thế ngời ngời.
Ngay lập tức, hắn ta một lần nữa xông lên. Tay hoá thành quyền, mạnh mẽ mà đánh ra một đòn. Nội khí ngoại xuất, đánh thẳng vào người đối phương, uy lực khó mà xem thường cho được. Nhưng đáng tiếc, nó lại chẳng gây ra chút tổn hại nào cho Thụ Yêu. Cùng lắm, chỉ là vết xước ngoài da.
- Không lí nào? Cứng đến vậy sao? Vậy thì để ta, đánh nát các ngươi là được!- Minh Tự nghiến răng mà nói, ánh mắt cương quyết không thôi. Xung quanh hắn ta, liền xuất hiện một luồng khí tức mãnh liệt. Cảm giác mang đến còn là có chút áp bức. Thực lực trong giây lát, phải nói là gia tăng gấp bội phần.