Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 339: Gia Kiệt tạm lui, chờ đợi thời cơ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 339: Gia Kiệt tạm lui, chờ đợi thời cơ


Ngay lập tức, Tường thiên tam kích xuất hiện. Cùng với kim thương của kẻ địch giao chiến, dư âm chấn kinh cả mặt đất. Hai người bọn họ, đều là dùng hết sức mà đánh. Nhưng đây, cũng chỉ mới là một màn thăm dò giữa cả hai mà thôi.

Chương 339: Gia Kiệt tạm lui, chờ đợi thời cơ

- Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi thôi!- Mắt thấy tình hình không ổn, Mỹ Duyên đành lựa chọn rút lui.

- Vậy sao? Ta lại sợ quá cơ! Một thiên kiêu như ngươi, lại bỏ mạng tại đây. Đúng là đáng tiếc mà!- Triệu Hoài liếc nhìn hắn ta một cái, không chút nể nang, vu·ng t·hương chém xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tới đây thôi, kết thúc rồi!- Triệu Hoài dồn lực, một thương kinh người mà đánh tới.

- Tên Triệu Hoài kia còn chưa có dấu hiệu gì, chúng ta đợi thêm một chút nữa đi. Dù sao cái tên đó, mới là khó khăn thực sự mà chúng ta cần phải đối phó!- Văn Thành nhẹ giọng mà đáp, nhưng tâm tư lại sâu lắng không thôi.

Không để hắn ta nghĩ nhiều, đối phương đã tiếp tục ra đòn đánh đến. Mỗi thương xuất ra, không chỉ nhanh mà còn là cực kì chính xác. Chỉ cần lơ là một chút thôi, bản thân tùy thời đều có thể trả giá. Điều này, khiến cho Gia Kiệt phải nghiêm mình đối chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không còn cách nào khác, Gia Kiệt đành nghe theo lời mà cô ta nói. Dù sao hiện tại, có lấy được món bảo vật này đi chăng nữa. Cũng khó lòng mà bảo vệ được nó trước móng vuốt của những kẻ còn lại đang ẩn mình. Lần đoạt bảo này, nào đâu có đơn giản như hắn ta nghĩ.

Chỉ là tội cho Minh Tự, một mình phải đối chiến hai Thụ Yêu. Thực lực vốn dĩ đã cách biệt, số lượng lại hơn. Hắn ta cũng chỉ có thể dựa vào ý chí kiên định của bản thân, giao chiến đến cùng. Cảnh tượng, phải nói là cực kì ác liệt.

Triệu Hoài không nói nhiều lời, tay cầm kim thương, một đường xông tới. Một màn này, khiến cho Gia Kiệt đôi phần bất ngờ. Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, đối phương đã xuất hiện ngay trước mặt. Không còn cách nào khác, đành tạm thời ứng chiến.

Nhìn về một màn này, Gia Kiệt không khỏi ngỡ ngàng. Rõ ràng Thiên phú đặc thù của bản thân đã được kích hoạt, tại sao lại như vậy? Điều này, khiến cho hắn ta vẻ mặt có phần khó coi. Đã không còn, cái dáng vẻ tự đắc như phút ban đầu.

- Gia Kiệt, ngươi làm sao thế?- Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên.

- Nhìn bộ dạng của ngươi kìa! Lẽ nào còn muốn tranh đoạt với kẻ khác nữa sao? Đến lúc đó, chúng ta chỉ có nước thua thiệt mà thôi. Ẩn đi trước, chờ đợi thời cơ mới là điều nên làm!- Lời này nói ra, Mỹ Duyên càng là bội phần nghiêm túc. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nhưng... Bảo vật còn chưa về tay!- Nghe được lời ấy, Gia Kiệt bất giác mà nhíu mày. Chịu khổ nhiều đến vậy, lẽ nào lại trắng tay.

- Bụt, lúc nào chúng ta mới ra tay? Đằng kia, đánh nhau kinh quá kìa!- Ở đằng xa, Cảnh Hoà bất chợt lên tiếng.

- Ngươi thua rồi, ngoan ngoãn mà sủa vài tiếng nghe chơi. Biết đâu, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Không thì, chậc chậc, ngươi phải chịu khổ rồi đây!- Triệu Hoài đặt thương lên cổ kẻ địch, khinh thường mà cất tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phát động Thiên phú đặc thù của bản thân, âm thầm tiêu hao khí của kẻ địch. Trận chiến của hai người bọn họ, vẫn là như trước đây, kéo dài không dứt. Chỉ có điều là lần này, kẻ có dấu hiệu kiệt quệ trước lại là Gia Kiệt.

Thương ấy, không khác gì lôi phạt. Trực tiếp đem Gia Kiệt, nghiền nát dưới mũi thương. Không cho hắn ta, bất kì cơ hội nào phản kháng. Thương xuyên qua ngực, miệng nôn máu tươi. Trông, mười phần thê lương. Từ trước cho tới nay, đây có lẽ lần hắn thua thảm nhất.

- Wa, có lộn không vậy? Chia chác thì đều đều chút chứ? Ngươi sao lại, lấy phần hơn nhiều thế?- Nhìn về đùi gà trong tay, Cảnh Hoà bất bình lộ rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một chân khụy xuống đất, đưa ta sờ lấy v·ết t·hương. Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn chưa tin được bản thân sẽ thua trong tay đối phương. Điều này, là một đòn đã kích cực mạnh đối với Gia Kiệt. Một đời thiên kiêu, không lí nào lại trải qua kết cục như này.

- Sao lại? Ngươi... Không lí nào ta lại thua, đây không phải là hiện thực?- Gia Kiệt run giọng mà nói, ánh mắt thất thần lộ rõ.

- Không đúng lắm, thực lực này hình là có chút khác. Chuyện quái gì thế?- Trước tình thế hiện tại, Gia Kiệt càng là hoài nghi không thôi.

- Không sao cả! Chỉ là vừa trải qua một cơn ác mộng. Không ngờ tới, thứ đồ này lại tà đến vậy. Xem ra, là ta đã quá sơ ý rồi!- Gia Kiệt lên tiếng, vẻ mặt tiều tụy đi không ít.

Một bên khác, Văn Thành cùng với người của mình đã quan sát từ lâu. Sở dĩ chưa ra tay, là vì thời cơ thích hợp chưa tới. Hắn ta như thú đói rình mồi, trực chờ cái gọi là cơ hội. Ánh mắt chăm chú quan sát, không phút giây nào là dám lơ là.

- Ta thực sự là muốn biết, ngươi tại sao lại đề phòng cái tên họ Triệu đó đến vậy? Đừng có nói là, bị hắn ta chơi mấy vố rồi sợ đó nhé. Những chuyện đó, ta đã nghe qua rồi. Có cần ta, giúp ngươi đòi lại thể diện không hả?- Một người từ trong bóng tối bước ra, toàn thân đều là lấp lánh ánh kim. Giọng điệu tràn đầy tự tin mà lên tiếng, càng là khí thế hơn người.

- Ngươi... Ta có c·hết đi chăng nữa, cũng không khuất phục. Ngươi có giỏi thì ra tay đi, gia tộc ta còn đó, nhất định sẽ báo thù cho ta!- Gia Kiệt lúc này, mặc dù là thua nhưng một thân khí thế kiên cường.

Gia Kiệt từ từ mở mắt ra, thoát khỏi mộng cảnh. Sắc mặt kém đi thấy rõ, hơi thở từng nhịp gấp gáp. Còn đâu, dáng vẻ uy phong của thường ngày. Đưa mắt nhìn tới, thì ra là Mỹ Duyên gọi bản thân dậy. Một màn vừa rồi, phải nói là kinh hoàng tột độ.

- Gấp gì chứ? Làm tí đi rồi tính tiếp!- Nói rồi, Triệu Hoài xé một cái đùi gà nướng mà đưa cho đối phương. Còn bản thân, đành chịu thiệt mà ăn hết phần còn lại. Đây là thành quả mà hắn ta có được, trong giây phút ngồi chờ.

- Ta mà chịu thiệt trong tay hắn à? Ngươi thất bại trong tay cái tên đó, không đồng nghĩa với việc ta cũng vậy. Đừng có mà đánh đồng ta với ngươi, ngươi đây là đang xem thường ta đấy!- Đối phương vẫn là như cũ, mười phần ngạo mạn. Nhưng cái khí chất này, không phải là ai cũng có.

Hơi thở từng nhịp nặng nề, mỗi kích đánh ra đã không còn mạnh mẽ như trước. Không những vậy, tốc độ ra đòn cũng đã chậm lại không ít. Nhìn về đối thủ, hắn ta vẫn là như cũ. Không chút nào gọi là mệt mỏi, khí tức còn là cường đại hơn xưa.

- Anh, lúc nào chúng ta mới ra tay?- Thị Thu cất tiếng, đôi phần gấp gáp.

- Ý kiến à? Có tin là ngươi đến ngay cả xương cũng không có mà gặm hay không hả? Ngươi mà so sánh với ta được sao? Hỏi thừa!- Triệu Hoài làm lớn làm láo, nào đâu nói lí lẽ. Cảnh Hoà ức nhưng lại chẳng thể làm được gì, đành ngấu nghiến đùi gà trong tay cho bỏ tức.

- Ngươi làm sao vậy? Sao lại đứng đờ ra thế kia?- Mỹ Duyên nói tiếp, mười phần nghi hoặc.

- Không cần, chuyện của ta để ta tự mình giải quyết. Ngươi đấy, đợi đến khi chịu thiệt trong tay hắn ta. Xem ngươi có còn mạnh miệng như vậy nữa không đây!- Văn Thành nhìn về đối phương, nói lời châm chọc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 339: Gia Kiệt tạm lui, chờ đợi thời cơ