Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 348: Máu đã chảy, người cũng bắt đầu nghiêm túc
- Ta á hả? Có ra sao đi chăng nữa cũng không quan trọng. Quan trọng là tên khốn nhà ngươi phải trả giá cho những gì mình nói, đó mới là điều mà ta hài lòng!- Gia Kiệt khẳng khái mà đáp, mười phần thỏa mãn.
Đó là đôi lời nhận xét của những người chứng kiến dành cho Triệu Hoài. Ai nấy cũng đều là một mặt chê bai lộ rõ, khác xa với lúc ban đầu là ngưỡng mộ không thôi. Thời thế thay đổi, lòng người cũng đổi thay. Chuyện này, cũng là điều hiển nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đưa mắt nhìn tới, là đám người của Văn Thành không biết từ bao giờ đã bao vây lấy nơi này. Bọn họ quan sát đã lâu, cảm thấy đây chính là thời cơ tốt nhất để mà ra tay. Hai người đối phương đều đã trọng thương, khác gì thú săn chờ g·iết.
Hai người bọn họ, cá c·hết rách lưới. Mặc dù như thế, Gia Kiệt cảm thấy rất đáng. Đánh trúng đối phương một đòn, cơn giận trong lòng liền mười phần còn hai. Như vậy, bảo sao cho dù có trả giá nào đi chăng nữa, hắn ta cũng nhất định phải ra đòn đó.
- Cái tên khốn kia, ngươi không phải nghiêm túc rồi sao? Giờ chạy là thế nào? Đứng lại, đánh cho đàng hoàng thì c·hết à?- Gia Kiệt hét lớn, kèm theo đó là liên hoàn kích xuất ra.
- Quan sát tiếp đi, không ngờ tới tên đó vậy mà lại giữ sức nhiều đến như vậy. E là còn có hậu chiêu, phải cẩn thận hơn mới được. Nhưng mà có lẽ, hắn kéo dài hơi tàn không được lâu đâu. Chuẩn bị đi, thời cơ thích hợp thì lập tức ra tay. Đừng để hắn chạy thoát, không thì uổng công phí sức từ nãy cho tới giờ!- Văn Thành trầm giọng mà nói, ánh mắt chăm chú quan sát, không chút di dời. Để ý đến, từng chuyển động nhỏ của hai người bọn họ. Trực chờ, cái gọi là cơ hội để hành động.
- Ta còn tưởng là hắn ta mạnh lắm, đánh ghê quá mà. Nào ngờ lại là cái bộ dạng này, thất vọng quá đi mất!
- Vậy sao? Thế thì ngươi phải hối hận vì quyết định này rồi. Xem kìa!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về xung quanh, nhẹ cười nhưng đầy nham hiểm.
- Ngươi... Sao lại mạnh đến vậy!- Trước một màn này, Gia Kiệt mười phần kinh ngạc.
- Cười xong chưa? Vui lắm hả gì mà cười ghê vậy? Ta thật sự là không hiểu, ngươi thành cái bộ dạng này rồi. Hơn ta là mấy, ở đó mà cười?- Triệu Hoài nhíu mày, sắc mặt không khỏi khó coi.
Nơi đây, đã bị bọn họ càn quét qua một lượt, khung cảnh hoang tàn đi không ít. Đâu đâu cũng là vết tích do trận chiến mà cả hai để lại. Nhưng như thế là vẫn chưa đủ, họ giờ đây vẫn tiếp tục dày xéo nơi này. Khiến cho nó, không có chỗ nào là lành lặn.
- Way, ngươi bị điên à? Sao cứ dí ta mãi thế? Lẽ nào là sợ cá cược thua nên mới ra tay với ta? Có cần phải làm như vậy không hả?- Trước tình thế này, Triệu Hoài không tránh khỏi ngạc nhiên.
- Thấy gì chưa? Giờ làm sao đối phó tên đó đây? Đánh cho cố dô, người chịu thiệt chính là ngươi đấy!- Triệu Hoài nói tiếp, mỉa mai cũng tính là không ít.
- Ta mặc kệ tên đó muốn làm thì làm. Kẻ mà ta muốn đánh, chỉ có mình ngươi thôi!- Nói rồi, Gia Kiệt một lần nữa vung kích t·ấn c·ông.
- Cái tên vô lại nhà ngươi, đánh không đánh mà cứ chạy mãi. Làm như thế mà coi được à? Có phải là đàn ông hay không vậy? Hèn hạ!- Gia Kiệt lớn tiếng mà mắng, khiêu khích không ngừng.
- Chậc chậc, ban đầu đã đánh giá cao hắn ta rồi. Xem ra vô lại vẫn là vô lại, không có khác biệt mà! (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn ta giờ đây, phải nói là cực kì thê thảm. Toàn thân đều là vết cháy xém, thương tích trên người cũng tính là không ít. Trông dáng vẻ, không khác gì một kẻ sắp c·hết cả. E là không còn nhảy múa được bao lâu nữa.
Chương 348: Máu đã chảy, người cũng bắt đầu nghiêm túc
Nghe được lời đó, Gia Kiệt như tức điên. Dồn lực vào tay, đánh ra một kích. Đem khí của bản thân hoàn toàn phóng thích ra ngoài, đồng thời thi triển tuyệt kĩ: Kình ngư lôi phong. Trước một màn này, Triệu Hoài đôi phần bất ngờ, không kịp tránh liền lãnh trọn một đòn.
- Chậc chậc, chơi vui thế nhở. Cho ta tham gia với, ta hứa là sẽ nhẹ tay với hai người các ngươi!- Văn Thành cất tiếng, không kém phần bỡn cợt.
- Ta có là đàn ông hay không thì liên quan gì ngươi chứ? Đàn ông thì không được phép chạy à? Nói nhiều như thế làm gì? Có ngon thì đánh trúng ta đi rồi nói!- Cái trò khích tướng này, Triệu Hoài đã quá quen thuộc rồi. Nó vốn dĩ không thể làm khó được hắn ta. Ngược lại, hắn được phen chọc tức đối phương.
- Không phải ta mạnh mà là do ngươi ngu thôi. Đánh liều mạng không giữ sức, đây chính là cái giá mà ngươi phải trả! Còn các ngươi nữa, kẻ nào muốn kiếm ăn thì lao hết vào đây. Một mình ta, cũng đủ ăn các ngươi rồi!- Triệu Hoài giờ đây, một thân khí tức âm ưu. Dọa cho đám người Văn Thành, bất giác mà lui bước về sau.
Triệu Hoài nhanh như chớp, xuất hiện ngay trước mặt bản thân. Không nói nhiều lời, một thương đã đánh đến. Đòn này không chỉ nhanh mà còn mạnh, nào đâu còn cái dáng vẻ đùa nhây như phút ban đầu. Ép cho Gia Kiệt phải nghiêm mình phòng thủ.
Khiến cho hắn ta không kịp tránh né, trên người liền nhiều thêm một v·ết t·hương. Ngay lập tức, ra thương đáp trả, ép cho kẻ địch phải lui bước về sau. Đưa tay sờngực, máu tươi đã thấm đẫm cả bàn tay. Ấy vậy mà, Triệu Hoài mặt không biến sắc, bình thản như thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai hàm răng cắn chặt, gồng mình chống đỡ. Tình thế trong giây lát đã hoàn toàn đảo ngược. Nhưng thế là vẫn chưa đủ, Triệu Hoài dồn lực đè xuống, lớp đất dưới chân Gia Kiệt liền nát thành từng mảnh. Hắn ta phải chật vật lắm, mới có thể tạm thời cầm cự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gia Kiệt bên này, cũng không khá khẩm hơn là bao. Sau hai lần thi triển tuyệt kĩ của bản thân, thể lực đã lao dốc không phanh. Nhưng tạm thời vẫn có thể cầm cự được. Có điều, nếu còn giao chiến ở cường độ cao nữa thì thật sự là chịu không nổi.
- Ai biểu ngươi giấu bài làm chi? Ngươi hơn ta một cấp bậc nhỏ đấy, có điên mới đánh với ngươi!- Triệu Hoài hùng hồn mà đáp, nhưng không quên lùi người tránh né.
Đối diện là Gia Kiệt dốc toàn lực mà đánh, Triệu Hoài liền giở lại trò cũ. Cực lực bỏ chạy, không thèm giao chiến. Mà có đi chăng nữa cũng là múa vài đường cơ bản, ngoài cái mã thì chẳng có gì cả. Điều này, liền nhận về những bình luận không mấy là tiêu cực về hắn ta.
- Tưởng thế nào hoá ra là như vậy! Hèn thế không biết nữa!
Không để cho hắn ta kịp thời phản ứng, đối thủ đã đánh tới. Tốc độ so với ban nãy mà nói, đã kém đi rất nhiều. Nhưng sự nguy hiểm trong đó, khó mà coi thường cho được. Triệu Hoài định đưa thương đỡ lấy, nào ngờ trong giây lát kích ấy liền trở nên nhanh đến bất thường.
- Haha, sảng khoái! Còn không đánh được tên khốn nhà ngươi sao? Cho ngươi chạy, cho ngươi tránh đấy. Không phải vẫn bị ta đánh đến mức thân tàn ma dại hay sao?- Gia Kiệt cười to thành tiếng, phấn khích không thôi.
- Dựa vào ngươi...- Lời chưa kịp dứt, Gia Kiệt liền được phen hoang mang. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không hổ danh là Triệu Hoài, loại chuyện mất mặt này cũng chỉ có mình hắn ta làm được!
- Anh, giờ chúng ta phải làm sao?- Thị Thu lên tiếng, cô ta muốn ra tay lắm nhưng lại bị dọa cho sợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.