Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 349: Cẩn trọng trong hành động

Chương 349: Cẩn trọng trong hành động


Triệu Hoài chịu đấm ăn xôi, cuối cùng cũng đến lượt bản thân thị uy. Nghiền ép Gia Kiệt dưới mũi thương của mình. Khiến cho đối thủ, trải nghiệm cái cảm giác mà hắn ta đã từng trải qua. Và đây, cũng chỉ mới là khởi đầu mà thôi.

- Đừng có mà xem thường ta!- Gia Kiệt nghiến răng, dồn lực phản công.

Đem thương của kẻ địch, hất qua một bên. Xoay người phản kích, đánh ra một đòn. Uy lực không tệ nhưng đáng tiếc là đánh không trúng. Hắn ta liền thuận thế mà quét ngang một kích nữa. Kết quả là không khác gì mấy, đối phương đưa thương chặn đứng.

- Hơi tàn sức yếu, còn không chịu thua!- Triệu Hoài lạnh giọng, mười phần nghiêm nghị.

- Muốn thắng ta, không dễ thế đâu. Ngươi ở đó, đừng có mà tự tin!- Gia Kiệt cũng không kém, mạnh miệng mà đáp.

- Vậy sao, ta thật muốn biết. Ngươi dựa vào gì mà dám nói ra lời này!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, lộ rõ vẻ chờ mong.

Thương kích một lần nữa giao nhau, âm thanh vang trời. Đã không còn mạnh mẽ như phút giây ban đầu, nhưng giờ đây vẫn là cái gì đó nó khác biệt. Nhịp điệu không dồn dập mà là bình thản đến lạ, khiến cho hai người bọn họ đắm chìm trong bản giao hưởng này. Leng ca leng keng.

Triệu Hoài ra thương không chỉ chuẩn sát mà còn là ảo diệu vô thường. Khó bề phán đoán, biến đối thủ trở thành tấm bia cho bản thân tập đánh. Mỗi thương chỉ thiếu một chút nữa thôi, là có thể kết thúc cuộc chiến. Nhưng đáng tiếc, nào đâu có chuyện đơn giản đến vậy.

Thương đến kích đỡ, mãi không phân thắng bại. Gia Kiệt dựa vào thân thủ linh hoạt của mình, dây dưa với đối phương mãi không dứt. Nhìn chung, trận chiến này chỉ nằm ở một khoảnh khắc. Là thành hay bại, đều phải xem ở khả năng nắm bắt tình hình của hai người bọn họ.

Mắt thấy còn kéo dài thì không tốt, Triệu Hoài liền đánh nhanh thắng nhanh. Lập tức thi triển kĩ năng: Long ngạo liên hoàn kích, ra đòn đánh tới. Ý định áp đảo thế cục, giành về thắng lợi cho bản thân. Theo đó là vô số lưỡi thương được xuất ra, như là muốn lấy mạng người ta vậy.

Trước tình hình này, Gia Kiệt vừa lui người vừa tiếp chiến. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng tạm thời vẫn là chống chọi được. Tam kích trong tay, cũng phát huy sức mạnh vốn có của nó. Liên tục đỡ đòn, thậm chí còn thuận thế mà t·ấn c·ông. Chỉ là có điều, như muối bỏ biển, không đáng nhắc tới.

Mỗi thương đánh ra, càng ngày càng mạnh. Thương sau mạnh hơn thương trước, uy lực kinh người. Gia Kiệt bị ép đến mức, phải nghiêm mình cố thủ. Trên người, liền xuất hiện cái gọi là v·ết t·hương. Còn tiếp tục như này, e không phải là cách hay.

- Khốn kiếp, muốn thắng ta một lần nữa, đừng hòng!- Gia Kiệt nghiến răng, khí tức còn là có chút thay đổi.

Bị dồn vào thế khó, hắn ta liền phát động Thiên phú đặc thù của bản thân. Ngoài công năng tiêu hao khí của kẻ địch ra, Tán khí còn có một năng lực khác, khó chịu gấp bội phần. Đó là hấp thu khí của đối phương, biến nó trở thành của mình. Tạo thành vòng tuần hoàn, mặc cho có đánh đấm ra sao đi chăng nữa. Vẫn mạnh như lúc ban đầu, thậm chí còn có phần hơn.

Có điều, vẫn là có một số hạn chế nhất định. Chẳng hạn như, phải tiêu hao sạch khí của bản thân mới có thể sử dụng, tránh cho khí của hai bên xung đột với nhau. Đến lúc đó, không c·hết thì cũng trọng thương. Đến nay, Gia Kiệt còn chưa thành thục. Nếu không phải là vì bất đắc dĩ, hắn ta cũng không đến bước đường này.

Trong giây lát, Gia Kiệt đã dần lấy lại lợi thế. Dễ dàng tránh né, mạnh bạo t·ấn c·ông. Kích trong tay, uy lực liền tăng mạnh. Mỗi đòn đánh ra, đều khiến cho đối thủ bất ngờ không thôi. Nhân cơ hội này, hắn lập tức cường công phản kháng.

Triệu Hoài hiện tại, mơ hồ cảm thấy có điều bất thường. Nhưng lại không rõ, sự bất thường đó đến từ đâu. Chỉ biết, đối phương dường như đã thay đổi. Là bản thân yếu đi hay là kẻ địch mạnh lên, điều này khiến cho hắn ta nhất thời có chút hoang mang.

- Tên này sao lại, chuyện quái gì đây?- Triệu Hoài nhíu mày, sắc mặt kém đi thấy rõ.

Hắn ta đã đánh ra được thương thứ 30, uy lực càng ngày càng mạnh. Đồng nghĩa với việc tiêu hao không ngừng, thể lực bắt đầu lao dốc không phanh. Muốn đánh ra thương nữa, bắt buộc phải đánh đổi. Một là ăn cả, hai là về không. Trong tình thế này, hoàn toàn nghiêng về vế sau. Nhưng như thế, Triệu Hoài vẫn không chịu lui bước. Bởi vì, hắn sớm đã không thể quay đầu, chỉ đành liều vậy.

- Thương cuối đây, có mà chịu lấy, đừng có mà c·hết đấy!- Trước khi ra đòn, Triệu Hoài thiện ý mà nhắc nhở.

- Tới đi, ta không ngán ngươi đâu!- Gia Kiệt hét lớn, khí thế dâng tràn.

Cùng với đó, hắn ta công tay, dồn lực, tụ khí vào kích. Một lần nữa, thi triển tuyệt kĩ: Kình ngư lôi phong. Mặc dù sớm đã đến giới hạn của bản thân nhưng Gia Kiệt muốn thông qua trận chiến này mà vượt qua nó. Cực hạn mà không thể phá vỡ thì làm sao có tư cách xứng danh với bốn chữ 'Thiên kiêu chi tử'.

Triệu Hoài cũng không kém, đây đã là thương cuối cùng mà hắn ta có thể đánh ra. Đòn này, chứa đựng toàn bộ sức mạnh của hắn. Là thắng hay thua, đều xem ở nó. Nhưng với tình hình hiện tại, thắng đã là điều quá xa vời. Muốn đưa tay với lấy, khó khăn tất nhiên sẽ không ít.

Những điều trên, cũng không thể nào ngăn cản được quyết tâm của hai người bọn họ. Mặc cho tất cả, một đòn quyết định. Là thành hay bại, đều xem ở chính bản thân họ. Thoạt nhiên, một âm thanh rền trời vang lên. Bất kì ai nghe thấy, đều bất giác mà rùng mình kinh hãi.

Giữa làn khói bụi mịt mù, có hai thân ảnh đứng đó. Sừng sững như tảng đá lớn, tựa hồ không thể lung lay. Đến khi làn khói bụi ấy tan đi, Triệu Hoài với Gia Kiệt mới dần hiện rõ. Hai người bọn họ giờ đây, trên cơ thể toàn là thương tích. Trông không khác gì, những kẻ đứng bên bờ vực của c·ái c·hết.

- Khẹt, phụt, thế nào có muốn đánh nữa không?- Triệu Hoài phun ra một ngụm máu tươi, gắng gượng mà nói lớn.

- Tưởng ta sợ ngươi chắc, có ngon thì tới đây!- Gia Kiệt chẳng chịu kém cạnh, một hơi hét to.

- Thôi, như thế là đủ rồi. Ta thấy hai người các ngươi còn đánh nữa thì thật sự là không ổn. Để ta làm người hòa giải vậy. Triệu Hoài giao món bảo vật đó ra đây thì có thể rời đi. Còn ngươi nữa, đi được thì đi đi. Chỗ này, đã hết chuyện của ngươi rồi!- Giữa lúc này, Văn Thành lại bất chợt lên tiếng. Chờ đợi lâu đến như vậy, cuối cùng cũng đến lượt hắn ta ra tay.

- Dựa vào mấy người các ngươi mà muốn lấy được bảo vật trên người ta. Về nhà mà ngủ một giấc đi, si tâm vọng tưởng!- Đổi lại là Triệu Hoài lớn tiếng mắng mỏ, không chút lo ngại.

- Muốn đuổi ta đi, các ngươi chắc chưa? Hắn, ta còn đánh được. Huống chi là mấy người các ngươi!- Gia Kiệt một bên, chẳng chịu yếu thế.

Hai người bọn họ lúc này, đã ngáp ngáp hơi tàn. Nhưng vẫn mạnh miệng đến cùng, không chút lui bước. Muốn được lợi từ trên người bọn họ, xem ra không phải là việc dễ dàng gì. E là khó mà tránh khỏi, một trận quyết chiến nữa. Văn Thành lo ngại điều này, nên chẳng dám làm càn. Dù sao nguy hiểm trong đó, ai mà biết được. Hành sự cẩn thận, vẫn là điều nên làm. Không thì bản thân, thua thiệt lúc nào lại không hay. Công sức bỏ ra trước đó, lẽ nào lại uổng công.

Chương 349: Cẩn trọng trong hành động