Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 398: Diệp Ninh, tâm tình thiếu nữ
Với sự xuất hiện của các Siêu Việt giả, tình hình giờ đây đã dần ổn định hơn. Nhưng cục diện, vẫn là có chút rối ren. Yêu ma bị tiêu diệt không ít nhưng hết lớp này rồi lại đến lớp khác không ngừng tràn vào, càng là hung mãnh dị thường, điên cuồng mà t·ấn c·ông lấy bất kì một ai chúng gặp phải.
Đối với tình thế hiện tại, các Siêu Việt giả đã lập nên một phòng tuyến an toàn tạm thời. Để các học viên tránh nạn cũng như ổn định lại thế cục. Trước mắt, đây là những gì bọn họ có thể làm để giảm thiểu tổn thương đến mức thấp nhất.
Trong một góc nào đó của phòng tuyến, Triệu Hoài một tay bế lấy hồ ly nhỏ, ánh mắt chăm chú mà quan sát lấy tình hình xung quanh. Hắn ta giữ cho mình một thái độ bình thản như thường, nhưng sâu bên trong là những tính toán không lường trước được. Đang lúc suy tư, bất chợt âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tai.
- Ngươi làm gì mà len la lén lút thế? Định làm chuyện xấu gì à?- Thanh Đạt bất thình lình mà vỗ lấy vai đối phương, ý đồ hù dọa hắn ta một phen.
- Là ai ngươi, ta còn tưởng là ai. Thế nào, chuyện ta giao, đã làm xong chưa? (Cái tên khốn này, muốn hù c·hết ta sao?)- Triệu Hoài liếc mắt mà nhìn, ngoài mặt thì tỏa ra bình thường nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng.
- ( Vậy mà lại không sợ sao? Bất ngờ thật đấy!) Mặc dù có biến số xảy ra nhưng không đáng quan ngại, đã hoàn thành xuất sắc. Nhưng mà... Ngươi làm như vậy, cũng quá là nguy hiểm đi!- Thanh Đạt đáp lời, mang đôi phần tâm tư.
- Không bỏ con tép thì làm sao bắt được con tôm, nguy hiểm cũng phải làm. Chúng ta không ra tay trước chiếm lợi thế, thì lấy mà đấu với bọn họ. Lẽ nào ngươi muốn dựa vào sức lực của hai tên Chiến giả cấp 4 như chúng ta sao? Tìm c·hết à?- Triệu Hoài nhẹ cười nhưng một màn này, lại thăm sâu khó dò.
- Hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải. Người mà bọn họ muốn đối phó là ngươi, người gây sự với bọn họ cũng là ngươi. Giờ lại muốn lôi ta vào, chuyện gì đây?- Thanh Đạt trề môi, chê bai lộ rõ.
- Đây không phải là anh em có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia hay sao? Ta có thế nào đi chăng nữa cũng không bỏ rơi ngươi đâu, yên tâm!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt ấy tràn đầy tình 'thâm'.
- Nói như thế mà nghe được à? Chơi với ngươi phúc thì không thấy đâu, hoạ thì đầy rẫy ra đó. Lần nào cũng vậy, đều là hoạ ngập đầu. Lần này không biết, lại là cái kết cục gì đây!- Thanh Đạt cứ than ngắn thở dài, sớm đã biết được chuyện này nguy hiểm khôn lường nhưng không còn cách nào, chỉ đành cùng hắn ta làm liều một phen.
- Way, nói gì thế? Ngươi quên mất là ngày đó, ai dắt ngươi đi rình trộm con gái nhà người ta tắm rồi à? Chỉ mới có chút khó khăn, đã than như thế này rồi. Thì sau này, làm sao mà cùng ta hưởng phúc cho được!- Lời này nói ra, Triệu Hoài sặc mùi gian trá.
- Wa, những lời vô liêm sỉ như vậy mà ngươi cũng nói ra cho được. Ngươi không hổ là tên khốn nạn nhất mà ta từng biết. Ngươi sống như thế này, bảo sao toàn bị người ta dí đấm. Báo hại ta, cũng bị vạ lây theo!- Nghe được lời đó, Thanh Đạt đúng là không biết nói gì hơn.
- Ta không đối phó bọn họ, bọn họ cũng bày mưu tính kế mà hãm hại ta thôi. Ngươi nghĩ, ta rảnh lắm sao? Tất cả đều đã được sắp đặt sẵn, ta cũng chỉ là con cờ trong cuộc tranh đấu của những kẻ đó. Không giở một chút thủ đoạn, thật là sống không nổi!- Triệu Hoài giờ đây, một thân liêm khiết ngời ngời.
- Nghe ngươi nói kìa, người không biết còn tưởng là n·ạn n·hân nữa cơ chứ. Ngươi đấy, bớt giả vờ vô tội đi. Cái đức hạnh của ngươi, ta cũng quá là hiểu rõ. Lừa người khác còn được, lừa ta đừng hòng!- Đổi lại, là một màn trào phúng của Thanh Đạt.
- Xì, ngươi đó, chỉ biết nghĩ xấu cho ta. Ta là ta tốt lắm đấy, chỉ là dòng đời đưa đẩy mà thôi. Mới trở thành cái dáng vẻ này, chứ ai muốn trở thành người xấu bao giờ!- Triệu Hoài ánh mắt nhìn về phía xa, thân mang ưu tư.
- Bụt, không xong rồi! Ta tìm một lượt, lại không thấy Diệp Ninh đâu. Người nói xem, chúng ta nên làm gì giờ?- Bất chợt, Cảnh Hoà xuất hiện, hét lớn từng hơi.
- Đã nói với ngươi bao lần rồi, có chuyện gì thì cũng từ từ lại. Gì mà như gà mắc cổ thế kia, còn gì là thể thống nữa!- Mắt thấy là bộ dạng hấp ta hấp tấp của hắn ta, Triệu Hoài chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
- Ta... Ta nghe theo lời của người, đi tìm Diệp Ninh. Nhưng tìm hết một vòng rồi, lại không thấy cô ta đâu. Có lẽ nào, cô ta vẫn còn chưa đến đây?- Cảnh Hoà nói rõ sự tình, đầu đuôi kể lại một lượt.
- Chậc, không biết lại làm cái gì đây. Đi thôi, tìm cô ta!- Trong giây lát, Triệu Hoài đã nghiêm túc hơn hẳn.
- Wa, ngươi nói thật đó à? Vì người khác mà để bản thân mạo hiểm, đây đâu giống với phong cách của ngươi!- Thấy vậy, Thanh Đạt liền buông lời giễu cợt.
- Ta không cảm thấy có vấn đề gì cả, ngươi cảm thấy nó có vấn đề à?- Triệu Hoài xoay đầu nhìn lại, giọng điệu thờ ơ đến lạ.
- Không có gì cả, chỉ là...
Một bên khác, sau khi rời đi, đến khi quay lại, Diệp Ninh lại không thấy Triệu Hoài đâu. Điều này, khiến cho cô ta nhất thời lo lắng không thôi. Phải biết, hắn ta vốn đã thương tích đầy mình. Lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc, thì thật là không biết phải làm sao.
- Triệu Hoài, anh đâu rồi?- Thế là, Diệp Ninh đành tìm kiếm khắp nơi một lượt. An nguy của hắn ta, cô ta vẫn là lo lắng hơn cả.
- Tiểu thư, người vì sao lại quan tâm cái tên khốn đó đến vậy? Chi bằng, quan tâm mình có phải hơn không? Cần gì phải làm khổ bản thân!- Thấy vậy, Trung không đành lòng. Việc mà hắn ta có thể làm, là ra sức mà khuyên can.
- Ngươi không hiểu đâu, quan tâm là cách tốt nhất để thể hiện tình cảm của bản thân. Nước chảy đá mòn, ta không tin là anh ấy không động lòng!- Diệp Ninh e thẹn mà nói, tâm tình thiếu nữ như hoa nở mùa xuân.
- Tiểu thư, người dù sao cũng là cành vàng lá ngọc. Thân phận tôn quý, sao lại hạ mình đến như vậy được? Tên khốn đó có gì tốt đâu, mà người hết lần này đến lần khác hạ mình vì hắn. Đáng hận!- Trung siết chặt lòng bàn tay, giọng điệu thay đổi hoàn toàn. Vẻ mặt, phải nói là phẫn nộ đến cực độ.
- Trung, ngươi cứ mở miệng ra là tên khốn này tên khốn nọ. Như vậy không tốt đâu, sau này nên tôn trọng anh ấy một chút đi!- Diệp Ninh nhìn về đối phương, nói lời nhắc nhở.
- Tiểu... Thư... Người...- Trước tình thế này, Trung không biết phải làm gì hơn. Cổ như nghẹn lại, nói không thành lời. Thù hằn đối với Triệu Hoài, cứ thế thêm nhiều.
( Cái tên khốn kiếp c·hết tiệt kia, đừng để ta nắm được điểm yếu của ngươi. Đến lúc đó, ngươi c·hết không chỗ chôn. Tiểu thư nhà ta, ngươi đừng hòng chạm tới!) Trung giờ đây, một mặt kiên định không thôi. Quyết tâm bảo vệ nàng ta, tránh xa Triệu Hoài.
- Trung, ngươi còn đứng đó làm gì nữa? Chúng ta đi thôi! Triệu Hoài anh ấy, có lẽ là rất cần ta. Ta còn không xuất hiện, anh ấy lo lắng đến c·hết mất!- Diệp Ninh cười tươi như hoa, tiếp tục công cuộc tìm kiếm của bản thân. Trung khuyên không thành cũng chỉ có thể chiều theo ý của cô ta, lật đật mà theo sau.