Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 399: Yêu ma tập kích

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 399: Yêu ma tập kích


Sau khi tìm kiếm xung quanh một lượt, Diệp Ninh lại không thấy bóng dáng đối phương đâu. Như thể, hắn tan biến mất vào hư vô vậy. Nhưng như thế, cô ta vẫn là không nản lòng. Kiên trì, ắt sẽ thành công nhưng nó không phải là trường hợp này.

- Triệu Hoài, anh đâu rồi? Đừng chơi trò trốn tìm nữa, mau về nghỉ ngơi thôi!- Diệp Ninh kêu lên từng tiếng lớn, thanh âm vang vọng khắp nơi.

- Tiểu thư, hay là thôi đi. Biết đâu, hắn ta đã trở về thì sao? Người tìm như thế này, có uổng công không chứ?- Trung vẫn là như cũ, cực lực khuyên can.

- Không được, như vậy còn gì là ý nghĩa nữa. Vả lại, lỡ như anh ấy gặp chuyện gì bất trắc thì sao?- Đối với những lời đó, Diệp Ninh nào đâu có để tâm tới.

- Người... Hazz, có cần phải như này không?- Trung nhíu mày, miệng lầm bầm nói.

Đang lúc hai người bọn họ kiếm tìm, thì bất chợt yêu ma xuất hiện. Mặc dù cấp bậc không lớn, nhưng được cái bất ngờ. Cũng mai là Trung kịp thời phản ứng, một đòn đ·ánh c·hết. Bằng không, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

- Yêu ma? Tại sao nó lại xuất hiện ở nơi này?- Trung đứng chắn trước mặt Diệp Ninh, vẻ mặt không khỏi hoài nghi.

- Hình như là... Nó còn có đồng bọn nữa thì phải?- Diệp Ninh nhìn về xung quanh, tâm tình còn là có chút lo ngại.

- Tiểu thư, người yên tâm, có ta ở đây rồi, không ai có thể làm hại được người!- Trung khẳng khái mà nói, mười phần tự tin.

Không biết từ bao giờ, xung quanh bọn họ đã có hơn mười con yêu ma. Tạo thành một vòng tròn, bao vây lấy cả hai. Trước tình hình này, Trung không hề bận tâm. Ánh mắt kiên định, dọa cho bọn nó không dám làm càn.

- Tiểu thư, cẩn thận một chút. Người đứng yên đây, để ta giải quyết bọn chúng!- Trung nghiêm giọng, nhưng không kém phần quan tâm.

- Ngươi cũng vậy, nhớ đảm bảo an toàn cho bản thân. Đánh không lại, chúng ta còn có thể chạy!- Diệp Ninh đáp lời, vấn đề an toàn được đặt lên hàng đầu.

- Người yên tâm, chỉ là một lũ sâu bọ. Ta trong tức khắc, liền giải quyết bọn chúng cho người xem!- Trung quét mắt mà nhìn, nhẹ cười khinh thường.

Lời vừa dứt, hắn ta liền xông lên. Hai tay hai thanh đoản đao, tầm hơn hai gang tay. Toàn thân màu ngọc bích, phía trên còn có các rãnh. Lưỡi đao thì đỏ rực như máu, sắc bén không gì sánh bằng. Chỉ với một chạm, đã tiễn yêu ma sang thế giới bên kia.

- Các ngươi nếu đã tìm c·hết, vậy thì đành thành toàn cho các ngươi vậy!- Vừa nói Trung vừa vung đao t·ấn c·ông, mỗi một đao là một con yêu ma ngã xuống.

Với hai thanh đoản đao trên tay, tốc độ hắn ta ra đòn không chỉ nhanh mà còn là ảo diệu vô cùng. Khiến cho yêu ma, nhất thời không phản ứng lại kịp. Mặc cho Trung chém g·iết, một đường càn quét. Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã bị tiêu diệt hơn nửa.

Đối diện với tình thế này, một con yêu ma đã âm thầm tiếp cận Diệp Ninh, ý đồ ra tay đánh lén. Trung thì mãi mê mà đối phó với đám yêu ma còn lại, đến giờ vẫn chưa phát hiện ra. Đến khi hắn ta quay đầu nhìn lại, mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi.

- Tiểu thư, cẩn thận!- Trung hét lớn, lao nhanh hết mức về phía đối phương.

Nghe được lời đó, Diệp Ninh mới chú ý xung quanh hơn. Mắt thấy, là một con yêu ma xông thẳng đến mình. Giơ nanh múa vuốt, trông rõ nguy hiểm. Thế là không còn cách nào khác, cô ta liền xoay người đá ra một cước. Đem nó trực tiếp đánh lui về sau.

- Thật là xem ta yếu đuối, dễ bắt nạt lắm sao? Ngu ngốc!- Diệp Ninh lớn tiếng mà mắng, yêu kiều nhưng không thiếu phần đắc ý.

- Tiểu thư, người không sao chứ? Đã để người kinh sợ rồi, là lỗi của ta!- Ngay lập tức, Trung đã kề cận kế bên, vẻ lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt.

- Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ này, ta giải quyết được. Ngươi đấy, cũng như bọn chúng tưởng ta dễ bắt nạt lắm sao? Đừng có mà xem thường ta!- Diệp Ninh hai tay chống hông, ưỡn ngực mà nói.

- Dám có ý đồ bất chính với tiểu thư nhà ta. Ngươi, đáng c·hết!- Trung lạnh giọng, yêu ma đó e rằng, kết cục không tốt là bao.

Lời vừa dứt, đao khí liền chém tới. Nó cũng theo đó mà đứt làm đôi, c·hết không kịp ngáp. Ánh mắt hắn ta lúc này, sắc lạnh như đao. Nhìn về xung quanh, dọa cho những con yêu ma còn lại bất giác mà lui bước về sau. Bầu không khí trong chốc lát, đã rơi vào trầm tĩnh.

- Tiểu thư, thuộc hạ sẽ không để ai tổn thương đến người. Cho dù, đó chỉ là sợi tóc đi chăng nữa!- Trung hai tay cầm chặt hai thanh đoản đao, cả người đều là sát ý.

- Tất cả các ngươi, một tên cũng đừng hòng sống!- Trung nói tiếp, nét mặt thờ ơ nhưng âm ưu đến ghê người.

Chớp mắt, hắn ta đã biến mất. Chớp mắt một lần nữa, hắn ta đã xuất hiện trước mặt yêu ma. Đến khi nó kịp nhận ra thì đầu đã lăn long lóc trên mặt đất. Lưỡi đao không chút dính máu, tốc độ ra đòn phải nói là cực nhanh. Mắt thường không sao theo kịp.

Trung liếc mắt nhìn về bọn chúng, những con yêu ma còn xót lại. Ánh mắt ấy, khiến cho con người ta không rét cũng run. Bước chân từng nhịp chậm rãi nhưng lại nặng nề trong từng hơi thở. Hắn ta giờ đây, đã trở thành cái dáng vẻ hoàn toàn khác. Như thể, ác ma giáng lâm.

- Trung, ngươi đây là làm sao thế? Đừng làm ta sợ!- Diệp Ninh một bên cất tiếng, sớm đã nhận ra điểm bất thường liền nép mình vào một góc.

- Tiểu thư yên tâm, ta không sao cả. Có điều, xử lí đám này có hơi phiền phức một chút. Người cứ đứng đó đợi hay tìm nơi nào mà chờ ta cũng được. Đợi ta giải quyết xong bọn chúng, liền cùng với người đi đến nơi an toàn sau!- Trung quyết tâm tiêu diệt tất cả yêu ma nơi này cho bằng được. Dám đánh chủ ý lên tiểu thư nhà hắn, c·hết không chỗ chôn.

Nói rồi, hắn ta tiếp tục mà ra đòn công kích. Thân ảnh không chỉ nhanh mà tốc độ ra chiêu còn là khó lường. Yêu ma như cá nằm trên thớt, mặc hắn ta muốn làm gì thì làm. Chẳng mất bao lâu, Trung đã xử lí hết thảy tất cả yêu ma.

Đến khi quay đầu nhìn lại, Diệp Ninh lại không thấy đâu. Vẻ mặt vô cảm ban đầu, bỗng chốc lại trở nên lo lắng. Chỉ mới lơ là vài giây, sự tình không ngờ lại thành ra như này. Trung cũng vì thế, mà mất bình tĩnh hơn bao giờ hết.

- Tiểu thư, người đâu rồi? Là kẻ nào, cả gan dám b·ắt c·óc tiểu thư nhà ta!- Trung hét lớn một hơi, tâm tình không khỏi hoảng loạn.

- Ta đây, gì mà b·ắt c·óc. Ngươi đó, nói vớ va vớ vẩn gì thế!- Thanh âm quen thuộc đáp lời, Diệp Ninh cũng từ trong một bụi rậm gần đó mà bước ra. Bộ dạng còn là có chút nhếch nhác, nhưng nhìn chung vẫn là không sao.

- Tiểu thư, người sao lại chui vào đó làm gì thế? Lỡ như côn trùng cắn thì sao? Nói không chừng còn có yêu ma ẩn nấp trong đó, người xảy ra chuyện gì thì ta biết phải làm sao đây!- Trung ánh mắt dán chặt vào người đối phương, sợ rằng cô ta lại một lần nữa biến mất. Đến lúc đó, hắn ta c·hết mất.

- Còn không phải là tại ngươi sao, bảo ta tìm nơi nào đó mà đợi. Ngoài đây quá là nguy hiểm đi, ta liền trốn vào trong đó. Thế nào, có phải ta rất là thông minh không?- Diệp Ninh nhẹ cười, tự cho mình là thông minh.

- Cái này, ha ha, cũng khó nói quá đi!- Trung gượng cười, không biết nói sao cho phải.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 399: Yêu ma tập kích