Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41: Hạt giống của sự nghi ngờ

Chương 41: Hạt giống của sự nghi ngờ


Một bên không ngừng chạy trốn, một bên không ngừng truy đuổi. Đường đua là ngọn núi gập ghềnh, bọn họ cứ thế mà vui đùa với nhau trong màn đêm tăm tối. Tình cảnh này, quả thật là có chút quen thuộc.

Triệu Hoài vốn dĩ đã thông thuộc địa hình từ trước. Đó là nhờ một phần vào Sói Bạc Lãng, hắn ta mới có cơ hội khám phá nơi này một cách triệt để đến như vậy. Giờ đây nhớ lại, bất giác một giọt lệ rơi.

Đám con gái ấy vẫn kiên trì đuổi theo, cho dù cây cối um tùm, đoạn đường trắc trở. Cũng không thể ngăn cản được ý chí của bọn họ, nghị lực quả thật là phi thường. Tất nhiên là đoạn đường mà họ đi qua, đều nằm trong tính toán của Triệu Hoài. Hắn cố tình giữ khoảng cách, dẫn dụ họ đi tới sườn đồi phía Bắc, nơi lớp A cắm trại.

Mục đích lần này của hắn ta rất đơn giản, là trả thù. Triệu Hoài muốn đem cái tội trạng này, giá hoạ lên kẻ thù của mình, Văn Thành. Bàn về mưu hèn kế bẩn, nào đâu có ai vượt qua được Triệu Hoài.

- Tới rồi!- Lời nói vừa dứt, Triệu Hoài như hoà tan vào không khí, không để lại một chút dấu vết.

Đám người Thanh Hằng, truy đuổi kịch liệt phía sau. Đến đây lại chính thức mất dấu của đối phương, đưa mắt nhìn về xung quanh. Ngoài bầu trời đêm tối ra, thì không nhìn thấy ai cả. Đám người bọn họ nhất thời đều có chút hoang mang.

- Chị Hằng, chúng ta hình như... Mất dấu hắn ta rồi!

- Rõ ràng lúc nãy ta còn nhìn thấy hắn ở phía trước. Sau bây giờ lại không thấy nữa?

- Phía trước hình như là khu hoạt động của lớp A thì phải. Lẽ nào là người của lớp đó?

- Đừng nói nhảm nữa, mau chia nhau ra tìm đi. Nhất định là tên d·â·m tặc đó ở rất gần đây, đừng có bỏ sót bất kì ngóc ngách nào đấy!- Thanh Hằng đưa ra lời chỉ huy, nhìn về phía trước, trong lòng không khỏi dao động.

Sau một hồi cực lực tìm kiếm, đến ngay cả cọng tóc của hắn còn tìm không thấy, nói chi đến cả người. Bọn họ dần nản chí, tìm thế này khác gì mò kim đáy bể. Lại cộng thêm sắc trời đã tối, ai biết rằng liệu có gì đó xuất hiện hay chăng.

- Nơi này đến ngay cả cái móng chân của hắn cũng tìm không thấy, thì làm sao mà tìm được người?

- Hay là, hắn ta vốn dĩ đã trốn thoát thành công. Chúng ta cứ tìm thế này, có tốn công vô ích không chứ?

- Được rồi, trời đã tối. Chúng ta trở về thôi, chuyện này tuyệt nói đừng nói ra!- Thanh Hằng lên tiếng, trầm ngâm suy tư.

- Tại sao chứ?

- Chúng ta tắm là lộ thiên, người khác nhìn thấy lẽ nào còn muốn làm lớn chuyện. Yên tâm đi, ta sẽ cho người âm thầm điều tra chuyện này. Đến lúc đó, để ta tra ra được kẻ đó là ai, nhất định sẽ móc mắt hắn ra cho hả giận!- Lời này nói ra, Thanh Hằng phẫn nộ không thôi.

Mắt thấy bọn họ lần lượt rời đi, Triệu Hoài mới từ cây cao mà trèo xuống, khuôn mặt đôi phần đắc ý. Bọn họ tìm kiếm dưới đất trong vô vọng, hắn ta lại thảnh thơi trên đọt cây, chuyện này làm sao mà ngờ tới được. Đây cũng chỉ mới là khởi đầu, trò hay còn ở phía sau.

- Đêm nay như thế là đủ rồi, trở về thôi!- Trước khi rời đi, hắn còn không quên nhìn về phía trước. Khuôn mặt đầy nham hiểm.

Triệu Hoài hiên ngang trở về, không chút nào là gọi là dáng vẻ sợ hãi cả, trên tay còn mang không ít là cá tươi. Đây là do hắn ta đã chuẩn bị từ trước đó, nhằm tạo cho bản thân một thứ gọi là chứng cứ ngoại phạm.

Lửa hồng đang cháy, một mùi thơm cá nướng thoang thoảng phát ra. Hương thơm ấy, lan tỏa khắp nơi cắm trại. Đó cũng là điều mà hắn ta muốn, càng nhiều người biết tới thì càng tốt.

Triệu Hoài muốn dựa vào hiệu ứng đám đông, từ đó mà tạo ra bằng chứng ngoại phạm của riêng mình. Lại cộng thêm việc, hắn ta ngụy trang cánh tay phải bó bột. Ai lại nghĩ, một kẻ như thế lại là một tên biến thái đi rình trộm con nhà người ta tắm.

Theo mùi hương, Thanh Đạt xuất hiện. Hắn ta nhanh nhảu, đã cắn một miếng cá lớn, mặt đầy thỏa mãn. Sau khi vận động xong, lại ăn được thức ăn ngon, đúng là không gì tuyệt bằng.

- Ngươi đi lâu như vậy, ta còn tưởng là ngươi b·ị b·ắt rồi chứ?- Thanh Đạt nhỏ giọng, nói lời quan tâm.

- Dựa vào bọn họ, không đủ năng lực bắt ta đâu! Ngươi đấy, ăn ít một chút đi. Đây là ta chuẩn bị cho người khác!- Triệu Hoài tự tin mà nói, sau đó thì quay ra nói lời quở trách.

- Wa, cái tên trọng sắc khinh bạn này, ngươi được lắm. Bọn họ tới rồi, ta đi trước đây!- Nghe được lời đó, Thanh Đạt liền hiểu được tâm tư của đối phương.

Rất nhanh, mùi hương này thu hút không ít người quay quanh. Trong đám người đó, có Nhược Tuyết và Liên Hoa, cả hai đứng đang xen với đám người kia. Triệu Hoài nhìn thấy bọn họ, liền nở ra nụ cười thân thiện.

- Nào, hai người các nàng cần gì phải đứng nhìn. Lại đây, đều có phần cả!- Triệu Hoài lên tiếng, một mặt hoà nhã.

- Thì ra là nướng cá cua gái, có cần phải làm ra động tĩnh lớn như thế không?- Quần chúng cảm khái, khinh bỉ tột cùng.

- Về thôi, còn đứng đây làm gì nữa. Nhìn người ta ân ân ái ái à?- Quần chúng lên tiếng, nhanh chóng giải tán.

Rất nhanh, đám người đó liền rời đi hết. Chỉ còn lại ba người: Liên Hoa, Nhược Tuyết và Bích Hạ. Đúng lúc họ còn phân vân, không biết phải làm sao thì Triệu Hoài đã cầm một con cá nướng lên. Hít lấy một hơi dài, mặt đầy thỏa mãn, cá này là do hắn dùng công thức đặc biệt mà nướng. Hương thơm ấy, không phải là ai cũng có thể cản lại được.

- Ta nhịn hết nổi rồi, cho ta một phần!- Vừa dứt lời, Bích Hạ liền nhanh tay mà thưởng thức.

Hai người còn lại, cũng động lòng theo, từ đó mà ngồi xuống. Triệu Hoài lập tức mỉm cười, đưa thức ăn tận tay các nàng. Dù sao hai người bọn họ, mới là mục đích thực sự của hắn ta. Còn ý đồ ra sao, chỉ là có hắn ta là tự mình hiểu rõ.

- Ngon lắm đó, là do ta khó khăn lắm mới bắt được!- Triệu Hoài mở lời, đôi phần tự đắc.

- Tay ngươi thế kia, còn bắt cá được à?- Bích Hạ lên tiếng, một mặt nghi hoặc.

- Đừng khinh thường chủ tịch giả nghèo, cô không biết những việc mà ta còn có thể làm trong tình trạng này đâu!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, miệng cười nham nhở.

- Ngon không?- Hắn ta quay sang lớp trưởng, ân cần mà hỏi.

- Ngon!- Liên Hoa nhẹ giọng mà đáp, tận tình thưởng thức.

- Vậy thì ăn nhiều một chút, Nhược Tuyết nàng cũng vậy. Đêm nay là đêm bình yên, ngày mai thì không như vậy rồi!- Triệu Hoài nhẹ cười mà nói, dáng vẻ còn là có chút chu đáo.

- Thương thế của ngươi thế nào rồi?- Nhược Tuyết bất chợt lên tiếng, nói lời quan tâm.

- Không quá nặng, có lẽ sẽ hồi phục trước khi kết thúc cuộc thi. Nàng đây là quan tâm ta à?- Triệu Hoài nhìn về đối phương, nhẹ cười thiện ý.

- Ngươi đấy đừng tưởng bở, Nhược Tuyết nhà ta tâm tính thiện lương nên mới hỏi thăm nhà ngươi thôi. Ở đó mà cứ ảo tưởng!- Bích Hạ một lời, liền đem nụ cười đó dập tắt.

- Ăn như thế đủ rồi, không cho ăn nữa!- Triệu Hoài thấy thế, liền tìm cách trút giận. Bích Hạ lại đưa ánh mắt đáng thương tội nghiệp mà nhìn về Nhược Tuyết, khiến cho nàng ta phải xiêu lòng.

- Đây là con mới, mình chưa ăn. Cậu ăn đi!- Nhược Tuyết không còn cách nào khác, đành nhường phần của mình.

- Được rồi, không cần phải làm như thế. Ta là nói đùa đấy!- Triệu Hoài nhìn một màn này, cũng không thể làm gì hơn. Hắn thất bại trong việc trả thù, đành thỏa hiệp với đối phương.

- Ôi, cá này thơm thật đấy, ngon thật đấy!- Bích Hạ liền trêu ngươi hắn, dễ gì có cơ hội này, phải tận dụng triệt để. Hắn ta giận lắm nhưng lại không thể làm được gì, đành nghiến răng uất hận.

- Mà các ngươi biết không? Ta nghe lớp B đồn rằng, ở gần đây có d·â·m tặc. Bọn họ mới vừa gặp ban nãy, lúc truy đuổi thì mất dấu. Không biết lại là tên khốn nào đây?- Bích Hạ cất tiếng, buôn dưa lê với đám người bọn họ.

( Không phải nói là không được nói ra hay sao? Chưa được một tiếng đồng hồ, lớp khác đã biết. Bảo mật thông tin kiểu gì thế?) Triệu Hoài sắc mặt trầm ngâm, suy tư không ít.

- Không phải là ngươi đấy chứ?- Lời này nói ra, Bích Hạ nhìn về Triệu Hoài còn là nghi ngờ không thôi.

- Cô đoán xem, có phải là ta không? Việc này trước đây không phải là không có?- Triệu Hoài mỉm cười, mặt đầy 'thiện chí'.

- Chuyện đó mà ngươi còn dám nhắc lại, muốn c·hết à?- Bích Hạ nhớ lại chuyện xưa, tức giận khôn nguôi. Đối với cô mà nói, đó là điều sỉ nhục nhất trong cuộc đời này.

- E hèm, không đùa với cô nữa. Các nàng đấy, nhớ bảo vệ bản thân. Đặc biệt là cô, Liên Hoa!- Triệu Hoài nói lời nhắc nhở, sắc mặt còn là nghiêm túc hơn bao giờ hết. Mà hắn ta, lại chính là thủ phạm mới ghê chứ.

- Mình, mình biết rồi!- Lớp trưởng ấp úng trả lời, giọng điệu e thẹn.

- Còn nàng nữa, cũng vậy!- Triệu Hoài nhìn sang Nhược Tuyết, lại bày ra vẻ mặt thâm tình.

- Nói vấn đề trọng tâm nè! Chuyện săn g·iết yêu thú, ta biết phía nam từ nơi này cách 2 km có một hố sâu, các nàng có thể dựa vào đó. Lắp bẫy ở phía dưới, sau đó liền dẫn dụ yêu thú sập bẫy. Như vậy là có thể tiết kiệm không ít sức lực!- Triệu Hoài nghiêm túc mà nói, sau đó là một màn diễn giải. Hắn ta đề ra phương pháp tốt nhất cho cuộc thi, nhằm giúp các nàng nâng cao thành tích lần này.

Chương 41: Hạt giống của sự nghi ngờ