Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Bắt đầu
- Cái gì thế kia, ta từng nghe nói trong núi này có ma. Nhưng không ngờ tới nó lại xấu đến mức ma chê quỷ hờn thế này!- Một trong hai cô gái lên tiếng, ánh mắt còn là tràn đầy khinh bỉ.
Chương 42: Bắt đầu
- Kế hoạch thì có, chỉ cần câu kéo thời gian của các lớp khác là được. Còn cụ thể...- Triệu Hoài nói nhỏ vào tai Thanh Đạt, nét gian tà cũng theo đó mà lộ rõ.
- Lời ngươi nói thì ta hiểu rồi, nhưng mà... Như thế này, nó cứ kì kì sao ấy?- Thanh Đạt nhíu mày, sắc mặt còn là có chút khó coi.
- Ngươi... Đừng nói với ta là chưa có kế hoạch gì đấy?- Thanh Đạt lên tiếng, kéo đối phương về lại hiện thực.
- Chị Hằng à, cái tên này... Thực sự là quá xấu đi mà. Ai lại điên đến nổi mà dám mặc bộ đồ này ra đường cơ chứ, không sợ người ta cười đến c·hết hay sao?- Một cô gái bất ngờ lên tiếng, chỉ chỉ trỏ trỏ cũng tính là không ít.
- Ta thấy, ngươi đây là cố tình lấy việc an ủi mà trả thù việc ta ép ngươi mặc đồ đen đây mà!- Triệu Hoài nghiến răng nói, nắm đấm đã siết chặt từ bao giờ.
( Wa, ta biết là tạo hình này có chút xấu, nhưng có cần phải chê bai đến thế không? Xem ra là Thanh Đạt nói đúng, lần sau không ham rẻ nữa, kiếm bộ nào oách oách một chút mới được!) Triệu Hoài nói lời cảm thán, tâm tình chua xót không thôi.
Ánh mắt ấy, giọng điệu đó. Đều là những lời thật lòng, nếu không đạt được kết quả như ý cô muốn. Thì thực sự thời gian tiếp theo, khó sống rồi đây. Triệu Hoài chỉ mới nghĩ tới thôi, người đã bất giác mà rùng mình sợ hãi.
- Wa, cái loại chuyện như thế mà ngươi cũng nghĩ ra được. Khâm phục, khâm phục!- Nghe được lời này, Thanh Đạt không khỏi kinh ngạc.
- Ngươi còn muốn gì nữa, không lẽ quần hoa áo hẹ sao? Chúng ta là làm chuyện ác đó, cần phải có tạo hình đáng sợ, hiểu không?- Triệu Hoài bình thản mà đáp, không chút bận tâm.
- Ta biết là nó xấu rồi, đừng có nói nữa, lần sau để ta rút kinh nghiệm. Giờ thì treo hai người họ lên đi, đợi người tiếp theo!- Nghe được lời đó, Triệu Hoài càng là tổn thương thêm nhiều.
- Hừ hừ, ngươi không đi săn sao?- Triệu Hoài thì vừa ngáy ngủ vừa hỏi, bình thản không thôi.
- Ngươi không đi, ta cần gì phải đi!- Thanh Đạt khẳng khái mà nói, không chút bận tâm.
- Aya, ngươi đây là nghĩ xấu cho ta mà! Bộ mặt ta hiện rõ lắm sao?- Thanh Đạt gượng cười mà đáp, trên trán giờ đây đã lấm tấm mồ hôi.
- Ta đây là cánh tay b·ị t·hương nên mới không đi. Tên khốn kh·iếp nhà ngươi, còn ở đó mà so với ta!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt còn là khinh bỉ không ít.
Ngày hôm sau, cuộc thi chính thức bắt đầu. Người người nhà nhà đều nổ lực cho cuộc thi lần này. Đây là cơ hội đổi đời đối với nhiều người, bọn họ phải chứng minh năng lực của bản thân. Mới nhận được sự chú ý của học viện, từ đó mà giành lấy tài nguyên tu luyện.
- Đó là chuyện của các em, chuyện của cô là duy trì thành tích của cả lớp. Nếu kết quả không như ý muốn, thì xem ra là phải nhờ đến thầy Mạnh huấn luyện kiểu địa ngục cho các em rồi!- Cô Nguyệt lúc này, liền trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
- Đây đâu phải là ma, coi chừng là yêu thú dị biến. Nhìn nó kìa, đúng là dị tật không chịu được mà!- Người còn lại đáp lời, khinh miệt cũng không kém.
- Tại ta thấy bọn họ mắng ngươi hăng quá, nên để họ tiếp tục mắng. Ai biểu ngươi mua bộ đồ xấu xí này làm gì?- Thanh Đạt đáp lời, hậm hực là vẫn còn đó.
Đám người Thanh Hằng bên này, nghe được tiếng 'Ú ớ' phát ra trong rừng vắng. Biết là có chuyện chẳng lành, liền theo âm thanh mà tới. Tại đây, bọn họ thấy được hai người đồng học đang bị treo lên cây. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì từ trong bụi rậm liền chui ra một tên đồ đen. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe được lời ấy, nó trực tiếp chạm tới giới hạn của Triệu Hoài. Hắn tức giận hét lớn: 'Dẹp đi, không chơi nữa, ta tự ái rồi! Xấu xấu xấu các ngươi ai cũng chỉ biết nói xấu. Có biết là người ta đau lòng lắm không hả?' Hai hàng lệ rơi, cứ thế mà chảy dài.
- Triệu Hoài, chúng ta mặc thế này. Thực sự ổn sao?- Thanh Đạt nhỏ giọng mà nói, đôi phần hoang mang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Hằng nhìn kĩ lại, đó không phải là đôi tất của mình mới mất ngày hôm qua hay sao? Biết rằng kẻ này và tên d·â·m tặc đáng c·hết kia có liên quan với nhau, thậm chí còn có thể là cùng một người. Bằng bất cứ giá nào, cô ta cũng nhất định phải bắt hắn cho bằng được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mưu hèn kế bẩn đã được lập nên, kế hoạch của họ về đơn giản là phá rối đối phương. Làm phân tâm người khác, không để bọn họ tập chung cho cuộc thi lần này. Từ đó mà thành tích đi xuống, bản thân thì giành lấy hạng nhất.
Triệu Hoài giả vờ hú lên mấy tiếng, thu hút sự chú ý của họ. Đúng lúc hai người con gái không hiểu chuyện gì thì Thanh Đạt lại nhân cơ hội này. Từ phía sau mà tặng cho mỗi người một gậy, trực tiếp đánh ngất.
( Đã ăn c·ướp mà các ngươi lại đòi có tương lai nữa à? Đã vậy còn xứng với không xứng nữa, không lẽ hai người các ngươi là loại đó đó?) Nhìn về một màn này, đám người con gái bàn luận không thôi.
- Tên khốn nhà ngươi, sau hành động chậm thế!- Triệu Hoài cất tiếng, buông lời trách móc.
Mặt trời lên tới đỉnh đồi, Triệu Hoài mới từ trong lều bước ra. Nơi cắm trại là khu vực an toàn, yêu ma hoàn toàn không thể nào xâm nhập. Vì vậy mà hắn ta mới yên tâm ngủ một giấc đầy thoải mái.
Sắc trời buông xuống, ánh sáng thiếu dần, màn đêm bao trùm lấy tất cả. Tại một khu vực nào đó, xuất hiện hai tên mặc đồ đen, đầu cũng trùm tất đen nốt. Tạo hình này trông kì quái vô cùng, không khác gì mấy tên đầu trộm đuôi c·ướp cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không hiện rõ, mà là in lên trên mặt của ngươi hai chữ trả thù, to chà bá lửa luôn, đến cả người mù còn thấy được nữa mà. Thay vì đánh lén bọn họ, ngươi lại lựa chọn đánh ta, đồ khốn!- Triệu Hoài hét lớn, mười phần phẫn nộ.
Triệu Hoài nhớ lại khuôn mặt của cô Nguyệt, khi đưa ra lời dặn dò trước khi cuộc thi bắt đầu. Khuôn mặt ấy, lời nói đó đã in sâu vào trong tâm trí của hắn ta. Hai chữ đáng sợ, là hoàn toàn không thể nào diễn tả hết được.
- Các ngươi muốn cứu người cũng được, chỉ cần giao tiền ra, ta lập tức thả người!- Triệu Hoài khí khái mà nói, giọng điệu còn là có chút nham nhở. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bỏ chuyện bộ đồ sang một bên đi, ta nghe có âm thanh tiếng bước chân. Hình như là có người đang tới, ẩn nấp thôi!- Triệu Hoài ngay lập thay đổi thái độ, nghiêm túc hẳn.
- Đây là đồ đại hạ giá, miễn đổi trả. Ta tốn 50 đồng mới mua được hai bộ này đấy, còn tất trùm đầu là hàng trộm được nên không mất tiền. Có mặc là tốt lắm rồi, đừng ở đó mà than lên than xuống nữa!- Triệu Hoài tự tin mà nói, đắc ý không ít.
- 50 đồng, hai bộ. Thảo nào nó xấu đau xấu đơn thế này. Lần sau có mua thì làm ơn, lựa bộ nào đẹp đẹp một chút!- Thanh Đạt buông lời trách móc, dù sao cái tạo hình này vẫn là quá xấu.
- Cuộc thi lần này, cô sẽ không làm khó các em. Làm sao cô không cần biết, chỉ cần thành tích cả lớp đứng hạng nhất là được!- Cô Nguyệt nhẹ cười nhưng lại mang đến cảm giác nặng nề không thôi.
Sau khi nói ra những lời trong lòng, Thanh Đạt liền thi triển liên hoàn tát giáng thẳng vào mặt đối phương, nhanh đến mức mà mắt thường không thể theo kịp. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của Triệu Hoài đã sưng tấy cả lên. Thấy thế, hắn ta mới chịu dừng tay lại.
Hai người con gái trong lúc đi săn, vô tình đi ngang qua nơi đây. Nhìn về dáng vẻ của cả hai còn là có chút quen mắt. Nếu như nhớ không lầm, đây có lẽ là hai trong số các cô gái tắm lộ thiên. Bất chợt từ trong bụi rậm, lại có một tên mặc đồ đen nhảy ra. Trời tối, lại có dị nhân xuất hiện trước mắt. Điều này doạ cho bọn họ hoảng loạn không ít, liền lùi về sau mấy bước. Tay cầm chặt kiếm, cả người đều cảnh giác.
- Ngươi đấy, làm việc gì cũng phải có chí khí mới được. Cho dù là ăn c·ướp đi chăng nữa, không lẽ chỉ vì vài lời nói mà định bỏ mặc cả tương lai hay sao? Ngươi làm thế, làm sao xứng đáng với tổ tiên của mình, làm sao xứng đáng với ta!- Thanh Đạt túm lấy cổ áo đối phương, càng nói càng hăng.
- Đừng giả vờ nữa, ngươi mau khai thật đi, rốt cuộc là ngươi có kế hoạch gì? Đừng quên lời dặn của cô Nguyệt- Giáo viên chủ nhiệm lớp C- Cuộc thi lần này, lớp chúng ta nhất định phải đứng nhất đấy!- Thanh Đạt câu cổ đối phương, thì thầm to nhỏ.
- Nhưng mà cô ơi, những lớp khác tinh anh vô số. Chúng ta lấy gì đối phó với bọn họ?- Một học viên lên tiếng, không khỏi nghi hoặc.
Đám người Thanh Hằng ngơ luôn, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra. Không ngờ k·ẻ c·ướp trước mắt, lại có tâm hồn yếu đuối đến thế. Thanh Đạt cũng từ trong bụi rậm bước ra, hắn vốn dĩ phục kích bọn họ mới đúng, giờ thì phải đi an ủi Triệu Hoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.