Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 418: Gặp lại người...

Chương 418: Gặp lại người...


Lại nói đến Triệu Hoài, muốn tiến vào vương cung thì có hai cách cơ bản. Một là nằm trong mười người đứng đầu, hai là được mời. Cả hai, hắn đều không có. Nhưng thực ra, còn có một cách khác nữa. Mỗi người được mời, đều có thể dẫn theo một người tùy tùng. Hắn có thể dựa vào cách này, mà thâm nhập vào trong.

Ngặt nổi một điều, người Diệp Ninh dẫn theo lại là Trung. Hắn gần như không có cơ hội, xem ra phải đánh chủ ý lên người khác mới được. Có điều là, người khác ở đây là ai, đến chính hắn còn không biết nữa là.

- Ai đây? Ai đây? Mẹ kiếp, sao đến lúc cần, lại không có ai thế? Biết vậy ngay từ đầu, giành hạng nhất luôn cho rồi!- Triệu Hoài lang thang trên phố, vừa đi vừa lầm bầm trong miệng.

- Âyda, ngươi không có mắt à? Đụng c·hết ta rồi, đau quá đi mất!

Triệu Hoài mắt nhắm mắt mở, vô tình va phải người khác. Đối phương liễu yếu đào tơ, đụng một phát là ngã ra đó. Kẹo ngọt trên tay, cũng rơi xuống đất. Tâm tình vì thế, phần nào cáu gắt. Nhưng nào đâu có ngờ tới, hắn lại là người cô không muốn gặp phải nhất.

- Cái giọng này, sao nghe quen thế nhở? Hình như là chúng ta, gặp nhau ở đâu rồi thì phải?- Triệu Hoài nhíu mày, chăm chăm nhìn về cô gái trước mắt.

( Sao lại là tên này? Xui quá đi mất!) Đối phương vội lấy tay che mặt, không ngừng tránh né ánh mắt của hắn ta.

- Không sao, không sao! Chỉ là vô tình đụng trúng mà thôi, chúng ta ai đi đường nấy là được rồi!- Đối phương như thể sợ hãi một thứ gì đó ở hắn ta, muốn nhanh chóng rời đi. Nhưng mọi chuyện, nào đâu có dễ dàng.

- Khoan đã, đi vội thế? Là lỗi của ta cơ mà, cô đi như thế này. Ta cảm thấy không thoải mái lắm, phải bồi thường thiệt hại cho cô mới được. Đúng không? Hải Quỳ!- Triệu Hoài đứng chắn trước mặt cô ta, ngăn không cho chạy mất. Bởi vì, hắn sớm đã nhìn ra thân phận của đối phương.

- Anh trai à, anh nhận lầm người rồi. Cô ta là người cá, còn ta là con người. Sao lại cùng một người được?- Đối phương ra sức mà phủ nhận, nhưng lại giấu đầu lòi đuôi. Để cho hắn ta, nắm được yếu điểm.

- Ồ, thế cơ à? Vậy tại sao... Cô lại biết cô ta là người cá? Nói nghe xem nào!- Triệu Hoài nở ra nụ cười thân thiện, nhưng mang đến cho người khác cái cảm giác gian ác đến cực điểm.

- Chuyện này... Nó... Anh trai à, lâu quá không gặp, ta nhớ người c·h·ế·t mất. Lần chia tay trước đó, còn chưa nói lời từ biệt. Lần này gặp gỡ, đúng là duyên phận mà! (C·h·ế·t tiệt, tại sao hắn lại nhận ra ta cơ chứ? Rõ ràng đã che mặt rất kĩ rồi mà, hu hu!)- Hết cách, Hải Quỳ chỉ đành thừa nhận. Hạ tay xuống, tươi cười mà nói. Ngoài mặt là thế, nhưng trong lòng đã khóc không thành tiếng.

- Nhận rồi sao? Chậc chậc chậc, ta còn tưởng phải như trước đây. Nặng tay một chút, cô mới chịu nhận. Hazz, cô làm ta mừng hụt một phen đấy!- Triệu Hoài giơ bàn tay lên cao, siết chặt rồi thu lại. Một màn này, là đang thị uy với đối phương.

- Ây, làm người ai làm thế, chúng ta có gì thì từ từ mà nói. Động tay động chân, không hay lắm đâu!- Nổi sợ với hắn ta là vẫn còn đó, Hải Quỳ càng là dè dặt hơn. Lần trước bị hắn rút không ít là máu, lần này không biết sẽ sao đây.

- Ta nhớ không lầm, cô còn nợ ta thứ gì đó thì phải? Hây gia, xem ta kìa, là một viên thủy tinh cũng không nhớ. Bây giờ, có phải là nên đưa cho ta rồi không?- Đây, mới chính là trọng tâm mà Triệu Hoài muốn nói tới. Chỉ là hắn ta sẽ không ngờ, bản thân còn thu hoạch được niềm vui ngoài ý muốn.

- Ha ha, anh trai cũng thẳng thắn quá rồi đấy. Hôm nay gặp nhau như thế là đủ rồi. Ta đây còn có việc, đi trước đây!- Mắt thấy tình hình không ổn, Hải Quỳ liền đánh bài chuồn. Nhưng đáng tiếc, chỉ mới vừa xoay người về sau. Cổ áo đã bị hắn ta túm chặt, muốn chạy cũng chạy không nổi.

- Một câu cũng anh trai, hai câu cũng anh trai. Thật là làm cho người ta không nỡ mà. Hazz, nhưng dám quỵt đồ của ta, không c·h·ế·t thì cũng mất một lớp da!- Triệu Hoài buông lời dọa nạt, thuận thế trêu đùa đối phương.

- Anh trai à, món đồ đó không có ở đây. Hay là, ngươi buông ta ra trước đi. Ta về nhà, lấy đưa cho ngươi sau. Như vậy, có được không hả?- Bích Quỳ nháy nháy mắt, bày ra biểu cảm đáng thương mà cầu xin.

- Way, thanh niên trai tráng, ban ngày ban mặt lại ức h·i·ế·p gái nhà lành. Còn không mau thả người, muốn c·h·ế·t hay gì?- Đang lúc hai người bọn họ dây dưa với nhau, thì bất chợt một thanh âm truyền đến.

Đưa mắt nhìn tới, là một nam thanh niên tầm tuổi 20. Dáng người, cũng được xem là lực lưỡng. Nhan sắc tầm thường, nhưng khí chất thì ngời ngời như ánh ban trưa. Mắt thấy là chuyện bất bình, không thể làm ngơ.

- Chuyện nhà ngươi à? Ai mượn quan tâm, cút cút cút. Đừng có mà sỉ, ta vả cho giờ!- Triệu Hoài chẳng buồn nhìn tới hắn ta, liền nói lời xua đuổi.

- Mặc dù ngươi bị thương nhưng dù sao cũng là đàn ông. Lại ra tay ức h·i·ế·p con gái nhà lành như này, có quá đáng không chứ?- Đối phương tận tình khuyên nhủ, làm việc trượng nghĩa.

- Rồi mắc mớ gì tới ngươi? Lắm chuyện! Nói cho ngươi biết, trên đời này có nhiều chuyện ngươi muốn quản cũng quản không nổi đâu. Thực lực không có, chỉ tổ chuốc hoạ vào thân!- Triệu Hoài thái độ thờ ơ, nào đâu có để hắn ta vào mắt.

- Anh trai ơi, cứu mạng! Tên này g·i·ế·t người cướp của, không chuyện ác gì là không làm. Ta mà rơi vào tay hắn, c·h·ế·t mất!- Hải Quỳ vờ khóc lóc, hướng kẻ đó cầu tình. Cứu tinh đây rồi, còn không nắm bắt thì thật là ngu ngốc.

- Ai nói là ta không có thực lực? Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là buông tay, ta xem như không có chuyện gì. Hai là ta đập ngươi một trận, thừa sống thiếu c·h·ế·t. Ngươi chọn đi!- Đối phương phát động khí tức, ấy vậy mà lại là cấp 4 trung cấp. Đây cũng được xem là, thiếu niên anh tài.

- Thế cơ à? Ta sợ quá đấy! Ngươi nói gì cơ? Nói lại xem nào!- Đổi lại, là một màn dửng dưng của Triệu Hoài.

- Rượu mời không uống lại muốn rượu phạt. Vậy thì, ta đành chiều theo ý muốn của ngươi vậy!- Hắn ta lớn giọng mà nói, sợ rằng còn không làm gì thì Hải Quỳ nguy mất.

Nói rồi, đối phương lao nhanh như chớp, ra đòn với Triệu Hoài. Hắn ta thì hay rồi, trực tiếp đem Hải Quỳ làm bia đỡ đ·ạ·n. Tên đó thấy vậy, cũng vội thu tay lại. Không dám làm càn, tránh việc ngoài ý muốn xảy ra.

- Sao? Không đánh dám ra tay à? Mạnh miệng lắm mà! Còn cô nữa, muốn c·h·ế·t thì cứ tự nhiên lên tiếng. Ta không ngại đâu, thoải mái, thoải mái!- Triệu Hoài nhẹ cười mà nói, nhưng rất chi gợi đòn.

- Nhưng mà ta ngại! Anh trai à, chơi như vậy sẽ c·h·ế·t người đó. Thả ta ra trước đi, rồi hai người muốn làm gì thì làm!- Hải Quỳ giờ đây, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Một màn vừa rồi, dọa cho cô ta hú hồn hú vía.

- Tên kia, người ta đã nói đến như vậy rồi, ngươi còn không mau thả người! Lấy con gái nhà người ta ra làm bia đỡ, ngươi có phải là đàn ông hay không vậy?- Đối phương lớn tiếng chất vấn, vẻ bức xúc đều hiện rõ trên khuôn mặt.

- Ta có là đàn ông hay không, liên quan gì đến ngươi? Ngươi nhiều chuyện thật đấy, chuyện gì cũng muốn quản. Nhưng thực lực thì không, đúng là làm trò cười cho thiên hạ mà!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, trêu ngươi tên đó.

Chương 418: Gặp lại người...