Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 417: Vương cung Đào Hoa Đảo Quốc
Giữa đại điện, có ngai vàng trên cao. Xung quanh bốn bề dát ngọc, từng cây trụ đều là cổ thụ, một người ôm không hết. Nhưng đối với mười người đứng đầu này, cái nhìn mỗi người đều là khác nhau. Có người đã quá quen thuộc nên chẳng lấy gì làm lạ. Có người lại trố mắt ra mà nhìn, được phen kinh ngạc.
- Ngươi đó, không biết học ai cái thói làm màu này? Đi theo cái tên Triệu Hoài đó riết rồi, ngông cuồng thật đấy!- Văn Thành lúc này mới lên tiếng, ẩn ý cũng tính là không ít.
- Thôi được rồi, đừng nói nữa. Tuổi trẻ ai chẳng mắc sai lầm, biết sai mà sửa mới là điều nên làm. Ta, chỉ là muốn tốt cho ngươi nên mới làm như vậy. Hazz, nổi khổ tâm này, ai hiểu?- Triệu Hoài lời ngon tiếng ngọt, chỉ tốn chút nước bọt đã khiến cho đối phương tin sái cổ.
- Ây, ngươi nói gì thế? Không lẽ là vì ta không khen ngươi lấy một câu, nên lòng sinh bất mãn sao? Xì, chỉ là chút chuyện nhỏ đó, đã vội vui mừng. Sau này, làm sao làm chuyện lớn? Bây giờ thành ra như này, đã sáng mắt ra chưa?- Triệu Hoài điềm đạm mà nói, bình thản như không, một thân đạo lí ngời ngời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mười người đầu bảng, ngoài việc nhận được phần thưởng do học viện đề ra. Thì còn được phép tiến vào Vương Cung của Đào Hoa Đảo Quốc, nhận lấy phần thưởng nơi đây. Mục đích, chính là duy trì tình hữu nghị giữa hai bên. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bụt, người buông ta ra đi. Ta cảm thấy Bích Hạ dường như đã tha lỗi cho ta thì phải? Để ta quay lại, tiếp tục hối lỗi thì hay hơn!- Cảnh Hoà muốn quay trở lại, nhưng đối phương lại can ngăn. Giờ mà để hắn ta quay lại đó, thì mọi công sức của Triệu Hoài coi như đổ xong đổ bể. Dễ gì chuyện đó xảy ra.
Đang lúc Cảnh Hoà không biết phải làm sao mới phải, thì vị cứu tinh của hắn ta cuối cùng cũng xuất hiện. Triệu Hoài bước tới, tư thế hiên ngang. Nhẹ cười nham hiểm, không biết lại định giở trò gì đây.
- Vậy thì phải hỏi xem, những vị thiên kiêu ở đây có đồng ý hay không mới được? Chuyện này, ta đâu thể tự mình làm chủ!- Mạc Can nhẹ cười hoà nhã, hư tình mà giả ý.
- Các vị đều là Thiên kiêu đứng đầu, hôm nay có thể gặp mặt. Đó là vinh hạnh của ta!- Không biết từ bao giờ, trên ngai vàng kia đã có một người đàn ông ngồi vào. Tư thế oai nghiêm, thanh âm vang rền nhưng lại có chút nhúng nhường.
- Nếu như ngài muốn, có thể tổ chức một trận giao hữu, để hai bên phân tài cao thấp. Xem như, thắt chặt tình hữu nghị giữa chúng ta!- Cô Nguyệt tiếp lời, mục đích cũng không hề nhỏ.
Thế là, một trận giao hữu giữa hai bên được diễn ra vào năm ngày sau. Mười học viên đứng đầu đối chiến Kim Vệ. (Kim Vệ là những nhân tài của Đào Hoa Đảo Quốc, tuổi không quá 25.) Ngoài mặt là giao hữu nhưng thật chất, là ngầm tranh đấu với nhau. Ai ai, cũng đều có tâm tư của riêng mình.
Vương Cung của Đào Hoa Đảo Quốc, được xây dựng vô cùng hoành tráng. Lớp ngoài cùng là một bức tường thành kiên cố, khó mà xâm nhập. Bên trong mang đậm phong cách hiện đại nhưng đan xen với đó là nét đẹp cổ kín, càng làm cho nơi đây trở nên nguy nga tráng lệ.
- Không tệ không tệ, đều là nhân tài hiếm có. Nhưng mà không biết, so với những Kim Vệ mà ta đào tạo ra. Ai sẽ mạnh hơn đây? Chậc, thật là muốn biết mà!- Mạc Can ánh mắt dán chặt lên mấy người bọn họ. Đặc biệt nhất, vẫn là kĩ càng quan sát lấy Cô Nguyệt. Lời này nói ra, ý đồ lộ rõ trên mặt chữ.
- Lạc mềm buộc chặt? Làm như vậy được sao? Lỡ như...- Cảnh Hoà nhỏ giọng mà nói, đôi phần quan ngại. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ha ha, không cần nhất thiết phải như thế đâu, cứ tự nhiên là được!- Mạc Can, quốc vương của Đào Hoa Đảo Quốc. Trên người là một bộ đồ màu vàng liền thân, nhã nhặn nhưng không kém phần sang trọng. Vẻ ngoài thân thiện, nhưng lại thăm sâu khó dò.
Nhìn kĩ, dáng vẻ đối phương chỉ ngoài 50, tóc đã bạc đi phần nào. Ánh mắt lãnh đạm, hàng râu thẳng tắp. Nét mặt góc cạnh, thần sắc phải nói là hơn người. Khiến cho bọn họ, nhất thời không biết phải làm sao mới phải.
Chương 417: Vương cung Đào Hoa Đảo Quốc (đọc tại Qidian-VP.com)
- Người... Ta... Thật như vậy sao? Là ta hiểu lầm người, ta...- Nghe được lời ấy, Cảnh Hoà dường như đã ngộ ra gì đó.
- Cái đồ cứng đầu cứng cổ này, sao ta nói hoài nói mãi mà ngươi nghe không hiểu thế? Cho dù ngươi có ăn năn xám hối đến c·h·ế·t, cô ta cũng không để ý đến ngươi đâu. Ngươi mà quay lại đó, chỉ tổ phí công. Theo ta, đảm bảo với ngươi đâu lại vào đấy. Có khi, cô ta lại mê ngươi như điếu đổ cũng không chừng!- Triệu Hoài vỗ ngực, tự tin mà nói.
Thời gian dần trôi, Cảnh Hoà nghe theo sự sắp của Triệu Hoài. Đã qua ba ngày, hắn không bén mảng tìm gặp Bích Hạ nữa. Mà thay vào đó, là chuyên tâm ở yên trong phòng, chuẩn bị cho một màn về sau.
- Thật không đó, ngươi đừng có mà lừa ta?- Cảnh Hoà hỏi lại một lần nữa, nhằm củng cố niềm tin của bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thật! Cứ tin ở ta là được, mọi chuyện cứ để đó ta lo!- Triệu Hoài lời nói chắc nịch, nhưng chắc hẳn là thật. Cảnh Hoà cũng không còn cách nào khác, ngoài việc tin tưởng. Tin hắn, chắc sẽ ổn, ổn mới sợ.
- Người tới đây làm gì? Không bận nữa sao?- Cảnh Hoà thái độ thờ ơ lạnh nhạt, khác xa ngày thường.
- Chỉ là so tài thôi mà, có gì phải sợ. Đánh, tại sao lại không?- Cảnh Hoà bước tới hai bước, cao giọng và đầy khí phách.
- Cô ta tức giận là vì cô ta ghen, mà cô ta ghen đồng nghĩa với việc là cô ta có phần nào cảm tình với ngươi. Giờ, ngươi thử phớt lờ cô ta thử xem. Xem đến lúc đó, biểu hiện của cô ta ra sao? Lấy lùi làm tiến, đó mới là cách hay!- Triệu Hoài nhẹ cười âm hiểm, bày mưu mà tính kế.
- Sao lại yên ắng thế kia? Xảy ra chuyện gì à?- Đến khi cửa được mở ra, một bóng người cô ta cũng không thấy. Tâm tình mới dịu đi phần nào, giờ đã sục sôi trở lại.
Mười người đầu bảng, bao gồm: Cảnh Hoà, Chí Toàn, Nhược Tuyết, Mỹ Duyên, Văn Thành, Huỳnh Như, Thanh Đạt, An Nhiên, Minh Tự,... Mấy người bọn họ, sẽ tiến vào Vương Cung mà tiếp nhận tẩy rửa. Ngoài ra, những học viên có thân phận không tầm thường, cũng được mời.
- Thật sao? Nhưng mà...- Cảnh Hoà nửa tin nửa ngờ, do dự mãi không quyết.
Một bên khác, Cảnh Hoà bị đối phương lôi lôi kéo kéo, có phản kháng nhưng không đáng kể. Đầu không ngừng nhìn về phía sau, đáng tiếc đến khi Bích Hạ mở cửa ra, hắn đã khuất bóng. Họ cứ như thế, vô tình mà bỏ lỡ lấy nhau.
- Khụ khụ, đó là quốc vương của Đào Hoa Đảo Quốc, các em còn không chào hỏi lấy một tiếng!- Cô Nguyệt bên cạnh mở lời, bọn họ mới chấp tay hành lễ.
- Không nhưng nhị gì hết, đi thôi. Người làm đại sự, phải mưu mô một chút mới gây dựng nên đại nghiệp. Ngươi đó, hèn như thế này, cô ta lại khinh cho!- Lời này nói ra, Triệu Hoài cũng không kém phần lí lẽ.
- Ngươi cứ điên cuồng mù quáng như thế này, bảo sao cô ta lại không để ý đến ngươi. Thử lạc mềm buộc chặt xem, biết đâu có niềm vui ngoài ý muốn thì sao?- Triệu Hoài nói tiếp, sặc mùi gian trá.
- Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi. Thế nào, các ngươi có muốn tham gia hay không?- Chí Toàn bước lên một bước, quay đầu về sau mà nhìn lấy bọn họ. Tự tin mà nói, vẻ mặt ấy không khỏi ngạo mạn.
Nói rồi, mặc cho đối phương không nỡ, Triệu Hoài cũng lôi kéo hắn đi cho bằng được. Bích Hạ bên trong, không nghe thấy tiếng ồn ào nữa. Khó tránh khỏi tò mò, chuyện gì đang diễn ra ngoài kia. Liền mở cửa ra xem, sự tình như nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.