Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 421: Hải Quỳ, đề nghị hợp tác

Chương 421: Hải Quỳ, đề nghị hợp tác


Triệu Hoài sau khi gặp mặt tộc người cá, liền hư tình giả ý mà nói xấu đặt điều với bọn họ. Nguyên nhân, chỉ đơn giản là muốn lợi dụng. Nhưng mỗi lời mà hắn nói, lại khiến cho bọn họ suy tư không thôi. Trong nhất thời, khó mà phân biệt là đúng hay sai.

- Trời đã không còn sớm, ta về trước đây!- Ý định đã thành, Triệu Hoài liền đánh bài chuồn. Còn ở lại đây lâu, chỉ thiệt chứ không lợi.

- Khoan đã!- Ông Ba giọng điệu khàn đặc, còn là có chút âm trầm hiếm thấy.

- Có chuyện gì sao? Ta bận lắm đấy!- Triệu Hoài xoay đầu nhìn lại, tay đã đặt lên nắm cửa. Cần nhất, là rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

- Ngươi không phải là nói, bản thân rất rảnh sao? Sao giờ, lại rời đi sớm thế?- Hải Quỳ thấy vậy, liền can ngăn.

- Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, nói cũng nói rồi. Cô còn muốn gì ở ta nữa? Nếu như có cơ hội, ngày sau chúng ta nói tiếp!- Triệu Hoài mở cửa, dứt khoát rời đi. Gieo vào lòng họ hạt giống của sự nghi ngờ, chỉ chờ đợi ngày nó nảy mầm nữa là xong.

- Ông Ba, chúng ta phải làm sao đây? Chuyện mà hắn ta nói, không phải là không có lí. Lỡ như là thật...- Hải Quỳ giờ đây, lo ngại không ít.

- Chuyện này... Ta phải xem sao cái đã, không thể vì lời nói vô căn cứ mà tin tưởng hoàn toàn được. Cũng như hắn ta nói, lòng người khó đoán. Chúng ta không có gì, để tin tưởng hắn cả!- Ông Ba ngoài mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng.

Thời gian dần trôi, ba ngày sau, không hẹn mà Hải Quỳ lại tìm đến hắn trong một quán ăn nhỏ. Triệu Hoài mỗi ngày đều đặn đến đây ba lần. Cốt yếu, là để cho bọn họ nắm bắt được hành tung của bản thân. Chờ đợi lâu đến như vậy, xem như không uổng công.

- Xin chào, anh trai lâu quá không gặp!- Hải Quỳ bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, thật ra cũng không bất ngờ là mấy.

- Là cô à? Tìm ta có chuyện gì đây? Nhìn mặt thế kia, chắc hẳn không phải là chuyện tốt lành gì rồi!- Triệu Hoài nhìn thấy cô ta, chẳng buồn nhìn tới. Tiếp tục mà thưởng thức đồ ăn ngon tại đây. Nào là hải sản, mỳ bò, vịt quay, gà nướng,... Đều có đủ.

- Anh trai không nhớ lần trước sao, chuyện mà chúng ta nói đó? Lần này ta đến, tất nhiên là có liên quan đến vấn đề đó rồi!- Hải Quỳ chẳng chút e ngại, liền ngồi vào bàn cùng với hắn. Chưa gắp được miếng nào, đã bị hắn dùng đũa đánh vào tay.

- Way, ai cho mà ăn thế? Chuyện trước đó là chuyện gì, sao ta không nhớ vậy?- Triệu Hoài giả vờ ngu ngơ, nhưng thật chất đang âm thầm tính kế đối phương.

- Ngươi quên rồi sao? Là thật hay giả thế? Đừng có keo kiệt như thế mà, cho ta ăn với!- Hải Quỳ quyết không bỏ cuộc, tranh ăn cho bằng được.

- Ai cho mà ăn! Ta dạo này trí nhớ không tốt lắm, có một số chuyện nhớ không ra. Ai bảo, đang b·ị t·hương nên cần tịnh dưỡng chứ. Không nhớ một số chuyện, cũng là điều hiển nhiên!- Triệu Hoài gắp thức ăn cho vào miệng, từ tốn mà nhai. Phong thái chậm rãi nhưng ẩn trong đó là mưu mô chồng chất mưu mô. Dẫn dắt đối phương, từng bước sập bẫy.

- Ây, anh trai mau quên thế, là chuyện liên quan đến... Tộc nhân của ta. Ông Ba nhờ ta chuyển lời, người muốn gặp ngươi!- Bỗng chốc, Hải Quỳ ghé sát tai hắn. Quan sát xung quanh một lượt, rồi mới nhỏ giọng mà cất tiếng.

- Gặp ta? Gặp ta làm gì? Ta có biết gì đâu à? Ta nghĩ kĩ lại rồi, đó là chuyện của mấy người. Ta không nên xen vào thì hơn. Mắc công, c·hết như thế nào cũng không biết!- Ngược lại, Triệu Hoài chẳng có chút nào gọi là để tâm tới.

- Sao lại như vậy? Ngươi trước đó không có nói như này, mà...- Trước thái độ hờ hững đó, Hải Quỳ không khỏi lo lắng trong lòng.

- Cô thử nghĩ mà xem, ta và các người không thân cũng chẳng thiết. Cần gì vì các người mà chịu khổ, đắc tội người ta. Ây, ta không khỏe, chơi không nổi. Các người tự mình lo đi!- Không đợi cô ta nói hết, Triệu Hoài đã xua xua tay từ chối.

- Wa, nói như thế đâu có được. Trước đây không phải, ngươi đã từng lấy máu của ta sao? Ngươi, không ít thì nhiều, có máu người cá chảy trong người. Nói không liên can, thì thật không đúng mà!- Hải Quỳ chỉ thẳng vào mặt hắn ta, nhắc lại chuyện xưa. Ép cho hắn, có muốn hay không cũng phải giúp.

- Nói thế thì chịu rồi, xem ra ta không giúp không được. Phục vụ, tính tiền!- Tới đây, Triệu Hoài cũng không giả vờ nữa. Còn giả vờ nữa, cô ta từ bỏ thì coi như toang.

- Tới đây, tới đây!- Phục vụ quán ăn bước tới, đưa hoá đơn cho hắn.

- Đưa cho ta làm gì, đưa cho cô ta kia kìa!- Triệu Hoài hất mặt về phía Hải Quỳ, toả rõ ý đồ. Cô ta lúc này đang say xưa gặm đồ ăn, nào đâu có biết nguy hiểm cận kề.

- Tiểu thư, mời người thanh toán!- Phục vụ hướng Hải Quỳ, nhẹ giọng mà nói.

- Gì? Tại sao lại là ta, trông khi hắn mới là người gọi?- Hải Quỳ đưa mắt nhìn tới Triệu Hoài, vẻ mặt bàng hoàng đến ngơ ngác, khó hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Nói cho cô biết, ta từ trước đến nay đi ăn không bao giờ trả tiền. Cô không trả cũng được, vậy thì chúng ta chia tay nhau từ đây. Đừng có nói đến, hợp tác hợp tiếc gì nữa!- Triệu Hoài bình thản mà nói, nhưng đầy gian trá.

- Thôi được rồi, để ta. Khổ thế không biết! Bao nhiêu vậy?- Không còn cách nào khác, Hải Quỳ chỉ đành đồng ý với yêu cầu của hắn ta.

- Không nhiều, chỉ 120.250 đồng! Mời người thanh toán, tiền mặt hay chuyển khoản đều được!- Phục vụ đưa hoá đơn tới trước mặt cô ta, tươi cười mà đáp.

- Gì mà 120.250 đồng dữ vậy? Các ngươi ăn c·ướp à?- Nghe được cái giá đó, Hải Quỳ sóc tận óc.

- E hèm, đây là chi phí ba ngày của quý khách nam đây. Vả lại, quý khách nói chuyện cho đàng hoàng vào. Cửa tiệm chúng tôi buôn bán đàng hoàng, quý khách mà vu oan. Đấm bỏ mẹ quý khách giờ!- Phục vụ nhẹ nhàng mà nói nhưng lại dọa cho cô ta được phen sợ hãi.

- Hu hu, tiền tiết kiệm của ta, cả năm trời để dành. Còn chưa kịp hưởng thụ nữa, hu hu, khốn nạn quá đi mất!- Hải Quỳ cắn răng, nước mắt lưng tròng, cố chịu đựng mà thanh toán. Biết vậy, ngay từ đầu đã không gặp hắn ta rồi.

- Nói gì nữa, đi thôi! Gì cũng có cái giá của nó, ta cũng vậy. Đâu phải muốn mời ta là dễ!- Triệu Hoài đứng dậy, túm lấy cổ áo cô ta mà lôi đi. Đối phương giờ đây, đã hồn bay phách lạc. Nào đâu có biết, trời trăng gió mây là gì.

Triệu Hoài tay xách Hải Quỳ, tìm đến nơi ở của tộc người cá. Đám người họ trông thấy một màn này, không khỏi ngỡ ngàng. Đây là lần đầu chứng kiến, có kẻ khinh thường tộc nhân tộc người cá đến vậy. Phải biết người dân ở Đào Hoa Đảo Quốc, đều nhất mực tôn kính họ. Đâu có ai, cả gan như thế kia.

- Ngươi đây là, đang làm gì thế?- Ông Ba cất tiếng, dò hỏi tình hình.

- Tên khốn kia, ngươi đã làm gì Hải Quỳ rồi?- Hải Tình bên cạnh thì không như vậy, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, mà lao nhanh đến đối phương.

- Way, làm gì thế?- Triệu Hoài vứt cô ta cho hắn, tự nhiên mà ngồi xuống ghế, bình thản đến lạ.

- Cô ta ấy hả? Bất tỉnh rồi, ta có lòng tốt mang về đây. Các ngươi lại đối xử với ta như này, thất vọng quá đấy!- Triệu Hoài nói tiếp, giọng điệu âm trầm khó mà rõ nông sâu.

Chương 421: Hải Quỳ, đề nghị hợp tác