Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 422: Triệu Hoài, thành công xâm nhập Vương Cung
Triệu Hoài một lần nữa đối mặt với tộc nhân tộc người cá, hắn chẳng có chút nào gọi là bận tâm cả. Vắt chân lên ghế, tự nhiên như ở nhà. Còn về phần Hải Quỳ thì thảm rồi, bị hắn ta chơi một vố. Chấn thương tâm lí, đến giờ vẫn còn thoi thóp mà nằm đó.
- Hải Quỳ, Hải Quỳ, cô không sao chứ?- Hải Tình ôm lấy cô ta, lây người mà gọi.
- Cô ta chỉ ngất một chút thôi, lấy vàng bạc châu báu gì đó mà đắp lên. Không quá ba giây, cô ta ắt hẳn sẽ tỉnh lại!- Hung thủ của chuyện này, Triệu Hoài. Giờ đây đang nhàn nhã mà rung đùi.
- Ngươi... Cái tên khốn kiếp kia, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu đấy. Khiến cho Hải Quỳ thành ra thế này, tội của ngươi không nhỏ đâu!- Hải Tình nét mặt giận dữ, lớn tiếng mà quát.
- Ái chà chà, xù lông lên ghê thế, biết mắng người nữa cơ à? Xích trên cổ đâu, sao lại thả rông thế kia?- Triệu Hoài lời nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần xéo xắt.
- Ngươi... Cái tên khốn kiếp này! Tìm c·hết!- Hải Tình siết chặt nắm đấm, căm phẫn tột độ.
- Khụ khụ, đừng đùa nữa, chúng ta nói chuyện chính đi!- Ngay lúc Hải Tình sắp động thủ tới nơi, Ông Ba liền cất tiếng can ngăn.
- Chuyện chính? Chuyện chính gì cơ chứ? Các ngươi nói rõ xem nào. Ta có nhiều chuyện chính cần phải làm lắm đấy!- Triệu Hoài đến lúc này, vẫn là giả ngơ tới cùng.
- Chàng trai trẻ, chúng ta nói tiếp câu chuyện dang dỡ lần trước đi. Như thế này, ta đem ngươi vào trong vương cung. Ngươi thay ta điều tra một số chuyện. Thế nào, như vậy có được không?- Ông Ba ôn tồn mà nói, nhưng mỗi một cử chỉ của đối phương đều cẩn thận quan sát lấy.
- Ây, nhà bao việc, ta rảnh đâu mà làm việc cho các người. Thật là xem ta, vô công rồi nghề à?- Triệu Hoài cũng chẳng hề kém cạnh, một chút cảm xúc cũng không để lộ.
- Tất nhiên, ngươi sẽ không phải là làm không công. Tộc người cá chúng ta, không thiếu nhất chính là kì trân dị bảo!- Ông Ba đưa tay vuốt râu, cao giọng nói.
- Ây, ta là loại người đó sao? Thành giao, không biết bao giờ mới bắt đầu hành động đây?- Triệu Hoài lật mặt còn nhanh hơn là lật bánh tráng.
- Hai ngày sau, bọn ta sẽ tiến vào Vương Cung. Đến lúc đó, ngươi cứ đi cùng là được. Mọi chuyện, đều trông cậy ở ngươi. Đừng làm ta thất vọng đấy. Bằng không, chậc chậc, ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!- Ông Ba nói tiếp, ẩn ý cũng tính là không ít.
- Được thôi, hai ngày sau gặp lại. Ta về trước đây, còn bao việc phải lo!- Triệu Hoài đứng dậy, thong thả rời đi. Ý muốn đã thành, nhưng gian nan phía trước còn đó. Mọi hành động về sau, càng là phải cẩn trọng.
- Ông Ba, chúng ta vì sao lại tin tưởng hắn? Lỡ như lời kia là giả thì sao? Chúng ta không phải sẽ đắc tội với đám người hoàng gia đó sao?- Người cá bên cạnh chứng kiến một màn này, nghi hoặc mà hỏi.
- Thà tin là thật còn hơn là không, phải biết đề phòng. Chuyện này liên quan đến tồn vong sau này của tộc người cá. Chúng ta không thể làm ngơ, phải điều tra thực hư mới được. Tránh cho bản thân, chịu thiệt lúc nào lại không hay!- Ông Ba điềm đạm mà đáp, nhưng ánh mắt nhìn về phía cửa lại cực kì sắc sảo.
Hai ngày sau, Triệu Hoài cải trang thành tộc nhân tộc người cá. Dễ dàng thâm nhập vào bên trong Vương Cung, không chút trở ngại. Bước đầu kế hoạch, xem như thành công. Từng bước tiếp theo, đã không còn trở ngại quá nhiều.
Một đám người bọn họ, từ đầu cho tới chân, một thân màu trắng. Thêm vào đó là mũ trùm đầu, che nửa khuôn mặt. Đây là trang phục truyền thống của tộc người cá, mỗi lần vào Vương Cung. Đại diện cho thân phận tôn quý, cũng như phần nào che giấu danh tính.
- Vương Cung hoá ra là như này, không tệ, không tệ!- Triệu Hoài vừa đi vừa quan sát, tiện cho hành động về sau.
- Nhìn đồ nhà quê nhà ngươi kìa, có gì mà trầm trồ dữ vậy. Nơi đây, lớn thì có lớn thật nhưng không bằng Vương Cung nhà ta. Ngươi đó, bớt quê mùa lại đi!- Hải Quỳ nhìn thấy biểu hiện bất thường của hắn, liền buông lời chế giễu.
- Cô là nhất rồi, là thứ hai thì không ai chủ nhật. Ai mà qua cô được, giàu mà được cái khờ!- Triệu Hoài liền thuận thế, mắng xéo cô ta.
- Ngươi... Hừ, cái đồ khốn kia!- Hải Quỳ dậm chân thật mạnh xuống đất, giận dỗi mà bước lên trước một bước.
- Lại là hừ, bộ các người thích hừ lắm sao? Thật là không hiểu nổi, các ngươi nghĩ gì mà!- Triệu Hoài nhẹ lắc đầu, cảm thán không thành lời.
Từ xa, một thân ảnh vội vã bước tới. Khí tức tỏa ra, đoán chừng là Siêu Việt giả. Là một người đàn ông, dáng người nghiêm trang. Phục trang màu vàng, hoạ tiết chim ưng. Nhìn trông, uy mãnh cực kì.
- Các vị, đã lâu không gặp!- Trần Hào, thống soái của Kim Vệ.
- Là Trần Hào thống soái sao? Lâu quá không gặp, ngươi khỏe chứ?- Ông Ba đáp lời, dường như rất thân quen với đối phương.
- Nhờ vào phúc phần của người, rất khỏe là đằng khác! Hửm, hình như là năm nay, nhiều hơn một người thì phải?- Trần Hào tươi cười mà đáp, lại nhìn về bọn họ, thắc mắc mà hỏi.
- Là đứa cháu nhỏ của ta ấy mà, cứ đòi nằng nặc đi theo. Gì mà tham quan cảnh sắc nhân gian một lần cho biết. Ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đưa nó đi theo. Thống soái, không có vấn đề gì chứ?- Ông Ba ôn tồn mà nói, lựa lời lấp liếm cho qua.
- Là cháu trai của ngươi thì có vấn đề gì cơ chứ? Các vị đã vất vả rồi, xin mời đi theo lối này, để tiện nghỉ ngơi!- Trần Hào thấy vậy, cũng không tiện hỏi gì thêm. Tránh cho hòa khí hai bên, tổn hại không đáng có.
Dưới sự sắp xếp của Trần Hào, hai người một phòng. Triệu Hoài thì mai mắn hết cỡ, ở cùng với Hải Tình. Oan gia ngõ hẹp mà gặp phải cảnh này, thì thật là không biết nói gì hơn. E là ngày tháng sau này của hắn, không dễ sống rồi đây.
- Chậc chậc chậc, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt thèm thuồng thế làm gì? Đừng có nói là, ngươi là cái đó đó đó nha!- Hai người hai giường, đối diện với nhau. Mặc dù căn phòng này rộng rãi, nhưng không tránh được ánh mắt ta vô tình chạm phải. Thế là Triệu Hoài thuận thế, liền trêu đùa đối phương.
- Ngươi tốt nhất là nên câm miệng đi. Đừng để ta phải dùng đến vũ lực, cái tên khốn kiếp kia!- Mặc dù phẫn nộ nhưng Hải Tình vẫn phải kiềm chế lại. Sợ rằng giữa hai người xảy ra chuyện gì, Ông Ba sớm đã dặn dò, không được làm càn. Hắn có tức như thế nào đi chăng nữa vì đại nghiệp chỉ đành nhịn.
- Thế cơ à? Ngươi làm ta sợ quá đấy, sợ đến phát run luôn rồi này!- Triệu Hoài được đà, càng là trêu ngươi đối phương.
- Ngươi thèm đòn à? Vậy thì để ta chiều ngươi vậy!- Trước một màn này, Hải Tình có nhịn cũng nhịn không nổi.
- Muốn đánh ta sao? Dựa vào một mình ngươi, e là không ổn đâu!- Triệu Hoài nhẹ cười khinh bỉ, quyết gợi đòn đến cùng.
- Đây là ngươi ép ta đấy!- Hải Tình siết chặt nắm đấm, khí tức tỏa ra mãnh liệt vô cùng.
Đang lúc bầu không khí căng thẳng leo thang, tiếng gõ cửa lại vang lên. Kèm theo đó là thanh âm thúc d·ụ·c: 'Hai người các ngươi, nhanh ra đây đi. Có chuyện hay để xem này!' Hải Tình gần như đã có ý định ra tay, nhưng chút lí trí cuối cùng đã kịp thời ngăn hắn ta lại. Có điều, chuyện này hắn nhớ kĩ rồi. Có cơ hội, nhất định đáp lễ với đối phương sau.