Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 424: Trận hai, Thanh Đạt
Mở đầu, đã là một trận thua. Ông Ba vẫn điềm đạm như thường, mặt không biến sắc. Nhưng bàn tay, đã siết chặt từ lúc nào. Hoàn toàn trái ngược với, vẻ mặt hài lòng của Mạc Can bên cạnh nhưng không thể hiện quá rõ. Hai người bọn họ, đều có tâm tư của riêng mình. Nào đâu có để, đối phương dễ dàng nắm bắt.
( Học viện gì thế kia, mở màn đã thua. Không biết tiếp theo đây, có làm nên cơm cháo gì không nữa!) Ông Ba vuốt râu, cố giữ cho bản thân trông tự nhiên hết mức có thể.
- Ha ha ha, chỉ mai mắn thắng mà thôi. Không có gì đáng ngại cả, ngài không cần phải bận tâm!- Mạc Can cười lớn, lòng thầm đắc ý.
- Mới thua có một trận, ta cũng đâu có gấp gì. Chúng ta, cứ chờ xem đi!- Ông Ba trầm giọng, điềm đạm mà đáp.
Trên lầu cao, Triệu Hoài chứng kiến tất cả. Ung dung thong thả, chẳng có chút nào gọi là bận tâm. Tay cầm quả táo, cắn một miếng lớn. Như thể, mọi chuyện đều không liên can đến hắn. Thoải mái tận hưởng, nhàn nhã xem trò vui.
- Cô gái kia vậy mà lại thua, rõ ràng là chiếm ưu thế. Lại bị đối phương một đòn đánh bại, chắc tức lắm nhở?- Chứng kiến tất cả, Hải Quỳ không khỏi tiếc nuối.
- Nhìn mặt như khỉ ăn ớt thế kia, không tức mới là lạ ấy. Bất cẩn để thua, đó xem như bài học dành cho cô ta vậy. Chưa đến phút cuối, chưa biết mọi chuyện ra sao đâu. Vậy nên ở đời, cẩn thận mới là hơn!- Triệu Hoài, cái đức hạnh không ra gì nhưng hở một tí là thích nói đạo lí.
- Ngươi bớt xàm ngôn lại đi, làm như mình giỏi lắm không bằng. Ngươi mà giỏi thì đã ở dưới kia rồi, đâu có đứng đây mà gặm táo. Có một số người cứ thích thể hiện, nhưng thực lực lại không có. Đúng là, cái loại khoe mẽ chẳng được tích sự gì!- Hải Tình nhìn về hắn, khinh thường mà nói.
- Ngươi là nhất ời, ta chỉ là hạng tôm tép thôi, làm sao so được. Không nói nữa là được chứ gì!- Triệu Hoài cũng chẳng hề kém cạnh, mỉa mai đối phương cho bằng được.
- Ngươi...- Mặc cho Hải Tình tức giận ra sao, hắn chẳng mải mai quan tâm tới, tiếp tục mà gặm táo.
- Sao hai người các ngươi cứ gây lộn hoài thế? Không cảm thấy phiền sao? Yên lặng một chút đi, trận thứ hai bắt đầu rồi kìa!- Hải Quỳ đưa tay chống cằm, dựa người lên lan can. Háo hức mà nhìn về phía dưới, ánh mắt không khỏi chờ mong. Đây là lần đầu tiên, cô ta chứng kiến những màn so tài hấp dẫn như thế.
Trận thứ hai, người ra sân là Thanh Đạt. Với màn thua vừa rồi, hắn nhất định phải thắng trận này. Vì thể diện của bản thân, cũng như xứng danh với hai chữ thiên kiêu. Còn thua nữa, mặt mũi không những mất sạch mà còn ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn và Hồ Sở.
Đối thủ của hắn, cuối cùng cũng lên sân. Mắt thấy là một người to con, cao hơn 2m. Mỗi bước đi của tên đó, mặt đất đều rung chuyển không ít. Tay phải cầm chùy sắt lớn, gai nhọn phủ kín. Đánh trúng một đòn thôi, không c·hết thì cũng còn nửa mạng.
- Wa, có lộn không vậy? Bảo ta đánh với hắn, khác gì bảo ta đi tìm c·hết? Có thể đổi cho ta một đối thủ khác, dễ đánh hơn một chút có được không?- Thấy được cái dáng vẻ này của đối phương, Thanh Đạt liền không muốn đánh nữa. Thể diện cái quái gì, mạng mình mới là quan trọng nhất.
- Muốn đổi người? Cần gì phải phức tạp như vậy, bất quá ta nhường ngươi ba chiêu. Như vậy, là được chứ gì?- Đối phương lớn tiếng mà nói, ngạo mạn tận trời.
- Đây là ngươi nói đấy nhé, đừng có mà hối hận!- Nghe được lời đó, khoé môi Thanh Đạt liền nhếch lên nụ cười nham hiểm.
Chớp mắt, dưới chân hắn đã lõm xuống một lỗ lớn, còn hắn thì lại không thấy đâu. Chỉ nghe thấy, một tiếng 'Binh' phát ra, mười phần chói tai. Còn về phần Thanh Đạt, thì đang ôm chân mình mà lăn lóc dưới mặt đất.
- Mẹ kiếp, người ngươi làm bằng sắt đá à? Cứng thế không biết nữa, đau c·hết ta rồi!- Theo đó, là từng tiếng mắng chửi vang lên.
- Một chiêu, còn hai chiêu nữa. Ngươi mà không nhanh lên, ta ra tay đấy!- Đối phương đắc ý nhưng không quên việc chính cần làm.
- Ngươi... Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng, xem chiêu!- Thanh Đạt khó khăn đứng dậy, cố tỏa ra là mình ổn nhưng sâu bên trong là nước mắt biển rộng.
Nói rồi, hắn tụ khí vào tay, đánh ra một quyền mạnh nhất có thể. Kết quả không ngoài dự đoán, lần này hắn ôm tay mà ngã khụy xuống đất. Vẻ mặt nhăn nhó hết cỡ, đau không gì tả nổi. Như thể, bản thân đấm vào miếng sắt cứng vậy.
- Aaa, con mẹ nó! Đùa nhau à? Này cũng quá là vô lí đi, sao lại cứng như thế được?- Thanh Đạt nhìn về đối phương, lộ rõ vẻ mặt hoang mang.
- Nói cho ngươi biết, ngươi có đánh đấm bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể làm ta b·ị t·hương đâu. Đừng nói là ba chiêu, trăm chiêu cũng vậy. Ngươi đó, chịu thua đi. Tránh cho bản thân, bớt đi phần nào đau khổ!- Đối phương nói tiếp, khí tức tỏa ra là tầng tầng lớp lớp dày đặc, bao quanh cơ thể. Xem ra lời mà hắn ta nói, không giả chút nào.
- Trận chiến này, nhàm chán quá đi. Chênh lệch thế kia, nhìn thôi cũng biết là ai thắng rồi!- Hải Quỳ trên cao quan sát, thất vọng tràn trề.
- Đã nói với cô rồi, chưa đến hồi kết thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Tên đó, nghiêm túc rồi. Trận chiến này, giờ mới chính thức bắt đầu!- Triệu Hoài bóp vụn hạt táo trong tay, thổi bay nó theo làn gió thổi.
- Chính thức bắt đầu? Như vậy là sao? Lẽ nào trận đấu này, còn chưa bắt đầu?- Hải Quỳ nhăn mặt, bộ não của cô ta, không cho phép cô ta hiểu những gì mà hắn nói.
- Giả thần giả quỷ, nhìn là biết không có gì tốt đẹp. Cô mà tin hắn, bị lừa cũng không chừng. Hắn, có giống người đáng để tin tưởng không?- Hải Tình vẫn là như cũ, khinh miệt đối phương tới cùng.
- Xì, tin hay không thì tùy các ngươi vậy. Ta không rảnh đâu, mà giải thích cho các ngươi hiểu. Tự mình nhìn đi, cho mở mang đầu óc với người ta!- Triệu Hoài nhẹ lắc đầu, ý vị khó đoán.
Trở lại trận chiến phía dưới, Thanh Đạt sau khi tung ra hai chiêu. Không chút tổn hại tới đối thủ, thậm chí bản thân còn vì thế mà chịu thiệt. Hết chân rồi tới tay, đau đến c·hết đi sống lại. Nhưng đây cũng chỉ mới là khởi đầu, một màn phía sau mới thực sự kinh hãi.
- Thế cơ à? Vậy thì ta phải cảm ơn ngươi vì đã nhắc nhở ta rồi. Đòn cuối này, ráng mà đỡ lấy!- Thanh Đạt giờ đây đã khác, bỗng chốc lại trở nên lạnh lùng hơn.
Lần này khác với lần trước, Thanh Đạt không ra chiêu nhanh nữa. Mà là chậm rãi, từng bước từng bước tiến tới. Đến khi chạm mặt đối thủ, mới giơ nắm đấm lên cao. Nhưng để đó một lúc lâu lại không ra đòn. Bầu không khí bất chợt, không hiểu vì sao lại trở nên ngột ngạt khó thở.
- Cái tên đó làm gì thế? Định giở trò gì à? Sao ta cảm thấy, hắn đang làm màu thế?
- Ai mà biết được, nhưng nhìn thế kia, xem ra cũng không đơn giản!
- Phô trương thanh thế thôi, không thấy ban nãy hắn ta thê thảm ra sao à? E là, sẽ thua trong một cách thê thảm!
Mặc dù là trận chiến diễn ra trong nội bộ, khán giả không có nhiều. Nhưng đám người kia, sớm đã bàn tán xôn xao. Nhìn chằm chằm vào Thanh Đạt, chờ đợi tiếp theo hắn sẽ làm gì. Trông thế kia, ít nhất sẽ không tới nổi nào. Hoặc là, thế nào cũng không tới nổi.