Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 425: Kim Nguyên
Đối diện, là Thanh Đạt cong tay chuẩn bị ra đòn. Đối phương nghiễm nhiên mà đứng đó, chấp hắn một chiêu nữa. Tầng tầng lớp lớp khí tức kia, muốn xuyên phá e là không đơn giản. Còn không thật sự ra chiêu, sợ rằng bản thân chỉ có kết cục thất bại.
- Ngươi định giữ như thế đến bao giờ? Nhanh lên, ta còn chiến tiếp nữa!- Đối phương cất tiếng hối thúc, lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Ngươi gấp thế, đợi thêm một chút nữa thì c·hết à? Ngay cả chút thời gian này cũng không có, vậy thì ngay từ ban đầu đừng có mà mạnh miệng!- Thanh Đạt nhắm nghiền đôi mắt lại, lạnh giọng mà nói. Hắn cố tình khích tướng đối thủ, lấy đây làm tiền đề cho đại chiêu sắp ra.
- Ngươi... Thôi được rồi, ta đợi!- Tên đó thấy vậy, cũng không thể làm gì hơn. Ai bảo ban đầu, hắn mạnh miệng làm chi.
- Không cần đâu, tiếp chiêu!- Ngay lúc cảnh giác đối phương hạ xuống thấp nhất, cũng là lúc Thanh Đạt ra tay.
Cánh tay của hắn, nổi đầy gân đỏ. Đánh thẳng vào người đối thủ, như trời giáng cơn sấm, thanh âm vang rền. Một đòn này, là tất cả những gì mà Thanh Đạt có. Lợi dụng lúc đối phương lơ là, mới có thể phát huy đòn này đến mức tối đa.
Mắt thấy, đối phương lùi về sau, bước chân loạng choạng. Miệng nôn máu tươi, vẻ mặt không khỏi ngỡ ngàng. Chỉ vì chút bất cẩn, lại thành ra như này. Hắn còn chưa kịp oán trách thành lời, đã ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự. Cứ như thế, trận chiến này phần thắng thuộc Thanh Đạt.
- Hừ, tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ có như vậy. Thua, cũng đáng đời nhà ngươi lắm!- Thanh Đạt ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng cánh tay thì đau c·h·ế·t đi được. Chỉ thấy hắn ta, chấp tay sau lưng. Ung dung rời khỏi sàn đấu, nhường chỗ cho người tiếp theo.
Trên đài cao, Mạc Can hình như là không được vui cho lắm thì phải. Vừa rồi vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ ưu ám bấy nhiêu. Ông Ba bên cạnh, miệng đã kiềm không được mà nở ra nụ cười. Thành tích giữa hai bên, xem như đã cân bằng.
- Đây được gọi là gì nhỉ? Khinh địch tất bại! Mong là thằng nhóc kia, sau này sẽ không như thế nữa!- Ông Ba vuốt nhẹ hàm râu của mình, vô tình hay cố ý mà chọc thẳng vào nổi đau của đối phương.
- Không sao, không sao! Chỉ mới thua một trận, chúng ta cứ chờ xem đi!- Mạc Can điềm đạm mà đáp, nhưng vẻ không vui lại ẩn hiện trên khuôn mặt.
- Vậy sao? Vậy thì chúng ta cùng nhau xem vậy!- Ông Ba nhẹ cười, nhàn nhạt nhưng ý vị sâu xa.
Một màn đối thoại này, là bọn họ không ngừng thăm dò lấy nhau. Ai ai, cũng đều có mục đích của riêng mình. Giữa họ đã xuất hiện vết nứt, đã không còn mối quan hệ như trước nữa. Đợi đến sau cùng, kẻ thắng người thua mới là lằn ranh phá vỡ tất cả.
- Thua rồi sao? Tên kia rõ ràng rất mạnh, mấy đòn đầu chẳng tổn hại gì đến hắn. Vậy mà lại thua, đây là do thích thể hiện sao?- Hải Quỳ đưa tay chống cằm, khó mà hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Đã nói với cô rồi, thắng thua là chuyện khó đoán. Hai đòn đầu, chỉ là hư chiêu thôi. Đợi đến khi đối thủ mất cảnh giác. Đòn cuối, mới thật sự là thực lực chân chính của hắn. Tên kia, tự tin thái quá dẫn đến thua cuộc. Thua như này, cũng không oan đâu!- Triệu Hoài nhìn về phía Thanh Đạt, ánh mắt ấy khó mà rõ nông sâu.
- Wa, giờ ta mới nhận ra, lời ngươi nói cũng có phần đúng. Lẽ nào là trước đây, ta trách nhầm ngươi?- Thái độ Hải Quỳ đối với Triệu Hoài, giờ đây đã có chút thay đổi.
- Giờ mới biết, có muộn quá không vậy? Nói cho cô biết, anh đây phán thì chỉ có đúng đến sai. Không lẫn đi đâu được, ở đó mà khinh!- Triệu Hoài hất mặt, đắc ý nói.
- Sao nghe, nó sai sai thế? Nhưng mà không sao, ta bắt đầu tin ngươi rồi đấy. Cố mà phát huy đi!- Hải Quỳ vỗ vai hắn, tươi cười mà nói.
Hải Tình một bên, chỉ biết đứng nhìn bọn họ tương thân tương ái. Siết chặt nắm đấm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Hoài vậy. Sự hận thù với hắn, cứ thế mà gia tăng thêm nhiều. Chuyện gì cũng có thể cho qua, nhưng thù cướp gái thì không.
Trên sân đấu, một nam thanh niên tuổi tầm hai mươi mấy xuất hiện. Thắt lưng đeo đoản kiếm, một thân đạo mạo đoan trang. Ánh mắt lãnh đạm, mà nhìn về phía mấy người bọn họ. Khiến cho con người ta, không mấy thoải mái.
- Xin cho hỏi, mấy người các ngươi, ai là Cảnh Hoà? Nếu như là người đó, ta muốn thách đấu một phen?- Đối phương giọng điệu âm trầm, nhưng thanh âm phát ra lại vang vọng khắp nơi.
- Tại sao hắn lại lên đó sớm thế? Không phải hắn nên là người cuối cùng sao?- Kim Anh mắt thấy đối phương, tâm tình rối loạn không ít.
- Hắn tự mình muốn lên, ai mà cản được. Cô nghĩ trong chúng ta, ai đủ khả năng ngăn hắn lại. Trừ khi là thống soái, tự mình ra tay!- Một Kim Vệ đáp lời, đôi phần bất lực.
- Mong là hắn không làm gì quá đáng, bằng không chúng ta tiêu mất!- Kim Anh ngoài việc cầu mong, cũng chẳng thể làm gì khác.
Trước một màn này, Mạc Can chân mày gần như đã dính chặt vào nhau. Tâm trạng vốn đã không tốt, nay lại càng ưu ám. Đối phương vốn dĩ là con át chủ bài, đợi đến sau cùng mới tung ra sân. Giờ đây mọi chuyện diễn ra như này, thật là làm cho người ta đau đầu.
- Thằng nhóc đó, sao lại ra trận sớm thế? Có chuyện gì sao?- Mạc Can gõ nhẹ vào chiếc ghế đang ngồi, từng nhịp từng nhịp chậm rãi nhưng đầy uy quyền.
- Để thần ngăn cản nó lại, xin người yên tâm!- Trần Hào muốn ra tay, nhưng mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi.
Mắt thấy, là Cảnh Hoà bước lên sân đấu. Đối với lời thách thức đó, hắn không sao từ chối. Dù sao bản thân cũng là thiên kiêu đứng đầu, phải ra dáng một chút. Danh mới xứng với thực. Có khó khăn gì đi chăng nữa, cũng phải đối mặt.
- Ta là Cảnh Hoà, ngươi là ai? Tại sao lại muốn đấu với ta?- Cảnh Hoà mở lời, thăm dò hắn ta.
- Ta tên Kim Nguyên! Nghe nói ngươi là thiên kiêu đứng đầu lần này, nên muốn thử sức một chút. Thế nào, như vậy có được không?- Thật ra, đây chỉ là cái cớ của hắn. Nội tình bên trong, nó phức tạp hơn nhiều.
- Kim Nguyên, ngươi làm gì vậy? Còn không mau lui ra!- Trần Hào bay xuống, đặt tay lên vai đối phương, nét mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
- Sao lại ngăn cản thế kia? Cứ để bọn họ so tài xem nào. Người nói có đúng không, quốc vương điện hạ!- Ông Ba lúc này mới lên tiếng, ngăn chặn ý định của họ.
- Nếu ngài đã nói như vậy, ta cũng không thể làm trái. Trần Hào, ngươi lui xuống đi!- Mạc Can nghe được lời đó, cũng đành miễn cưỡng mà chiều theo ý đối phương. Bởi vì giờ, chưa phải là lúc trở mặt. Vả lại, Kim Nguyên đối chiến đầu bảng, cũng không phải là chuyện xấu. Như này, có thể tạm chấp nhận.
- Hành sự cẩn thận vào, đừng lỗ mãng quá đấy!- Trước khi rời đi, Trần Hào còn không quên dặn dò lấy Kim Nguyên.
- Nếu đã như thế, vậy thì ngươi tới đây!- Cảnh Hoà hiên ngang đứng đó, dõng dạc mà nói. Khí tức tỏa ra, không hề thua kém bất kì một ai.
Kim Nguyên bước tới một bước, bước thứ hai hắn liền biến mất. Cảnh Hoà thấy vậy, ngay lập tức cảnh giác nhìn về xung quanh. Không biết từ lúc nào, đối phương đã tiếp cận bản thân. Tung ra một cước, đá văng hắn ta ra xa.
Còn chưa kịp định thần, kẻ địch đã tiếp tục ra đòn. Hết đấm rồi tới đá, vô số quyền cước được tung ra. Phải chật vật lắm, mới tránh được tất cả. Nhưng đây không phải là những gì mà Cảnh Hoà muốn, có khác gì thú săn chờ g·i·ế·t, phải phản công mới được.