Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 5: Khởi nghiệp
Kết thúc buổi học.
- Dậy thôi, tới giờ ăn cơm rồi!
Triệu Hoài trong cơn mê, mơ màng tỉnh dậy. Âm thanh phát ra bên tai, kéo hắn ta về lại hiện thực. Gì chứ, ăn cơm thì tất nhiên là phải nhanh rồi. Giọng nói đó, là do Thanh Đạt phát ra.
- Đi thôi, đi thôi!- Triệu Hoài nhanh nhảo đáp, tức thì đã chạy đi trước.
Tại căn tin trường học, nơi mọi người dùng bữa. Cũng mai là Bích Nhi cho hắn một ít tiền để tiêu, không thì bây giờ phải thật sự hít khí trời mà sống. Đang thong thả dùng bữa. Thì ở xa xa, mắt thấy có một đám nam sinh đang vây quanh một bàn ăn. Nhìn kĩ lại, thì ra là Nhược Tuyết bọn họ.
- Em gái, chúng ta có thể làm quen được không?- Một trong số chúng lên tiếng.
Đáp lại là sự thờ ơ, chẳng mấy quan tâm của Nhược Tuyết cùng với Bích Hạ. Trong mắt hai người bọn họ, đám ruồi bu kiến đậu này làm sao cho xứng. Thế là mặc kệ, an nhàn mà dùng bữa.
- Em gái, sao lại im lặng? Có rảnh, thì cùng bọn anh đi chơi một phen!- Một trong số bọn chúng, không biết sống c·hết mà tiếp tục lên tiếng.
Tên đó bước lên, định đặt tay lên vai Nhược Tuyết, không ngờ tay còn chưa chạm tới thì người đã tự ngã dưới đất. Điều này, khiến cho những người xung quanh không khỏi ngơ ngác, khó mà hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
- Đi thôi, bữa cơm này, đã không còn ngon nữa rồi!- Bích Hạ cất tiếng, nhẹ nhàng đứng dậy. Không quên, trừng lấy đối phương một cái. Khiến cho bọn họ, không tự chủ mà lùi về sau mấy bước. Hai người bọn họ, cứ thế mà hiên ngang rời đi.
- Hay thật!- Triệu Hoài bên này cảm thán.
- Chỉ với một chút nước, lại làm đối thủ ngã đến mức không hiểu chuyện gì. Lại là cao thủ ẩn mình!- Thanh Đạt tận tình giải thích, tán thưởng không thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Thanh Đạt thì trở về phòng nghỉ ngơi. Còn về Triệu Hoài đúng là có chút rảnh rỗi, liền thuận thế mà thăm thú xung quanh một vòng. Dù sao cảnh đẹp nơi đây, làm sao mà bỏ qua cho được.
Sau khi dạo quanh một vòng, Triệu Hoài vô tình phát hiện ra có điều thú vị. Tại một con hẻm nhỏ, hắn ta thấy được Nhược Tuyết đang ở đây. Vì tò mò, liền lựa chọn âm thầm mà quan sát.
Mắt thấy, Nhược Tuyết đang cho một con mèo hoang nhỏ ăn. Mèo con lớp lông toàn thân là đen vàng, kết hợp hài hòa trên cơ thể. Đường vân tạo nét, càng thêm phần tô đẹp. Dáng vẻ đó đúng là có chút đáng yêu. Nhưng linh cảm cho hắn ta biết, có phần bất thường trên người nó.
Dáng vẻ ân cần dịu dàng đó, mười phần xinh đẹp, khiến cho Triệu Hoài không sao rời mắt cho được. Vừa cho ăn Nhược Tuyết còn không ngừng vuốt ve lấy. Dường như là vô cùng thích thú với việc này, miệng bất giác đã lộ ra nụ cười hiếm thấy. Con mèo kia cũng rất ngoan, vừa ăn vừa chơi đùa cùng nàng.
- Không ngờ cô ta còn có mặt này!- Triệu Hoài cũng mỉm cười, nhưng mà là cười nham nhở. Trong đầu hắn ta, đã dấy lên suy nghĩ có phần xấu xa.
Sau khi cho ăn xong, nàng không nỡ nhưng vẫn phải rời đi. Dù sao vẫn là còn bận việc.
- Chị phải đi rồi, buổi chiều sẽ đến thăm cưng!- Nhược Tuyết nói với mèo con, giọng nói nhẹ nhàng đằm thắm biết bao.
Đợi cho cô ta rời đi, Triệu Hoài bất ngờ xuất hiện. Hắn nở ra nụ cười mười phần 'thân thiện' khiến cho ai ai nhìn vào cũng không khỏi sợ hãi.
- Khà khà, lại đây nào, anh thương!
Chỉ nghe thấy tiếng mèo con không ngừng kêu la, sau đó lại im thinh thích. Không còn bất kì tiếng động nào được phát ra, hẻm nhỏ cũng rơi vào im lặng. Chỉ thấy bóng dáng của một người thiếu niên, hoàn toàn đắm mình vào trong màn tối.
Buổi chiều, bắt đầu cho buổi học. Sau khi tất cả mọi người đã vào chỗ ngồi, Triệu Hoài cũng xuất hiện. Trên tay còn cầm theo một cái lồng nhỏ. Khuôn mặt đó lại biểu thị ra ngoài, là mười phần điềm đạm.
Triệu Hoài cố tình bước qua chỗ Nhược Tuyết, lúc này trên môi bất ngờ xuất hiện nụ cười có phần xấu xa. Nàng dường như cảm nhận có điều bất lành, đưa mắt nhìn theo mà quan sát. Một tiếng 'meow' phát ra, nó rất nhỏ nhưng vẫn đủ để nàng cảm nhận được.
- Đứng lại!- Nhược Tuyết ra lệnh. Nàng định chặn hắn lại, muốn xem xem bên trong đó, rốt cuộc là có thứ gì.
Triệu Hoài giả vờ không nghe thấy, vẫn cố tình bước tiếp. Khuôn mặt đó giờ đây, lộ rõ nét đắc ý của bản thân. Kế hoạch của hắn đến đây, coi như thành công một nửa. Thấy thế, Nhược Tuyết vội nắm lấy áo đối phương, tiếp tục ra lệnh:
- Đứng lại!
- Bỏ ra bạn ơi! Làm gì mà nếu nếu kéo kéo thế. Để người khác biết được mối quan hệ của chúng ta, thì không ổn lắm đâu!- Triệu Hoài miệng cười nham nhở, làm ra dáng vẻ có chút lo âu. Lời đó nói ra, chính là muốn người khác hiểu lầm.
- Ngươi... Đưa cái lồng đó cho ta!
- Không bé ơi!
- Đưa đây!
Cả hai nhìn nhau, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Chỉ xém một chút nữa là động thủ, đúng lúc này cô giáo bước vào lớp. Nhược Tuyết thấy thế mới buông tay, để Triệu Hoài rời đi. Nhìn về dáng vẻ đắc ý của hắn, nàng tức giận không thôi. Mọi việc tất nhiên là điều nằm trong kế hoạch của hắn ta.
- Ngươi ra tay rồi à?- Thanh Đạt mỉm cười gian xảo, ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ.
- Đúng vậy!- Triệu Hoài nhẹ gật đầu, khuôn mà có phần đắc ý không thôi.
Rất nhanh, đã kết thúc tiết học. Triệu Hoài nhanh chóng rời đi. Nhược Tuyết thì bám theo sao lưng. Dù sao chuyện này, nàng ta cũng phải làm cho rõ. Sau một hồi vòng vo, hắn liền đem cô tới chỗ vắng.
- Em gái này, tại sao cứ đi theo anh vậy?- Triệu Hoài xoay người về sau, khuôn mặt lộ ra nụ cười thoả mãn. Dáng vẻ đó, đúng là gợi đòn mà.
- Đưa thứ đó cho ta!- Nhược Tuyết đưa tay chỉ về chiếc lồng.
- Ý em là thứ này!- Triệu Hoài từ trong cái lồng, lấy ra mèo con. Tiếng ' meow meow' phát ra, làm cho Nhược Tuyết càng thêm phần gấp gáp.
- Đưa nó cho ta!- Nhược Tuyết lớn tiếng mà nói, vẻ mặt đáng yêu ấy vậy mà có chút tức giận trong đó.
Nhìn về cảnh này, Triệu Hoài không nói nhiều lời, trực tiếp bóp mạnh lấy cổ mèo con một cái. Khiến cho nó giãy giụa trong đau đớn, không ngừng kêu lên thanh âm thảm thương. Như xé nát cõi lòng của Nhược Tuyết.
- Ngươi...- Lúc này, nàng thật sự đã tức giận đến đỉnh điểm. Ngay lập tức, Nhược Tuyết ra tay. Một cước tung ra, sau đó một quyền đánh đến.
- Wao, trực tiếp động thủ rồi à?- Triệu Hoài vừa tránh vừa nói. Còn có thời gian mà chăm chọc đối phương.
Nhược Tuyết dùng chân trái một cước đá tới, hắn nhẹ nhàng tránh né. Nàng lại xoay người, đá tiếp chân phải. Triệu Hoài thì hay rồi, trực tiếp gạt đi chân trụ của cô, làm cho đối thủ phải ngã ra đất.
- Ngươi, cái đồ...- Nhược Tuyết cực kì tức giận, khuôn mặt đầy vẻ căm phẫn.
- Sao nào, tức giận đến muốn mắng ta nhưng lại không nỡ mắng à?- Triệu Hoài mỉm cười, buông lời giễu cợt.
- Ngươi...
Nhược Tuyết không nói nhiều nữa, tiếp tục t·ấn c·ông Triệu Hoài. Lần này thì dùng tay, muốn đoạt lại mèo con. Nhưng muốn c·ướp đồ từ trong tay hắn, e là năng lực này, bây giờ thì nàng làm không được.
Mỗi lần sắp chạm tới, thì đều vụt mất vào phút cuối. Cứ như thế mà lập đi lập lại, hai người cứ dây dưa mãi thôi. Nàng đành ra hư chiêu, giả định t·ấn c·ông. Khiến hắn lơ là, một đòn đoạt lại.
Nào ngờ lại để Triệu Hoài nhìn thấu, bóp mạnh một cái. Mèo con liền kêu đau, nàng đành thu tay lại, không dám manh động nữa. Cuộc chơi bây giờ, là do hắn ta hoàn toàn làm chủ.
- Ngươi làm sao mới thả bé mèo hả, cái đồ khốn nạn này?- Vẻ mặt phúng phính đó khi mà tức giận lên. Trong mắt hắn ta, đúng là mười phần dễ thương.
- Ta không biết, để xem nàng đưa ra điều kiện như thế nào đã? Làm ta hài lòng, anh đây sẽ thả nó ra!- Triệu Hoài nhẹ cười, gian xảo không thôi.
Trước mắt Nhược Tuyết đánh không lại hắn, lại sợ đối phương tổn hại đến mèo nhỏ. Cách tốt nhất hiện giờ, cũng chỉ đành thỏa hiệp. Cứu được con tin trước, mọi chuyện phía sau đều dễ làm.
- Ngươi thả bé mèo ra, muốn bao nhiêu tiền cứ nói?
( ? Từ lúc nào mà ta lại biến thành b·ắt c·óc t·ống t·iền rồi? Có biết rằng làm như thế là phạm pháp không hả?) Triệu Hoài nghĩ thầm, đây nào là chủ ý ban đầu của hắn.
- E hèm, nhìn anh có giống loại người vì một chút tiền. Mà làm ra chuyện này không hả?
- Giống!- Nàng thẳng thắn trả lời.
- Khụ khụ, thật ra chỉ cần mời anh đây ăn một bữa cơm là được. Chuyện này chắc không khó đâu nhỉ?
- Mời ngươi ăn cơm? Mơ đi!
Triệu Hoài không nói nhiều lời, trực tiếp dùng tay bóp mạnh cổ mèo con. Đủ lực để nó kêu lên, nàng lúc này thì xót ruột, lòng nóng như lửa đốt. Không sao từ chối cho đặng.
- Được, ta đồng ý với ngươi!
- Anh thì đổi ý rồi, không phải một bữa nữa mà là một tuần!- Khoé miệng Triệu Hoài bất giác nhếch lên, lộ rõ nét gian xảo của bản thân.
- Một tuần? Ngươi đừng có mà quá đáng!- Nghe được lời này, Nhược Tuyết khó mà chấp nhận.
Triệu Hoài không nói, trực tiếp nhìn xuống mèo con. Miệng nở ra nụ cười nham hiểm.
- Ta thật sự muốn biết, giới hạn của nó là bao nhiêu?- Một màn này thật sự đã doạ được đối phương.
- Ngươi dám?
- Dám hay không, thì phải xem bé rồi!
Trước sự uy h·iếp của hắn, một cô gái như Nhược Tuyết khó mà từ chối. Mặc dù lòng giận không nguôi nhưng nghĩ đến sự an toàn của mèo con chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận.
- Được, ta đồng ý với ngươi!
- Nào, móc tay giữ lời hứa nào!
Hắn vừa nói vừa đưa tay ra, nàng cũng chỉ có thể phối hợp. Cùng hắn móc tay giữ lời. Dù sao hiện tại, muốn cứu được mèo con, thì phải làm theo ý đối phương.
- Cái móc tay này, đại biểu cho việc ta có thể không tuân theo. Nhưng em thì phải luôn giữ lời, hiểu không?- Triệu Hoài nhẹ cười, thoả mãn không thôi.
Nhân lúc Triệu Hoài ta đang nói chuyện, nàng nắm chặt tay hắn. Dùng sức kéo mạnh, lại bồi thêm một đấm. Đấm này là bao hàm tất cả sự tức giận của bản thân, một đòn trút ra.
Vì quá bất ngờ, Triệu Hoài khó mà phản ứng cho kịp. Thế là lãnh đủ một đòn, trực tiếp ngã gục xuống, hai tay ôm bụng lăn lộn dưới đất. Vẻ mặt ấy, đau đớn đều hiện rõ. Mèo con cũng từ đó mà được giải thoát, Nhược Tuyết thì ôm bé mèo vào lòng mà rời đi. Bỏ mặc Triệu Hoài một mình nơi đây.
- DG, hình như là ta khởi nghiệp thất bại rồi?- Triệu Hoài ngước mặt nhìn lên trời, có chút ưu tư trong đó.
- Ngươi lại có ý định gì nữa đây?
- Ngươi biết không, ở quê ta có một câu nói: 'Cưới được một cô vợ giàu, thì bớt phấn đấu hai mươi năm.' Ta chỉ cần cưới mấy cô thì đời này, không cần phải lo ăn lo mặc nữa rồi!- Triệu Hoài vừa nói vừa cười.
- Ngươi tốt nhất là dẹp cái suy nghĩ đó đi! Để cái thứ nguy hiểm như thế bên cạnh cô ta, thực sự là không sao chứ?
- Không sao, ít nhất là bây giờ! Sau này, nếu cần thì diệt nó là được!