Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Lời hứa

Chương 6: Lời hứa


Hôm sau, Triệu Hoài vẫn cứ là như trước. Nằm tại vị trí cũ mà ngủ cho đến hết tiết học. Dẫu sao vẫn còn DG ở đó, một chút lí thuyết này cứ giao cho nó là xong. Cần gì phải tốn công phí sức mà ghi nhớ, thời gian trôi qua cũng chẳng động lại bao nhiêu.

- Đi thôi, ngươi còn muốn ngủ đến bao giờ nữa. Cái đồ sâu ngủ này!

Vẫn là âm thanh gọi hắn dậy đi ăn cơm, nhưng sao hôm nay có chút khác lạ? Ngửa đầu nhìn lên, hình ảnh này đúng là có chút dọa người. Nhược Tuyết đang đứng trước mặt Triệu Hoài, ánh mắt thì lộ rõ sự khinh miệt. Xem ra, đây là vẫn còn tức giận vì chuyện ngày hôm qua.

- Anh biết là anh đẹp trai rồi, không cần phải nhìn anh bằng ánh mặt thèm thuồng đó đâu!- Triệu Hoài nhẹ mỉm cười, nói lời trêu chọc đối phương.

- Ngươi có đi không thì bảo?- Nhược Tuyết đáp lời, giọng điệu có phần bực tức. Sau đó thì xoay người rời đi, mặc kệ hắn ta.

- Đi, bé mời thì tất nhiên anh phải đi. Làm sao mà từ chối cho được!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, như thể rằng muốn tuyên bố chuyện này với cả thế gian.

Một màn này, không khỏi thu hút ánh nhìn của rất nhiều nam sinh. Tò mò là phần đông, nhưng ngưỡng mộ cũng không thiếu. Đổi lại, Triệu Hoài đắc ý không thôi. Miệng của hắn ta, đã cười đến tận mang tai, khuôn mặt thì vênh váo không ít

- Không ngờ đến chỉ mới một ngày, ngươi lại thu phục được cô ta. Bái phục bái phục!- Thanh Đạt chấp tay cung kính, cúi chào lễ độ. Sự ngưỡng mộ đó, đều thể hiện hết ra ngoài.

- Làm phiền ngươi phải đi ăn một mình, ta đi trước đây!- Triệu Hoài nói lời tạm biệt với Thanh Đạt, nhanh chóng đuổi theo Nhược Tuyết.

- Đúng là có hồng nhan thì sẽ quên đi tri kỉ, đồ phụ bạc!- Thanh Đạt buông lời trách móc, đơn côi lẽ bóng mà bước.

Tại nhà ăn, Triệu Hoài ngồi đối diện với Nhược Tuyết, kế bên nàng là Bích Hạ. Ánh mắt của đối phương, nhìn về hắn ta không khỏi khinh bỉ. Sự chán ghét ấy, điều thể hiện hết trên mặt, không chút dấu diếm.

- Ta thật sự thắc mắc, ngươi là tên nào thế? Tại sao lại ngồi ở đây?- Bích Hạ nhìn người con trai trước mặt mà hỏi, sự thù hằn cũng bắt đầu từ đây.

- Xin chào, ta tên là Triệu Hoài. Còn lí do vì sao mà ta ngồi ở đây, thì tất nhiên là do Nhược Tuyết mời rồi!- Triệu Hoài mỉm cười, cố gắng làm ra dáng vẻ thân thiện hết mức có thể.

Nhược Tuyết sau đó ghé sát tai của Bích Hạ, nàng bắt đầu kể đầu đuôi tất cả sự việc cho cô nghe. Còn Triệu Hoài vẫn tự nhiên ăn uống, dù sao cũng là người khác mời, không ăn thật sự là không nể mặt.

Sau khi nghe tất cả mọi chuyện, khuôn mặt của Bích Hạ tối sầm lại. Cứ nhìn Triệu Hoài như thù g·iết cha, ánh mắt ấy mười phần sắc bén. Khiến cho sống lưng của hắn ta, bất giác mà lạnh run người.

(Cái loại khốn nạn này, muốn tiếp cận bạn thân của ta, thật sự là không biết chữ c·hết viết như thế nào mà?) Bích Hạ nghĩ thầm, nàng nhất định phải tìm cách chơi c·hết đối phương mới được. Đó hoa xinh đẹp như Nhược Tuyết, ngàn lần cũng không để hắn ta vấy bẩn.

Đang lúc suy tính, xem xem cách nào là tốt nhất. Thì đúng lúc này, đám người hôm qua tìm đến. Bọn họ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vẫn cứ là tìm rắc rối. Một trong số đó không tự sức mình mà bước lên, nói:

- Xin chào, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?- Hắn nở nụ cười, xấu xa theo đó mà hiện rõ ra hết.

Bích Hạ biết thời cơ đã đến, cô liền ủ mưu. Cất giọng dễ thương mà đáp: 'Các anh có thấy người trước mặt không? Hắn không biết liêm sỉ, cứ theo quay rối bọn em!' Vừa nói vừa không ngừng chớp mắt. Khiến cho đám người kia, tin theo răm rắp.

Triệu Hoài nghe được lời đó, vẫn thản nhiên ăn uống. Dường như mọi chuyện, đều không liên quan đến bản thân. Chỉ thấy hắn ta cười khẩy, mặc kệ tất cả bọn họ. Dáng vẻ bất cần này, làm cho đám người đó thêm phần ngứa mắt.

- Nhóc con, ai cho ngươi ngồi ở đây?- Ngay lập tức, họ chuyển sự chú ý của bản thân sang Triệu Hoài. Cố tình bắt bẻ, làm khó hắn ta.

Triệu Hoài lúc này mới dừng việc ăn lại, ngước mắt nhìn lên. Thấy đám người trước mặt, chỉ cười đểu một phát. Rồi tiếp tục công việc của mình, ăn uống thoả thích. Cái hành động đó, càng làm cho đối phương tức giận đến mức đỉnh điểm.

- Ngươi lại là ai nữa?- Triệu Hoài không thèm nhìn lên, cao giọng mà hỏi. Sự gợi đòn này, khó ai mà làm cho được.

- Cái tên khốn này, nói chuyện với ta mà như thế à?- Nói rồi, đối phương túm lấy cổ áo Triệu Hoài, lôi mạnh hắn dậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí gia tăng căng thẳng trong phút chốc. Nhưng vẻ mặt của Triệu Hoài, vẫn là thờ ơ như cũ, không chút bận tâm.

( Bọn họ tầm gần mười người, xem ra là cố tình gây chuyện rồi đây. Hai người con gái kia, chắc chỉ hóng chuyện là chính. Chuyện này, hazz, bản thân phải tự mình giải quyết vậy!) Triệu Hoài thở dài một hơi, có phần uể oải.

- Hay là chúng ta tìm nơi nào đó, 'tâm sự mỏng với nhau đi'!- Triệu Hoài rặn ra nụ cười có phần miễn cưỡng, thì thầm nhỏ vào tai đối phương.

- Được thôi!- Tên đó khẳng khái mà đáp, không biết rằng đây là quyết định sai lầm đời hắn.

Thấy sắp đánh nhau tới nơi, Nhược Tuyết muốn mở miệng can ngăn nhưng Bích Hạ đã cản lại. Cơ hội để kẻ thù ăn đập, làm sao mà bỏ qua cho được. Dù bên nào b·ị đ·ánh, đối với cô ta mà nói đều là chuyện vui trong ngày.

- Mặc kệ hắn, loại người này cần phải được dạy dỗ. Đừng quên chuyện hôm qua, hắn đối xử với cậu như thế nào!- Bích Hạ gợi nhớ chuyện xưa, làm cho ngọn lửa thù hận của Nhược Tuyết cháy lên.

Sự được hơn trong đó, Nhược Tuyết đều hiểu rất rõ. Cô không đành lòng để đối phương b·ị t·hương chỉ vì mình. Việc này, nàng nhất định phải ngăn cản cho bằng được. Nhưng lúc nhìn lại thì đám người kia cùng với Triệu Hoài đã sớm rời đi. Muốn cản, thật sự là không kịp nữa.

Tại chỗ vắng, Triệu Hoài bây giờ đang đối đầu trực diện với gần mười người của kẻ địch. Bọn họ không cần nhiều lời, trực tiếp động thủ. Một tên trong số đó đã lao lên mở cuộc, nhưng nhanh chóng bị Triệu Hoài đánh ngã.

- Lên!- Một thể thét lớn, thêm phần trợ uy.

Những người kia thấy thế, liền theo đó mà xông lên. Nhưng nào ngờ, mỗi người bọn họ đều được Triệu Hoài tặng một cú đấm móc vào gan, tên nào tên nấy ngã xuống mà ôm bụng đau đớn. Vẻ mặt quằn quại ấy, điều hiện rõ mồn một ra ngoài.

Bây giờ, Triệu Hoài đang mặt đối mặt với tên đầu sỏ. Khí thế của hắn ta, trực tiếp nghiền ép đối phương. Chỉ cần ho nhẹ một cái, tên đó đã không tự chủ mà run như cầy sấy. Nói chi đến đánh đấm, khác gì ma đòi mạng.

- Anh à, hay là bây giờ chúng ta ngồi xuống nói chuyện thương lượng với nhau được không? Đánh đấm thật sự là quá mất lòng! Đi mà!- Hắn vừa nói vừa nặn ra nụ cười có phần hèn hạ.

Triệu Hoài nhẹ nhàng đặt tay lên vai tên đó, làm cho người ta không khỏi run lên bần bật. Theo sau đó, hắn liền nở ra nụ cười nham nhở. Tới đây, đối phương dường như cảm nhận có điều không lành. Nhưng chẳng thể làm gì hơn, bây giờ làm gì có tư cách mà phản kháng.

- Khụ khụ, ngươi nói xem, chúng ta có chuyện gì để bàn?- Triệu Hoài ho khan vài tiếng, làm ra vẻ bề trên mà nói.

Nhìn về đám bạn đang nằm thoi thóp dưới đất, ai ai vẻ mặt cũng điều hiện rõ nét đau khổ. Biết rằng lần này, chọc phải ổ kiến lửa. Đau đớn là việc khó mà tránh khỏi, nhưng đau như thế nào mới là vấn đề cần phải giải quyết.

- Thật ra là không có chuyện gì cả, đám bạn của em vô tình va phải nắm đấm của anh. Mong anh tha lỗi cho bọn họ!- Tên đó gượng cười mà đáp, khúm núm không thôi.

- E e e, sao lại nói như thế được? Nào, có qua thì có lại. Ngươi cũng đánh ta vài cái đi!- Triệu Hoài cất tiếng, yêu cầu này đưa ra khiến cho đối phương nhất thời khó mà chấp nhận.

- Không cần đâu ạ! Anh đừng làm thế, em sợ!- Nghe được lời này, hắn ta càng thêm phần sợ hãi.

- Nào đánh đi! Muốn đấm hay bị đấm?- Triệu Hoài nghiến răng mà nói, ra sức ép buộc người ta.

Dưới sự thúc ép của Triệu Hoài, tên đó đành miễn cưỡng làm theo. Nhưng chỉ đấm vài cái cho có lệ, chẳng dám dùng đến chút sức lực nào cả. Sợ rằng bản thân ra tay quá nặng, kết cục sẽ không được tốt.

- Ngươi thật sự là chưa ăn cơm à? Ra sức thêm coi!- Triệu Hoài thét lớn, sau đó thì tát nhẹ lên mặt đối phương vài cái.

Trước sự sỉ nhục đến mức cực độ này, tên đó khó lòng mà chịu cho được. Ngay lập tức, đánh mạnh vào ngực Triệu Hoài một đòn, âm thanh phát ra rõ to. Đến khi ý thức được hành vi bản thân đã làm, sự sợ hãi trong đối phương tức thì gia tăng.

- Ngươi xem ta b·ị t·hương nặng thế này, có nên đưa chút tiền để khám bệnh không hả?- Triệu Hoài miệng cười nham nhở, cuối cùng ý định của bản thân đã thành. Hắn đây là muốn, t·ống t·iền người ta mà.

- Nên, tất nhiên là nên như vậy!- Tên đó vội đáp, không sao từ chối yêu cầu quá đáng này.

- Ngoan, sau này đừng để ta bắt gặp ngươi làm chuyện xấu. Nếu không gặp lần nào, thì đập lần đó. Biết chưa?- Triệu Hoài hài lòng mà nói, khuôn mặt lộ rõ sự thoả mãn của bản thân.

- Vâng vâng!

Sau đó, đối phương liền đưa cho hắn một chút tiền bồi thường. Xem như là lòng thành mà dâng lên, Triệu Hoài mới chịu rời đi. Trước khi đi, hắn còn không quên ngụy tạo cho bản thân thành dáng vẻ vô cùng thảm bại.

Người thì đầy vết bùn đất, chẳng có chỗ là nào sạch sẽ cả. Quần áo thì trực tiếp xé rách là được, cái gọi là lành lặn không hề tồn tại. Một màn này, đúng là dọa cho tên đó ngơ hết cả người, không hiểu gì đang xảy ra.

- Ngươi lại âm mưu chuyện xấu gì nữa đây?- DG xuất hiện, thắc mắc không thôi.

- Chuyện mà ta làm tất nhiên là có mục đích rồi, ngươi cứ chờ xem là được!- Triệu Hoài mỉm cười đắc ý, thái độ phải nói là cực kỳ cao ngạo.

- Tại sao lúc nãy lại để tên đó đánh ngươi?

- Ta làm như vậy tất nhiên là có lí do. Một, tên đó là đại ca cần thể diện, ta liền cho hắn thể diện bằng cách đánh đuổi ta đi. Hai là chuyện này nếu có đồn ra thì cũng là bọn họ đông người đánh ta b·ị t·hương, ta vô tội. Ba là ta cần tiền, số tiền Bích Nhi cho chẳng được bao nhiêu. Mà c·ướp thì không được, chỉ đành lấy tiền thuốc men mà sống. Điều quan trọng nhất, bọn họ sẽ không đem việc này báo cáo lên học viện. An toàn là trên hết!- Triệu Hoài tận tình mà giải thích, miệng nở nụ cười đầy vẻ thâm sâu.

- Ngươi cũng thật sự giỏi việc đánh nhau đấy!- DG nói lời khen ngợi, tán thưởng không ít.

- Tất nhiên rồi, ta từng học qua võ cổ truyền. Nhất đẳng tam đai thì cũng không phải hạng xoàng. Đám người này, quả thật là hơi yếu!- Triệu Hoài nét mặt toàn là tự đắc, ngẩng cao đầu mà đi.

- Ngươi không trở về kí túc xá, lại lang thang đi đâu vậy?- Việc mà đối phương làm, DG khó lòng mà hiểu cho được.

- Tất nhiên là tìm người rồi, cuối cùng cũng để ta gặp được!- Ánh mắt Triệu Hoài bỗng chốc loé sáng, sự gian xảo theo đó điều hiện rõ ra ngoài. Liền theo đó, di chuyển đến gần con mồi.

Sau khi Triệu Hoài đi mất, Nhược Tuyết ngay lập tức cũng đuổi theo phía sau. Chỉ đáng tiếc là nàng ra hơi trễ, không tìm được hắn cho đến tận bây giờ. Trông thấy bộ dạng thảm bại này của hắn, nàng quả thật là hơi bất ngờ. Dù sao trước đây, cũng từng giao chiến không chính thức với đối phương, thực lực của hắn ta, nàng cũng hiểu sơ bộ phần nào.

- Ngươi không sao chứ?- Nhược Tuyết lộ ra chút lo lắng, ân cần mà hỏi han.

- Ta không sao! Khụ khụ!- Triệu Hoài một bên tỏ vẻ bình thường, một bên tỏ vẻ thương nặng. Đây là hư tình giả ý, làm cho đối phương khó mà nhận định.

- Ngươi thật sự là không sao?- Nhược Tuyết hỏi lại một lần nữa, sự quan tâm thêm phần gia tăng.

- Thật sự là không sao, cô nhìn xem! Mười mấy tên đó hội đồng đánh ta, ta vẫn không sao!- Triệu Hoài khẳng định một lần nữa, ánh mắt kiên định không thôi.

Triệu Hoài giả vờ vươn vai một cái, cố tình làm ra cử động mạnh. Khuôn mặt cũng theo đó, trở nên nhăn nhó đau đớn. Nhưng kịp thời dấu đi, trở về với dáng vẻ bình thường. Cứ giả giả thật thật mà lừa lấy đối phương.

- Ta thật sự là không sao, ta về trước đây. Tạm biệt!- Nói rồi, Triệu Hoài rời đi với dáng vẻ bình thường. Cứ làm như là bản thân đang phải che dấu thương thế vậy.

- Ngươi diễn xuất như vậy, thật sự sẽ lừa được cô ta sao?- DG nhìn về một màn này, không khỏi thắc mắc.

- Ta cũng thật sự muốn biết, là lừa được hay không?- Triệu Hoài cũng chỉ mỉm cười mà đáp, việc mà hắn ta có thể làm bây giờ, chính là chờ đợi.

Chương 6: Lời hứa