Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61: Không ngờ đến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Không ngờ đến


- Đại ca, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi. Cứu ta!- Thanh Đạt vừa khóc vừa nói.

- A, đau quá! (Để các người nói thêm hồi lâu, kẻ chịu thiệt không phải là ta sao?)- Triệu Hoài giả vờ rên lên vài tiếng đầy đau đớn, thành công thu hút sự chú ý của đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đừng có nói với ta là ngươi đi lẻ một mình rồi bị người ta đánh. Bây giờ lại muốn ta làm bia đỡ đ·ạ·n, sau đó nhân cơ hội này mà chuồn đi?- Triệu Hoài b·iểu t·ình nghi hoặc mà nói nhỏ với Thanh Đạt.

- Ác tặc!- Nhìn thấy dáng vẻ này, Thanh Hằng giận dữ mà hét lớn.

- Không lẽ lần này, ta thật sự phải thua hắn ta sao?- Văn Thành lời này tựa hồ có phần bất lực, tức giận nhưng lại chẳng thể làm được gì.

Sau một hồi thâm tình giao lưu, hai bên đều trúng quyền của đối phương. Triệu Hoài lăn vài vòng trên mặt đất, còn Thanh Đạt thì lùi về sau mấy bước. Cả hai vậy mà lại bày ra dáng vẻ đau đớn, quằn quại không thôi.

- Ta nói, ta và tên ác tặc này không quen biết lẫn nhau. Đây là có người cố ý hãm hại ta, nên mới làm ra loại chuyện này. Không biết, các người có tin hay không?- Sau nó nhẹ nhàng quay sang đám người bọn họ, không quên b·óp c·ổ Thanh Đạt. Mỉm cười tạo độ thân thiện, tình cảm mà cất tiếng.

- Diễn, sao không diễn nữa đi? Ngươi đây là muốn, xem bọn ta như mấy đứa ngốc mà lừa à?- Đổi lại, hắn nhận được cái nhìn khinh bỉ, miệt thị đến cùng cực từ bọn họ.

- Trên đời này, đúng là không ai hiểu ta hơn ngươi. Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi đấy!- Thanh Đạt cười cười mà nói, không chút bận tâm.

Trong rừng, Thanh Hằng vất vả dìu Triệu Hoài bước chậm từng bước. Đây là muốn giúp hắn trở lại lớp C mà cô ta khổ cực không ít. Nhưng đâu biết rằng, tất cả đều nằm trong kế hoạch của đối phương.

- Diễn cái gì chứ, các người nói gì. Ta nghe không hiểu!- Triệu Hoài lúc này, lại là giả ngây giả dại. Dù sao đối phương không bằng không chứng, hắn cũng không sợ.

Chương 61: Không ngờ đến

Lúc này, đám người truy đuổi phía sau đã đến. Bọn họ sắc mặt một màu ưu ám, nét tức giận đều hiện rõ hết ra ngoài. Tay cầm chặt v·ũ k·hí, người nào người nấy đều đã vào thế t·ấn c·ông. Chỉ là trực chờ cơ hội để ra tay, giải quyết đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nhìn khuôn mặt đê tiện của ngươi kìa, lại thêm nụ cười đốn mạt đó. Ngươi nghĩ bọn ta nên tin hay không?- Bọn họ mạnh mẽ đáp trả, khinh bỉ đến cùng cực.

Từ việc ác tặc xảy ra, cho đến vô tình làm quen. Sau đó cố ý lộ ra sơ hở, để Văn Thành ra tay. Đến việc bản thân b·ị b·ắt, v·ết t·hương trên người. Tới việc giải cứu, đều nằm trong từng bước tính toán của Triệu Hoài. Tất cả mọi chuyện, cũng đều vì hai chữ báo thù mà ra. Ngoài ra, b·ị t·hương cũng là nằm trong tính toán nhưng v·ết t·hương là thật, thậm chí còn là thương nặng nữa. Đám người đó ra tay, đúng là không chút nương tình mà.

- Ác tặc, chịu c·hết đi!- Giữa lúc Triệu Hoài đang phân tâm, bọn họ đã thành công bao vây hắn ta lại. Tất cả đều vào tư thế, giương cung bạt kiếm chỉ chờ để chiến.

Chỉ thấy, Triệu Hoài ngước nhìn lên bầu trời xa xăm. Khuôn mặt chất chứa bao nỗi niềm, theo đó là một cơn gió nhẹ thổi qua.

- Ngươi không biết à? Đêm qua bên rừng phía Bắc xuất hiện dị tượng. Mọi người đều tưởng rằng bảo vật xuất thế, nên đều đến đó thử vận mai. Kết quả là chờ hết một đêm, ngoại trừ ánh sáng màu vàng thì không có gì cả. Đúng là uổng phí thời gian!- Thanh Hằng nói tiếp, một lời tường thuật.

- Diễn xuất của ngươi, đến ngay cả con nít còn nhìn ra. Đây rõ ràng là xem thường chỉ số thông minh của bọn ta mà!- Chứng kiến một màn vừa rồi, bọn họ càng là tức giận khôn nguôi.

- Ác tặc, ngươi còn muốn chạy!

( Cái thằng ngu này, đang làm cái quái gì vậy?) Triệu Hoài mắng thầm, sau đó nhanh tay đẩy mạnh Thanh Đạt ra xa. Tình hình giờ đây, đối với hắn ta mà nói là nguy hiểm bội phần.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người. Triệu Hoài ra tay t·ấn c·ông ác tặc trước mặt. Hai người cùng nhau giao lưu võ thuật, ngươi đánh ta né, ta công ngươi thủ. Phối hợp nhịp nhàng, động tác vô cùng thuần thục. Đây không phải tập luyện lâu ngày, căn bản là sẽ không đạt tới trình độ này. Về cơ bản, hai người bọn họ chỉ là múa và dừng ở việc múa.

- Không sao, đều là việc nên làm. Chuyện này, ta nhất định bắt Văn Thành cho ngươi một kết quả rõ ràng!- Thanh Hằng đáp lời, một thân hào khí.

Sau khi nghe được lời đó, Triệu Hoài trực tiếp b·óp c·ổ lấy Thanh Đạt, lắc lắc vài cái mà nói: 'Tên khốn nhà ngươi, ăn cái gì mà khôn hết phần thiên hạ thế này?'

- Không ngờ, thực lực của ngươi lại mạnh mẽ đến thế. Lần này ta chịu thua, lần sau gặp lại, sẽ là huyết chiến!- Ác tặc để lại lời này, liền vội vã rời đi.

Chỉ thấy, Triệu Hoài cười khẩy, mạnh miệng mà nói:' Các ngươi đây là vu khống, có tin ta đem các ngươi đánh hết một lượt. Sau đó treo lên cây, đung đưa trên đó ba ngày ba đêm hay không hả?' (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đại ca, anh làm gì thế? Chúng ta từng trải qua mọi chuyện với nhau. Giờ lại không muốn nhận người thân à?- Thanh Đạt hét lớn, giọng điệu thì nham nhở không thôi.

Theo đó rời đi, Triệu Hoài đang lúc vui mừng. Lại có âm thanh từ xa truyền tới, một bóng hình quen thuộc bất chợt xuất hiện. Chỉ mất hai giây để lướt qua cuộc đời nhau nhưng lại khiến đối phương, không cách nào quên được.

Văn Thành bên này, đang giải thích trong vô vọng. Những lời mà hắn ta nói, Thanh Hằng đều không nghe lọt vào tai. Dù sao không bằng không chứng, muốn người khác tin tưởng nào đâu có dễ đến thế.

- Ta sẽ đưa Triệu Hoài rời đi trước, mong là chút nữa. Ngươi sẽ cho ta một đáp án hài lòng, đừng để ta phải thất vọng!- Thanh Hằng dìu lấy Triệu Hoài, để lại những lời này rồi rời đi.

Vừa nãy, trong lòng cô ta, Triệu Hoài là một người tốt vô tình bị hại. Lời nói của Văn Thành một lần nữa vang lên bên tai. Hung thủ thật sự của tất cả mọi chuyện chính là Triệu Hoài. Bây giờ, từ n·ạn n·hân lại chuyển mình trở thành ác tặc gây ra mọi chuyện xấu. Chuyện này nhất thời cô ta khó mà tiếp thu cho được.

- Lần này, thực sự phải cảm ơn cô một tiếng. Không có cô, cái mạng nhỏ này của ta, có thể...- Triệu Hoài nói lời ấp úng, giao rắc sự hoài nghi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn về tình cảnh trước mắt, Triệu Hoài không khỏi cảm khái. Nụ cười bất lực nở trên môi, hắn đại khái đã hiểu được tình hình. Thanh Đạt m·ất t·ích một thời gian dài đến thế, tưởng là làm gì, hóa ra là ra ngoài gây chuyện.

Trước khi rời khỏi nơi đây, Triệu Hoài còn không quên chào tạm biệt đối phương bằng một nụ cười của kẻ chiến thắng trên môi. Đối với Văn Thành mà nói, đó chẳng khác gì sự sỉ nhục đến cực điểm.

- Thanh Hằng, còn cô thì sao?- Triệu Hoài hướng cô ta mà hỏi, khoé miệng bất giác mà xuất hiện nụ cười đầy ẩn ý.

Thanh Đạt thân mặc đồ đen, phía sau thì bị người ta truy đuổi một cách cực kì gắt gao. Vô tình bắt gặp Triệu Hoài, khác gì cọng rơm cứu mạng. Liền vội ôm chầm lấy đối phương, bày ra dáng vẻ đau thương.

- Ta... Ta... Chuyện này...- Thanh Hằng hiện giờ, đã rơi vào hoảng loạn.

- Chậc, vì để chứng minh bản thân ta trong sạch. Đành đại nghĩa diệt thân vậy!- Theo đó, nụ cười tàn ác được cất lên.

- Tên yếu kém nhà ngươi, đợi thêm trăm năm nữa mới đấu lại ta!- Triệu Hoài đắc ý mà nói, sau đó quay người trở lại, tự tin mà nói với đám người bọn họ- Ác tặc đã bị ta đuổi đi rồi, các người không cần lo lắng!

- Thì ra là vậy! (Bày ra thế trận lớn như vậy để bắt ta, kết quả thì thế nào? Văn Thành ơi Văn Thành, kinh nghiệm của ngươi, suy cho cùng vẫn là quá non!)- Triệu Hoài mỉm cười, có phần khoái chí. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Không ngờ đến