Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 62: Bại lộ
Thế là, trận chiến giữa Triệu Hoài và mấy người bọn họ cứ thế mà diễn ra. Đáng tiếc, đối phương thực lực không phải là đối thủ của hắn ta. Triệu Hoài liền nhân cơ hội này mà chơi đùa cùng bọn họ một phen.
- Không phải mạnh miệng lắm sao? Thật lực lại yếu đuối đến vậy, đúng là nực cười mà!- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng dáng vẻ lại là mười phần tự tin.
- Ngươi đây là tự tìm đường c·hết, đừng trách bọn ta ra tay không nương tình!- Đối phương cũng chẳng chịu kém cạnh, mạnh mẽ mà đáp trả.
Mạnh miệng là thế, nhưng thực lực của bọn họ suy cho cùng vẫn là có chút yếu kém. Chớp mắt, Triệu Hoài đã đoạt được kiếm của một trong số họ. Thuận thế, liền đem tất cả v·ũ k·hí của bọn họ đều đánh rơi ra. Còn thuận tiện mà bắt lấy một người, kề kiếm lên cổ.
- Đây được gọi là không lưu tình của các ngươi đấy à? Thật sự là mở mang tầm mắt mà!- Triệu Hoài cất tiếng, thái độ không khỏi ngạo mạn.
- Triệu Hoài, thương thế của ngươi là giả?- Nhìn về một màn này, Thanh Hằng kinh ngạc không thôi.
- Là thật hay giả, quan trọng sao?- Triệu Hoài đáp lời, lại mang hương vị khó đoán.
- Vậy là ngươi lừa ta?- Thanh Hằng lúc này, càng là ra sức chất vấn.
- Ta lừa cô, từ bao giờ? Đó vốn dĩ là suy nghĩ của cô, sao giờ lại nói là ta lừa? Đây là muốn vu oan ta à?- Đối diện với những lời chất vấn của đối phương, Triệu Hoài không chút lúng túng, ngược lại là bình thản mà đáp.
- Ngươi thật sự là ác tặc?- Nghe được lời đó, Thanh Hằng dường như đã có đáp án của riêng mình.
- Lời này, cô thật sự muốn nghe?- Triệu Hoài đây là muốn không nhận định cũng chẳng muốn phủ định. Kết quả đều tùy thuộc vào đối phương, hắn cũng chẳng buồn giải thích.
Giữa họ không nói thêm lời nào, mà thay vào đó là tiếng v·ũ k·hí giao nhau. Thanh Hằng chủ động t·ấn c·ông, từng kiếm từng kiếm chém tới. Với v·ết t·hương trên người trước đó, hắn tất nhiên không phải đối thủ, liền bị cô ta áp chế. Lại cộng thêm sự vây công của đám người kia, tình thế đối với Triệu Hoài mà nói là cực kì bất lợi.
- Không chơi với các ngươi nữa, tạm biệt trước đây, ngày sau gặp lại!- Triệu Hoài nói lớn, tự tin nhưng không kém phần uy thế hơn người.
Sau đó, Triệu Hoài một mình đột phá vòng vây, tìm đường thoát thân. Khí thế mạnh mẽ, không ai có thể áp chế được hắn. Cứ như thế mà để mặc hắn ta t·ẩu t·hoát ngay trước mắt mình.
Văn Thành khi hay tin đó, vui mừng không thôi. Không ngờ đến ván cờ này, vậy mà lại một lần nữa lật ngược. Ngay lập tức tìm đến Thanh Hằng, hoá giải mối nghi ngờ trước đây.
- Thanh Hằng, cô không sao chứ? Ác tặc có làm gì cô không?- Văn Thành ân cần mà hỏi, một mặt quan tâm lộ rõ.
- Không sao, chỉ là chuyện này không ngờ lại do Triệu Hoài gây ra. Là ta đã trách nhằm ngươi rồi!- Thanh Hằng đáp lời, giọng điệu còn là có chút ưu buồn.
- Chút chuyện nhỏ đó, ta vốn dĩ không để trong lòng. Chỉ cần cô không còn nghĩ oan cho ta, việc này thế nào cũng được. Còn về việc truy bắt ác tặc, cô định thế nào?- Văn Thành nói tiếp, mối thù trước đó với Triệu Hoài, tất nhiên là phải trả rồi, cả gốc lẫn lãi.
- Chuyện đó...- Thanh Hằng rơi vào suy tư, không biết làm sao mới phải.
Nhìn thấy sắc mặt Thanh Hằng có phần không tốt, Văn Thành liền trở nên chua xót trong lòng. Nhưng đều cất giữ bên trong, khó mà biểu hiện ra ngoài. Dù sao việc lớn là vẫn còn đó, nào đâu có chỗ chuyện nam nữ thường tình.
- Việc đó cứ giao cho ta, ta sẽ cho người truy tìm. Đợi đến khi bắt được, sẽ t·rừng t·rị hắn ta thích đáng. Vấn đề này, cô không cần bận tâm quá nhiều nữa!- Văn Thành nghiêm giọng mà nói, ánh mắt còn là quyết tâm không thôi.
- Ta muốn tham gia, dù sao giữa ta và hắn vẫn còn chuyện cần phải giải quyết!- Thanh Hằng bất chợt lên tiếng, mười phần lạnh lùng.
- Nhưng... Sắc mặt của cô...- Văn Thành vốn dĩ, là muốn cô ta ở lại nghỉ ngơi. Không ngờ tới, đối phương đối với chuyện này lại để tâm đến vậy.
- Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ. Chúng ta đi thôi!- Thanh Hằng cứng rắn mà nói, giờ phút này đã không còn ai có thể thay đổi được quyết định của cô ta.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết kia, Văn Thành không nói thêm lời nào. Đành nhượng bộ đồng ý, đối với yêu cầu của Thanh Hằng, hắn ta làm sao mà từ chối? Chỉ là không biết, đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu mà thôi.
Thế là, một công cuộc tìm người được chuyển khai. Hơn trăm thành viên, bao gồm liên minh và những người trước đây bị Triệu Hoài ra tay c·ướp hại. Đều cực lực ra sức tìm kiếm, truy lùng manh mối liên quan đến hắn ta.
Còn hắn, đang thảnh thơi nằm nghỉ, ẩn mình giữa bụi cây. Nơi đây khó mà phát hiện ra, đạt điều kiện tối đa cho việc ẩn nấp. Chỉ sợ một chút, khó mà an nhàn thế này. Dù sao hiện tại, đi đến bước nào thì đành hay bước đó vậy.
( Tìm đi, các ngươi cứ ra sức mà tìm, ta đang đợi các ngươi đến đây. Không tại tên khốn Thanh Đạt, ta nào ra nông nỗi này. Ăn rồi báo, đúng là đồng đội heo mà!) Triệu Hoài buông lời phàn nàn, tâm tình không khỏi bực tức.
Khu rừng này giờ đây, toàn là đoàn người tuần tra tìm kiếm lấy tung tích của Triệu Hoài. Những bước chân không ngừng dồn dập, đi tới đi lui chỗ hắn ta ẩn nấp. Cũng mai là hiện tại, vẫn chưa bị tìm thấy, không thì mềm mình phen này.
- Wow, không ngờ ngươi cũng trốn ở đây đó. Đúng là ý tưởng lớn gặp nhau mà!- Một thanh âm quen thuộc vang lên ngay bên cạnh, Triệu Hoài liền đưa mắt nhìn sang. Nào ngờ đó lại là Thanh Đạt, hắn ta đồ đen trên người cứ thế mà vào đây ẩn nấp cho vui.
Nhìn thấy Thanh Đạt, Triệu Hoài cười không thành tiếng. Ngay lập tức đưa tay bóp lấy cổ đối phương, còn thuận thế mà lắc mạnh vài cái. Trong chốc lát, sự tức giận phải nói là bộc phát đến mức cực điểm.
- Tên khốn nhà ngươi, còn có gan xuất hiện nữa à?- Triệu Hoài nghiến răng mà nói nhưng không quên phải nhỏ tiếng.
- Ặc ặc, buông tay đi, đồ khốn, ta sắp thở không nổi rồi này!- Thanh Đạt khó mà nói rõ thành lời, xém tí thì bị ngạt c·hết.
Sắp thấy, đám người kia đi đến, Triệu Hoài mới buông tay ra. Nào ngờ, Thanh Đạt lại nhân cơ hội này phản công. Tranh thủ thời cơ, bóp lấy cổ đối phương.
- Là anh em, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia. Ngươi lúc đó, là muốn bỏ mặc ta. Ta đành ra hạ sách, sao trách ta được?- Thanh Đạt nói nhỏ, không chút hổ thẹn.
- Tên khốn nhà ngươi, làm chuyện có lỗi, lại nói lời đạo lí. Ta thật sự là bội phục ngươi mà, ặc ặc!- Theo đó, là một đoàn người chậm rãi bước tới. Thanh Đạt lúc này mới chịu dừng tay, thu liễm một chút.
Những lúc như thế này, bất ngờ thường sẽ xuất hiện. Triệu Hoài bất chợt nhìn thấy một con rắn nhỏ, toàn thân đỏ chót. Phía sau Thanh Đạt, đang từ từ mà bò lại gần hai người bọn họ.
Triệu Hoài cười khổ không thành tiếng, liền đưa tay giữ chặt lấy đầu Thanh Đạt, ra hiệu cho hắn im lặng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc khó mà diễn tả thành lời.
Nhìn vào khuôn mặt Triệu Hoài giờ đây, Thanh Đạt cảm nhận có điều bất ổn phía sau. Hắn muốn quay đầu nhìn lại nhưng Triệu Hoài đã giữ chặt lấy, không sao nhúc nhích cho được.
Trước tình thế này, Thanh Đạt căng cơ mắt ra, nhìn vào con ngươi của Triệu Hoài. Mắt thấy bóng dáng xinh xắn nhỏ bé, một sinh mệnh nhỏ nhoi đang tiến tới gần. Hắn lúc này, được phen hoảng loạn cực độ.
- Bíp nhà ngươi, là rắn đó, còn không mau buông tay!- Thanh Đạt điên cuồng giãy dụa, sợ hãi không ít.
- Bình tĩnh một chút nào, nó không cắn đâu mà sợ. Cùng lắm, là ta đưa ngươi đi lấy nọc!- Triệu Hoài nói lời trấn an, để đối phương la lên, coi như cuộc đời của bản thân chấm hết tại đây.
- Bíp nhà ngươi, thả ra!- Thanh Đạt sau một hồi ra sức vùng vẫy, cuối cùng cũng thành công thoát khỏi vòng tay ấm áp của đối phương. Nhưng hắn đâu biết rằng, ngoài kia chính là bão tố.
Do dùng lực quá mạnh, Thanh Đạt bất cẩn mà quay đầu về sau. Vừa tầm, để người rắn trao nhau nụ hôn đầy thắm thiết. Không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, nhưng lại đầy sâu lắng. Trong giây phút này, thời gian tựa hồ như ngừng trôi, trái tim ta đập loạn nhịp. Đã vậy, rắn nhỏ hôn thôi chưa đủ, còn cắn nhẹ vào bờ môi của Thanh Đạt.
Chỉ thấy, Thanh Đạt la lên từng tiếng thất thanh. Tiếng hét ấy, không khác gì heo bị chọc tiết, vang tận rừng xanh. Thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm những người vừa đi qua ban nãy.
Nhìn về một màn này, Triệu Hoài ôm mặt ngao ngán khôn nguôi. Nhưng giờ không phải là lúc, bỏ chạy mới là điều nên làm. Nào ngờ, bản thân mới chỉ vừa bước ra, ấy vậy mà lại lọt vào vòng vây của kẻ địch. Đúng là trong cái rủi có cái xui mà.
- Rốt cuộc hôm nay là ngày gì vậy, tại sao ta lại xui xẻo thế này?- Triệu Hoài buông lời cảm thán, tâm tình khó mà diễn tả thành lời.
Lại đưa mắt nhìn về chỗ cũ, Thanh Đạt như một cơn gió đã biến mất từ bao giờ. Một chút dấu vết, đều không để lại. Cảnh giới chạy trốn này, không phải là ai cũng có thể làm được. Đã đạt đến cấp độ thượng thừa, đi mây về gió.
- Ác tặc ngươi cuối cùng cũng xuất hiện. Nộp mạng đi!- Đám người kia nhìn thấy Triệu Hoài, liền hét lớn mà thị uy.