Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 8: Truy nã
Sau khi cả hai người thoát ra, Ngô Dung sẵn thế. Định t·ấn c·ông đối phương, Triệu Hoài ngược lại chẳng lộ ra chút sợ hãi nào. Hắn cầm một mảnh vải trên tay, lộ ra nụ cười mười phần nham nhở.
- Cô thật sự là muốn đánh tiếp?- Triệu Hoài cất tiếng, đê hèn không thôi.
Ngô Dung thấy được nụ cười nham nhở kia, lại thêm câu nói ẩn ý. Liền cảm giác có điều không đúng, lúc cô ta nhìn xuống, áo của bản thân đã bị hắn ta xé rách từ bao giờ. Thoáng chốc, vẻ xấu hổ đều hiện hết trên khuôn mặt, không sao dấu diếm.
Thì ra, nhân lúc thoát khỏi Ngô Dung. Vì để tránh để đối phương lật lọng mà t·ruy s·át bản thân. Triệu Hoài đã nhân lúc cô ta không chú ý, ra tay trực tiếp xé rách. Hành động chớp nhoáng, nhất thời khó mà phát hiện cho được.
- Ta biết ngay mà, cô sao dễ dàng mà tha cho ta được!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài không khỏi đắc ý.
- Ngươi... Đồ khốn khiếp!- Ngô Dung cực kì tức giận, nét căm phẫn thấy rõ.
Ngô Dung vội vàng lấy tay che thân. Tránh cho tên trước mặt được lợi. Đây có thể là lần đầu tiên, cô ta phải chịu nhục nhã đến vậy. Thù càng chồng thêm thù, ân oán giữa hai người bọn họ, được kết xuống từ đây.
- Chậc chậc, nhìn xem cơ thể của cô kìa. Nước da quả thật là trắng, dáng người đúng là không tệ!- Triệu Hoài xoa cằm mà thưởng thức cảnh vật đặc sắc trước mắt. Cảnh đẹp như vậy, làm sao mà không nhìn cho được.
- Ngươi... Muốn c·h·ế·t!- Ngược lại, Ngô Dung càng thêm phần giận dữ. Khí tức toả ra, nguy hiểm bội phần.
Mắt thấy, tình hình có phần không ổn. Còn tiếp tục ở lại đây, e là ngày này năm sau là giỗ cũng không chừng. Rút lui trước, mới là cách hay. Triệu Hoài cảm thấy bản thân đã nhìn đủ, liền tìm cách chuồn nhanh.
- Tạm biệt, ta đi trước đây!- Nói rồi Triệu Hoài nhanh chóng rời đi, mặc cho Ngô Dung tức giận đứng đó. Nàng không dám lớn tiếng cũng chẳng dám đuổi theo. Với tình trạng hiện giờ, sợ rằng thu hút không ít ánh nhìn của kẻ khác. Cứ như thế mà mặc kệ đối phương rời đi ngay trước mắt trong sự bất lực của chính mình.
Ở khoảng cách đủ xa, nhìn về chỗ cũ. Ngô Dung nhìn bản thân bằng cặp mắt tràn đầy hận thù, như muốn hắn trả giá thật nặng ngay bây giờ vậy. Triệu Hoài thở dài một hơi đầy ngao ngán, rồi mới cởi áo khoác của mình, hướng thẳng về phía cô mà ném tới.
- Cầm lấy đi!- Nói rồi Triệu Hoài vội vã chuồn mất, sợ rằng ở lại đây thêm ít lâu. Bản thân khó mà bảo toàn mạng sống.
Ngô Dung bên này, cầm chặt lấy áo hắn. Miệng không ngừng nghiến răng giận dữ. Sự căm phẫn cùng với tuổi nhục, đã hoàn toàn xâm chiếm lấy cô ta. Thù này, đã khắc ghi trong, không trả được thù thề không làm người.
- Đừng để ta biết được ngươi là ai? Nếu không...( Hậu quả thật sự là khó lường)!- Mặc dù không muốn, nhưng chẳng còn cách nào khác. Đành mặc tạm áo của kẻ thù, còn hơn là bán khoả thân.
Triệu Hoài bên này, đã nhanh chóng trở về phòng. Soi người qua gương xem xem vết thương thế nào. Cả một vùng ngực của hắn ta đều là vết thương bầm tím. Bản thân mà chạy không nhanh một chút, e là bỏ mạng tại đó rồi.
- Cô gái đó, thật sự là đáng sợ mà! Nếu không phải ta thông minh, thì thật sự là không còn mạng để trở về!- Triệu Hoài buông lời than thở, cả người mệt mỏi không ít.
- Ngươi nên cảm thấy mai mắn là cô ta chưa dùng hết sức. Nếu không thì bây giờ ngươi, không còn có khả năng đứng đây mà nói chuyện đâu!- DG hiện thân, nói lời nhắc nhở.
- DG, ngươi có loại thuốc hồi phục nào không, đưa ta một ít đi!
- Ummm, ngươi không làm mà muốn có ăn à? Ta chỉ có không gian lưu trữ, ngươi không bỏ vào thì làm sao mà ta có được!
- Phế thế nhở!- Triệu Hoài nghe được lời đó, thẹn quá hóa giận, ngay lập tức chê bai đối phương.
- Ta không phế, mà chính ngươi mới là người phế!- DG không chịu yếu thế, liền cất tiếng mà phản bác.
Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. Triệu Hoài tưởng rằng Thanh Đạt trở về, liền một thân ở trần mà mở cửa. Nào ngờ khi cánh cửa ấy mở ra, người đến lại là Nhược Tuyết.
Thì ra là nàng lo lắng cho hắn ta về vụ việc ban trưa, muốn xem đối phương là bị thương thật hay chỉ là giả vờ. Mới cất công một chuyến mà đi tới đây, kiểm tra tình hình. Nào ngờ lại đúng lúc này mà tới. Nhìn thấy vết thương trên người Triệu Hoài, xem ra là không nhẹ.
Hắn ta thấy người đến là Nhược Tuyết, liền bật chế độ diễn xuất. Từ cơ thể khỏe mạnh ngay lập tức chuyển sang trạng thái yếu ớt. Khuôn mặt cũng trở nên nhăn nhó đau khổ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cứ giả giả thật thật mà biểu hiện một phen.
( Người đến thật đúng lúc, xem ra là diễn xuất ban trưa không uổng công. Giờ đây ta lại thương nặng trên người, đây là ông trời cũng giúp ta mà. Nhưng mà kiểu này thì hơi đau thật!) Triệu Hoài trong lòng sớm đã nở hoa, vui vẻ không thôi.
- Ngươi... Sao lại nặng đến như thế?- Nhìn về vết thương đó, Nhược Tuyết liền lò ra một tia lo lắng.
- Không sao, chỉ vết thương nhỏ!- Triệu Hoài nhẹ đáp, sức lực yếu đuối vô cùng. Đây là cố tình biểu hiện cho đối phương xem, cầu mong sự thương xót.
- Chỉ là vết thương nhỏ. Cô xem!- Nói rồi, hắn ta vươn vai một cái, lại tiếp tục khả năng diễn xuất xuất thần của bản thân.- Ây da!- Tiếng Triệu Hoài giả bộ đau đớn mà ngã xuống, khuôn mặt mười phần nhăn nhó.
- Ngươi không sao chứ!- Thấy thế, Nhược Tuyết vội vàng đưa tay đỡ lấy. Ánh mắt, lộ rõ sự đau thương khó mà kiềm nén.
- Dìu ta vào trong đi!- Triệu Hoài yếu ớt mà đáp, tựa hồ như tất cả sức lực đều biến mất.
Sau đó, Nhược Tuyết đành bất đắc dĩ, mà dìu hắn từng chút một lại giường. Nàng cẩn thận bao nhiêu, thì hắn giả vờ đau đớn bấy nhiêu. Chỉ có làm như thế, mới có thể khơi gợi nội tâm lương thiện của cô ta.
- Wa, ngươi lại lừa con gái nhà người ta. Rồi giở trò cầm thú!- DG bất ngờ xuất hiện, buông lời khinh miệt.
- Nhìn ta giống loại người đó sao?- Triệu Hoài ngay lập tức phản bác, miệng còn cười thoả mãn.
- Giống!- DG khẳng định một cách chắc nịch, không chút do dự.
Sau khi để đối phương ngồi trên giường. Nhược Tuyết liền lấy ra một bình rượu thuốc xoa bóp. Đây là nàng chuẩn bị từ trước, phòng hờ sự tình là thật. Nay mọi chuyện như vậy, cũng chỉ đành lấy ra, biểu thị một chút tâm ý với hắn ta. Coi như thay lời xin lỗi.
- Cầm lấy đi! Đây là loại thuốc tốt chuyên làm tan máu bầm!- Nhược Tuyết nhỏ giọng mà nói, nét e thẹn là thứ không thể thiếu.
Thấy thế, Triệu Hoài liền giở vờ rên lên vài tiếng đau đớn. Sau đó, thì nhỏ giọng mà nói: "Ước gì, có người giúp ta xoa bóp!"
- Ngươi nằm mơ đi!- Nhược Tuyết mặc dù có lòng tốt, nhưng vẫn chưa đến mức không phân biệt được thiệt hơn.
- Cũng phải, nếu không phải vì ta nhiều chuyện xen vào, cũng không bị mười mấy tên đó đánh. Thì đâu ra nông nổi này. Là do ta tự tìm phiền phức, tự tìm lấy đau khổ. Không cần phải thương xót, không cần phải giúp đỡ. Khụ khụ!- Triệu Hoài ngay lập tức than khổ, làm ra bộ dáng yếu đuối. Đây là muốn đánh vào tâm lí hối lỗi của đối phương, từ đó mà đạt được yêu cầu mà bản thân đưa ra.
- Ngươi...
( Suy cho cùng, hắn cũng vì ta mà ra nông nổi này. Bích Hạ thật sự là đùa quá chớn rồi, cứ xem như vì nàng ta mà chuộc lỗi vậy!) Nhược Tuyết nghĩ thầm trong lòng, bất giác mà đi vào cái bẫy do Triệu Hoài đặt ra.
Nhược Tuyết cuối cùng cũng thỏa hiệp, dù sao vết thương này cũng từ họ mà ra. Nay lại phó thác, thì không giống với phong cách của nàng. Lại thêm dáng vẻ sống dỡ c·h·ế·t dỡ này của hắn. Làm cho cô ta thương xót không thôi nhưng đâu biết rằng tất cả chỉ là do hắn giả vờ. Vết thương này cũng là hoạ mà Triệu Hoài gây ra ở bên ngoài.
- Được rồi, ta sẽ giúp ngươi vậy!- Nhược Tuyết e thẹn mà nói, dáng vẻ này không khỏi nữ tính.
Triệu Hoài ngay lập tức nằm ra đó, nét mặt toàn là vẻ hưởng thụ. Nhược Tuyết vẫn đang phân vân, là có nên làm hay không. Thì bất ngờ, hắn đã cầm tay nàng mà đặt lên ngực. Không cho đối phương thời gian để nghĩ nhiều, kẻo lại đổi ý.
- Đúng, chỗ đó, chỗ đó!- Triệu Hoài mỉm cười nham nhở, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Dọa cho nàng ta sợ, thì lại là công cốc. Mọi việc, vẫn cứ là từ từ mới được.
Giữa lúc đó, cánh cửa lại đột nhiên mở ra. Âm thanh quen thuộc vang lên, phá tan đi bầu không khí mà Triệu Hoài đang hưởng thụ. Đem tất cả công sức của hắn ta, một cước đạp đổ.
- Xin chào, ta trở về rồi đây!- Thanh Đạt mở cửa mà bước vào, nhìn về cảnh tượng trước mắt thì không khỏi ngạc nhiên.
Ba người sáu mắt nhìn nhau, bầu không khí cũng trở nên dị thường. Thanh Đạt biết rằng bản thân đã trở về không đúng lúc. Liền nhanh chóng mà đóng cửa lại, làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
- Xin lỗi đã làm phiền!- Thanh Đạt e ngại mà nói, sau đó thì trả lại sự riêng tư cho hai người bọn họ.
- Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục!- Triệu Hoài bình thản mà nói, vẫn là muốn cùng với đối phương, tiếp tục dây dưa.
Nhược Tuyết thì không như vậy, ra sức mà đánh mạnh vào vết thương của hắn như lời oán hận. Triệu Hoài thét lên một tiếng đầy đau đớn mà ôm ngực. Nàng thì không quan tâm tới nữa, ngại ngùng mà rời khỏi nơi đây.
- Wa, hay thật đấy. Chỉ mới hai ngày mà phát triển nhanh đến mức độ này. Bái phục, bái phục!- Thanh Đạt bước vào, vẻ mặt toàn là sự ngưỡng mộ.
- Ngươi còn nói nữa, tại ngươi mà phá hỏng chuyện tốt của ta đó. Có biết là khó khăn lắm mới được không hả?- Triệu Hoài giận dữ nói, hai mắt đều lộ rõ sự căm phẫn dành cho thằng bạn cùng phòng.
- Chuyện này, ta đâu có biết! Hay là để ta đãi ngươi một chầu xem như tạ tội vậy!- Thanh Đạt gãi đầu mà làm ra dáng vẻ vô tội. Chuyện này, thật sự là ngoài ý muốn.
- Nói vậy thì được!
Sáng hôm sau, trên đường đến lớp. Hai người bọn họ thấy một đám đông đang đứng trước bảng thông báo. Vì tò mò là đức tính, nên hai người họ vội đến xem.
Trên bảng thông báo ấy, đều được chú ý hơn cả là một tấm truy nã. Trên đó treo một khuôn mặt giống Triệu Hoài đến sáu phần.
Thông báo như sau: Truy tìm người thân thất lạc. Ở trên là hình của một tên biến thái, già không bỏ, nhỏ không tha, không có chuyện ác nào là không làm. Ai bắt được hay cung cấp manh mối thì đều được trọng thưởng. Mọi chi tiết xin liên hệ Ngô Dung!
( Cái này, thật sự là nói hơi quá rồi đấy. Trong ta giống loại người đó sao!) Triệu Hoài mắng thầm, chuyện chẳng lành đã bắt đầu xảy ra.
Thanh Đạt nhìn tấm ảnh hồi lâu, miệng bất giác mà lẩm bẩm: "Nhìn cứ quen quen thế nào ấy nhở. Hình như là Triệu..."
Câu chưa kịp nói hết, đã bị Triệu Hoài bịt chặt miệng mà kéo đến một chỗ ít người. Để hắn ta lỡ lời, bản thân chẳng phải sẽ tiêu hay sao? Ngăn cản trước, mới là điều nên làm. Thằng bạn thân, lúc nào cũng là kẻ nguy hiểm cả.
- Ta biết ngay mà, lại là chuyện tốt mà ngươi gây ra!- Thanh Đạt ban đầu còn phân vân, giờ thì đã mười phần chắc chắn.
- Tất cả chỉ là hiểu lầm, ngươi phải nghe ta giải thích!- Triệu Hoài sau đó, liền đem tất cả mọi chuyện kể hết với hắn. Sau khi biết đầu đuôi ngọn ngành, Thanh Đạt nhìn hắn bằng cặp mắt vừa nể phục vừa hâm mộ:
- Ngươi vừa được sờ lại còn được nhìn. Sướng thế nhở!
- Sướng cái bíp ấy, ngươi không thấy cô ta dán cả thông báo rồi sao? Thật sự là khó sống mà!- Triệu Hoài buông lời than thở, nét mặt đôi phần khổ sở.
- Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!
- Hổ thẹn, hổ thẹn!
Hai người bọn họ cứ thế mà trò chuyện, chỉ thấy Thanh Đạt nở ra nụ cười mờ nhạt. Tiếp đến là một tuần hắn dưỡng thương cũng như ẩn danh trốn tránh của Triệu Hoài. Dù sao vượt qua tai nạn lần này mới là điều ưu tiên trước mắt.