Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 7: Xui xẻo
Trời gần tối, Triệu Hoài vẫn tiếp tục đi dạo.
- DG, sao mí mắt ta cứ giật liên tục thế này. Có khi nào gặp phải tai họa hay không?- Bất giác, Triệu Hoài mơ hồ cảm thấy tương lai của bản thân như sắp gặp xui xẻo đến nơi vậy.
- Ngươi không gây họa đã là mai mắn lắm rồi. Sao tai họa dám tìm đến ngươi?- DG bình thản mà, xem đó như chuyện thường ngày.
- Ngươi nói cũng đúng. Vậy chúng ta đi dạo một chút vậy!- Triệu Hoài an tâm phần nào, tiếp tục thưởng thức cảnh sắc nơi đây. Cụ thể là điều tra tình hình một lượt, còn là lí do vì sao, thì sau này sẽ biết.
Phong cảnh ở học viện, thì không cần phải bàn tới. Hoa thơm cỏ lạ không thiếu, bốn bề trong xanh. Tầng tầng lớp lớp kiến trúc của thời đại kết hợp hài hòa với thiên nhiên, cảnh sắc nơi đây đúng là không chê vào đâu được. Ở một nơi vắng vẻ nào đó, Triệu Hoài vô tình bắt gặp đám người hồi trưa đang bao vây lấy một cô gái xinh đẹp.
Ngô Dung, học viên năm 3. Dáng người mảnh khảnh, vòng eo con kiến. Thân hình quyến rũ, làn da căng mọng. Khuôn mặt đó, quả thật là không thua kém bất kì một ai. Ở trên người cô, toả ra khí chất hơn người, ai nấy cũng bất giác mà nể phục.
Triệu Hoài thấy thế, máu anh hùng trong người liền nổi dậy, định tiến lên dạy cho chúng một bài học thích đáng. Làm đàn ông, nhất định phải có phong độ của riêng mình. Gặp ai cũng tán như thế kia thì quả thật là không ổn.
- Hamm, anh hùng cứu mỹ nhân à? Xem ra cũng không tệ! Đừng trách ta đấy, trách các ngươi xui đi!- Triệu Hoài tự tin mà nói, khí thế trên người dâng cao ngất trời. Mà đâu biết rằng, bản thân mình mới là người xui xẻo.
Rất nhanh hắn đã đến gần, nhanh như cái cách mà Ngô Dung đánh bại tất cả bọn họ mà xuất hiện trước mặt Triệu Hoài. Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Bầu không khí bất giác trở ngượng ngùng, khó mà diễn tả thành lời. Người thiếu niên này, cũng chỉ biết cười gượng mà cho qua chuyện.
- Chạy đi!- Tên cầm đầu bỗng nhiên hét lớn, sau đó thì trực tiếp ngất xỉu.
( Tên khốn này, đã nằm xuống rồi thì im lặng đi. Ngươi còn muốn kéo ta xuống nước nữa à?) Triệu Hoài không khỏi mắng thầm, tức giận nhưng chẳng thể làm gì đối phương. Bản thân hắn ta còn lo chưa xong, nói gì tới đả động người khác.
- Chào!- Triệu Hoài cố gắng nở ra nụ cười thân thiện nhưng khuôn mặt của hắn ta lại đê tiện không thôi. Ai gặp cũng đều muốn đánh.
Lời chào đó, khuôn mặt này. Không cần nghĩ nhiều nữa, cô ta tin chắc rằng người trước mặt và đám người nằm dưới đất kia chắc chắn là cùng một bọn. Đốn mạt như nhau, mặt tiện không lẫn vào đâu được.
Ngô Dung sẵn thế, liền dạy dỗ một lượt. Dẫu sao vì nữ sinh trường này, phải tiêu trừ cái ác, hướng đến cái thiện. Triệu Hoài mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, đánh bài chuồn mới là thượng sách. Mí mắt cứ giật lên liên hồi, biết chắc là có điều xui xẻo. Ở đây lâu, thật sự là sẽ gặp chuyện.
- Tạm biệt!- Nói rồi, Triệu Hoài vội chuồn. Ba chân bốn cẳng mà chạy, sợ rằng còn tiếp tục dây dưa với đối phương, cái kết sẽ không bao giờ đẹp.
- Muốn chạy!
Ngô Dung từ phía sau t·ấn c·ông, một cước đá tới. Mai là khoảng cách đủ xa hắn mới có thể né được. Vừa tránh một đòn, quyền khác đã đến ngay trước mặt. Triệu Hoài liền ngã về phía sau, vừa né vừa kéo dài khoảng cách.
Ngô Dung liền thế, cận thân áp chiến, một quyền tung ra, xước ngang bụng của Triệu Hoài mà đi thẳng xuống đất. Mặt đất liền lõm xuống một lỗ thật lớn. Đòn này mà đánh trúng, không m·ất m·ạng cũng trọng thương đến c·hết.
- Way, muốn lấy mạng người ta à?- Trước tình huống, Triệu Hoài phải nói là cực kì bất ngờ.
Mắt thấy, tình hình có phần không ổn, đánh không lại đối thủ thì tung tuyệt chiêu. Bảo toàn mạng sống mới được xem là thượng sách, Triệu Hoài liền đánh bài chuồn. Ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mà bỏ chạy.
- Tạm biệt người đẹp!- Trước khi đi, hắn còn không quên chế giễu người ta.
Nói rồi, Triệu Hoài ba chân bốn cẳng mà chạy trốn khỏi nơi đó. Dù sao ưu thế lớn nhất của hắn ta vẫn là tốc độ. Chạy để giữ mạng thì không cần phải nói tới, toàn thân đều dùng sức, tốc độ liền tăng nhanh đến mức chóng mặt.
- Muốn chạy!
Ngô Dung nào tha cho đám háo sắc này, nhất định phải dạy dỗ một bài học thì mới nên người cho được. Cô ta liền truy đuổi gắt gao theo phía sau đối phương, một đường mà hướng tới. Thân thủ này, quả thật là không thua kém Triệu Hoài bây giờ.
Hai bên tình thương mến thương, không chút xa rời. Ngươi chạy thì ta truy, cứ thế một màn rượt đuổi đầy kịch tính được diễn ra. Triệu Hoài phải dùng hết sức bình sinh, mới có thể trong nhất thời bỏ rơi đối thủ. Ngay lập tức, liền tìm một chỗ ẩn nấp.
Trong một con hẻm nhỏ, Triệu Hoài đang ẩn thân tại đây. Sau khi chạy thục mạng, hắn ta tưởng rằng bản thân đã trốn thoát được Ngô Dung. Liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đợi hồi lâu, phát hiện mới ra tình hình bên ngoài khá là yên ổn. Vì thế, liền mạo hiểm mà thám thính một phen.
- Phù, cuối cùng cũng thoát khỏi con điên đó!- Sau khi nhìn ngang ngó dọc, không thấy một ai. Triệu Hoài liền tưởng bở, vui mừng có phần hơi sớm.
- Thì ra là ngươi trốn ở đây!
Một giọng nói vang lên bên tai, kèm theo đó là một quyền đi tới. Vì khá là bất ngờ, thế là Triệu Hoài lãnh trọn một đòn. Bản thân liền bị đẩy lùi về sau cả mét, miệng còn nôn ra không ít là máu tươi.
- Khụ khụ!- Xem ra, đòn này khá là nặng.
- Ngươi còn muốn trốn!- Ngô Dung hét lớn, khuôn mặt xinh đẹp ấy toàn là nét giận dữ.
- Mấy tên học viên mới vào như các ngươi. Gặp ai không phải cũng tán được đâu!- Cô ta nói thêm, kèm theo đó là uy thế trên người toả ra không thể xem thường.
- Chị gái này, giữa chúng ta chắc chắn là có hiểu lầm. Hay là hai người chúng ta ngồi xuống, tâm sự mỏng với nhau đi. Quân tử động khẩu không động thủ!- Triệu Hoài biết rằng lần này đụng phải thứ dữ, liền ra sức mà giải thích.
- Đáng tiếc cho ngươi, ta không phải là quân tử. Nên sẽ động thủ!- Ngô Dung bình thản mà đáp, thái độ thờ ơ thấy rõ.
Nói rồi, cô ta liền lao lên t·ấn c·ông. Đấm đá thay nhau mà tới, cứ như vũ bão cuồng phong vậy. Trước sức ép của Ngô Dung, Triệu Hoài vừa chống trả, vừa lùi người về phía sau. Hắn ta bây giờ cũng chỉ có thể ra sức mà trình bày, mong sao đối phương nghe hiểu, chấm dứt ân oán tại đây.
- Chị gái này, có thể nghe ta giải thích không hả? Ta thật sự là bị oan mà!- Triệu Hoài nói lại một lần nữa, nhằm khẳng định bản thân vô tội.
- Đợi sau khi ta đánh ngươi một trận, lúc đó giải thích cũng chưa muộn!- Ngô Dung nhẹ đáp, nhưng mỗi đòn đánh ra dường như đều không ngừng mạnh lên.
- Đây là cô ép ta đấy, đừng trách ta không khách sáo!- Triệu Hoài hét lớn, thêm phần gia tăng khí thế.
Ngô Dung lúc này, vẫn còn chưa dùng hết sức, cô ta vẫn mang tâm thế là dạy dỗ đàn em. Nên không cần quá nặng tay, chỉ cần đủ dạy cho bài học là được. Nếu mà đánh thật sự, Triệu Hoài có khi liệm luôn cũng không chừng.
Triệu Hoài bên này, sắp không chống đỡ được nữa. Cách biệt thực lực giữa hai người thật sự là quá lớn. Hắn dựa vào kĩ thuật của bản thân, mới miễn cưỡng chống trả lâu đến như vậy. Còn tiếp tục, e là m·ất m·ạng như chơi.
Trong lúc giao đấu, lợi dụng tình hình sơ hở của đối phương. Triệu Hoài liền luồn ra phía sau cô ta. Dùng hai tay, thực hiện động tác khóa cổ. Hai chân thì kẹp chặt phần bụng, sau đó thì không ngừng dùng sức mà kéo ngã Ngô Dung xuống đất.
Đây là kĩ thuật mà hắn ta học được, dùng để đối phó với kẻ mạnh hơn mình. Nhằm câu kéo thời gian, cũng như lật kèo phút cuối. Cả hai người giờ đây, đang nằm dưới đất. Ngô Dung đè lên mình Triệu Hoài, tư thế đúng là có chút khó mà diễn tả. Còn hắn đang dùng đòn khoá cổ, tay phải kẹp cổ cô ta rồi nắm chặt lấy tay trái của bản thân. Chỉ có làm như vậy, mai ra mới có đường sống.
Ngô Dung dùng sức lực của mình, kéo tay phải của hắn ra. Sức lực của Triệu Hoài, về căn bản lúc này vẫn là thua cô ta, làm sao mà đọ cho được. Tay của bản thân dần dần được đối phương nới lỏng, thiếu điều như bị phá giải tới nơi vậy.
Lúc này, sự cố lại xảy ra. Bàn tay của hắn ta sau khi rời khỏi cổ, không biết là vô tình hay cố ý mà lại đặt lên ngực của Ngô Dung. Lần này, xem ra là có chuyện lớn thật rồi. Chỉ thấy, cô ta thét lớn: "Ngươi... Tay ngươi đặt đâu đấy?"
Ngay lúc Triệu Hoài sắp lấy tay mình ra. Thì Ngô Dung điên cuồng thúc cù chỏ vào be sườn của hắn ta. Triệu Hoài đau đớn không thôi, liền thuận thế mà bóp thật chặt. Xem đó như một cách trả đũa của bản thân dành cho đối phương. Tay còn lại, ngay lập tức khóa cổ người con gái trước mặt này, nhưng so với ban đầu mà nói, vẫn còn kém rất xa vì mất đi điểm tựa. Nhưng có còn hơn không.
- Ngươi... Đồ khốn!- Ngô Dung hét lên đầy giận dữ, nổi nhục này cô ta làm sao mà chịu cho thấu.
Một bên cứ thế mà thúc cù chỏ, một người cứ thế mà bóp chặt trong lòng bàn tay. Hai bên chẳng bên nào chịu nhường bên nào, đều có qua có lại. Triệu Hoài đang cố đấm ăn xôi, suy cho cùng đây là cách mà hắn làm được bây giờ.
- Cô cứ đánh đi, để xem ai mới là người chịu thiệt!- Triệu Hoài khí thế mà nói. Nhưng thật chất, hắn sắp trụ hết nổi rồi.
Nghe thấy lời này, Ngô Dung cũng dừng tay lại, còn tay hắn vẫn đặt ở đó, nhưng không còn bóp mạnh như trước nữa. Sung sướng có không thì không biết, nhưng đau đớn thì chắc chắn là không thiếu.
- Ngươi còn chưa chịu lấy tay ra?- Ngô Dung nghiến răng mà nói, sự giận dữ đều hiện hết ra khuôn mặt.
- Cô nói xem, ta thật sự lấy tay ra thì cô sẽ ngừng đánh, hay là đánh mạnh hơn?- Triệu Hoài cố toả ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
- Ngươi lấy tay ra, ta sẽ không đánh ngươi nữa!- Ngô Dung lúc này, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Xem ra là bình tĩnh đi không ít. Cô ta định dùng tay mình, kéo tay Triệu Hoài ra. Nhưng chưa kịp hành động thì hắn ta đã phát giác.
- Đừng động, cô mà động đậy. Ta thật sự là không biết bản thân mình sẽ làm ra loại chuyện gì đâu? Đừng ép ta!- Ngay lập tức, Triệu Hoài nói lời cảnh cáo. Chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo bản thân an toàn.
- Cái... Thứ gì... Đang chạm vào lưng ta thế?- Nhận ra điểm bất thường, Ngô Dung liền lên tiếng chất vấn.
- Cô nói thử xem, đó là thứ gì?
- Ngươi...
- Việc này thì không thể trách ta được phải trách cô cứ động tới động lui, làm cho nó tỉnh giấc! Cô xem, hai chúng ta nằm đây, lỡ như để người khác bắt gặp thì không hay lắm phải không?- Triệu Hoài nhẹ giọng mà nói, đây là muốn cùng với đối phương bàn điều kiện.
- Chi bằng, mỗi bên đều nhượng bộ. Hai người chúng ta bắt tay làm hòa. Chuyện này đến đây, coi như là kết thúc. Được không?- Hắn ta nói tiếp, như là rót mật vào tai, ra sức mà khuyên nhủ. Đây đã là phương án tốt nhất mà Triệu Hoài có thể chọn.
( Lời mà tên này nói không phải là không có lí, chuyện quan trọng trước mắt vẫn là thoát khỏi tình cảnh này. Sau đó, mới xử lí hắn ta cũng không muộn. Để xem, ngươi c·hết theo kiểu nào là hợp lí nhất đây?) Ngô Dung nghĩ thầm trong lòng, chuyện này làm sao mà bỏ qua dễ dàng cho được.
- Được, chỉ cần ngươi thả ta ra. Ta liền xem như không có chuyện gì xảy ra, mọi việc đều xí xóa hết!- Ngô Dung khẳng khái mà đáp, nhưng ẩn trong đó là mong muốn trả thù hơn bao giờ hết.
- Nói lời giữ lời!- Nói rồi, Triệu Hoài cũng thu tay lại. Hai người cùng nhau bật dậy. Nhưng từ đây cũng xuất hiện một bất ngờ khác. Có người giở trò.