Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 11: Tìm hiểu
07h15 P.M
Một đêm trăng sao sáng tỏ, hai con người cùng một đường chậm rãi bước, cuối cùng cũng đã trở về.
Vĩ Phàm đưa tay nhẹ mở cửa, cánh cửa gỗ "cọt kẹt" kêu liền được mở ra.
Cả hai cùng nhau tiến vào.
Tiến đến giữa sân, Khả Vi lúc này mới ấp úng, rồi nhẹ giọng lên tiếng: "Em không có ý gì đâu … nhưng anh có thể ... có thể cho em biết chuyện gì đã xảy ra trước đây, được không? Thật sự em chỉ là muốn biết, muốn hiểu rõ hơn về anh. Như một ... như một người bạn."
Vĩ Phàm không đáp lời, nhất thời sải bước đi thẳng đến phía một cột đá đã đổ gục, nằm một góc bên cánh trái của sân nhà.
Phía trước mặt đất bằng phẳng thảm cỏ xanh, phía trên từ đầu đã nằm yên vị là một cột đá tảng vuông vức. Cột đá tảng dài gần một mét, dường như là đã phong hóa hết thảy mặt ngoài. Một phần của nó ăn sâu vào đất và một phần lại nằm yên trên bề mặt thảm cỏ, nhìn như một cái ghế không tựa dài, cũng chính là loại ghế thường xuất hiện ngoài công viên. Nó nằm cố định phía trên mặt đất, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm thời gian, khiến người ta lầm tưởng là ngay từ lúc đầu thì nó đã nằm ở nơi này rồi vậy.
Vĩ Phàm lúc này thấp người ngồi xuống cột đá, đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm - trong ánh mắt của hắn lại lấp lánh những ánh sao, dường như ẩn hiện một chút phiền muộn, nhưng cũng là tỏa ra sự thù hận ẩn sâu bên trong. Mà Khả Vi thấy vậy cũng liền bước đến, sau đó nhẹ nhàng ngồi ngay bên cạnh, chỉ cách Vĩ Phàm một khoảng ngắn. Có lẽ lúc này, chỉ cần nếu một người nhích lại một khoảng nhỏ nữa thôi, thì cả hai sẽ chạm được vào nhau.
Khả Vi nhìn xuống đôi bàn tay lạnh toát của chính mình, đồng thời chậm rãi đan xen chúng vào nhau.
Một khoảng không trầm lặng như vậy, cả hai chỉ im lặng không nói.
Và sau một hồi để sự im lặng lấn át, Vĩ Phàm lúc này mới thở dài, tiếp đó liền mở lời: "Chuyện xảy ra cách đây 5 năm trước. Thật ra, anh và Châu Diệp đã từng yêu nhau thời đại học. Cả hai chỉ giản dị quen biết, thật lâu, cho đến khi cùng ra trường và vào làm cùng một công ty..."
Vĩ Phàm nói đến đây, Khả Vi nhất thời siết chặt hơn hai tay, một phần nào đó trong cô cảm thấy khó chịu.
"Hai người bọn anh cùng vào làm chung một công ty, mà công ty đó, trớ trêu thay lại chính là của cha Ngô Hải." Nói đoạn, Vĩ Phàm liền thở dài, rồi gượng cười. "Mọi chuyện cứ thế bình thường diễn ra. Anh gặp Ngô Hải rồi xem hắn như bạn, cũng như tin tưởng hắn. Nhưng cho đến khi … đến khi hai bản phác thảo dự án quảng bá cho công ty, cái của anh và Ngô Hải lại giống hệt như nhau..."
Cơ hồ Vĩ Phàm đã chậm rãi kể rõ cho Khả Vi, về hết thảy cái quá khứ đáng quên đó. Việc hắn bị chính người bạn đã đâm sau lưng như thế nào, đã bị vu khống ra sao, đã bị xem là kẻ ă·n c·ắp và đã là kẻ rác rưởi như thế nào. Nhưng mọi chuyện hắn vẫn có thể chịu đựng được, cho đến khi hắn nhận ra, rằng người mà hắn yêu nhất lại là kẻ đứng sau giật dây hết thảy. Châu Diệp đã phản bội hắn.
Giờ đây, khi những quá khứ ùa về thì động lại trong lòng Vĩ Phàm chính là nỗi uất hận không ai bì.
"Anh không ngờ chính Châu Diệp là người chủ mưu tất cả mọi chuyện. Bọn họ lén lút sau lưng anh, phản bội … cũng vì vinh hoa phú quý, cũng vì anh quá ngốc nên mới..." Vĩ Phàm kể rõ và chỉ có thể tự trách.
Mà đến thời điểm hiện tại, Khả Vi mới thật sự hiểu được, là vì sao Vĩ Phàm luôn có ánh mắt chất chứa nhiều nỗi buồn, oan khuất và thù hận đến vậy. Và cô nhận ra rằng, ánh mắt đó càng thù hận hơn khi Vĩ Phàm đối diện trước hai con người, là Ngô Hải và Châu Diệp.
Tuy nhiên hiện tại, bên trong cô dường như lại dâng lên một cỗ khó chịu nào đó. Và sau một đoạn im lặng suy nghĩ, Khả Vi nhất thời thẳng người đứng lên. Đồng thời sau khi hít sâu một hơi, cô lại thật mạnh dùng tay, rồi tát vào mặt Vĩ Phàm bằng tất thảy sự kìm nén.
"Đồ ngốc!" Cô nhìn thẳng vào mặt hắn và quát lớn. Dù là không hề hấn gì, nhưng cái tát đó cũng đã đủ khiến Vĩ Phàm kinh ngạc mà ngây người.
Mà cái tát đó đồng dạng khiến hắn ngầm nhận ra là, Khả Vi tại sao lại gọi hắn là đồ ngốc. Bởi vì hắn ngốc nên mới bị người đời lừa gạt, hắn thật sự ngốc nên mới thất bại như vậy. Hoặc có lẽ, một phần nào đó bên trong tự nói với hắn là, "mày đã sai".
Khả Vi lúc này đôi mắt phiếm hồng, cắn nhẹ môi, lại lần nữa lớn tiếng: "Anh hận lắm sao? Anh tự cho là căm hận rồi tự đi trách chính mình, rồi tự biến bản thân thành kẻ thất bại theo ý của người ta sao? Như vậy là hận hay anh chỉ chấp nhận nó để trốn chạy vào một góc, chỉ trốn chạy như một người hèn nhát?"
"Những kẻ đó muốn khiến anh phải thân bại danh liệt, muốn tuyệt đường anh,... Vậy nếu anh thật sự hận họ, anh phải sống tốt và vui vẻ hơn chứ. Anh thật là ngốc!"
Nói xong những lời như vậy, Khả Vi cúi gằm mặt xuống, không nói thêm lời nào mà vội vàng quay lưng và thật nhanh rời khỏi - không nhìn lại phía sau. Có lẽ cô ấy đã rơi lệ… Và có lẽ cô ấy thực sự chỉ muốn an ủi hắn, nhưng cô lại không thể nói ra - bởi vì sợ sẽ khiến Vĩ Phàm nghĩ rằng cô thương hại. Cô buồn thay cho hắn nhưng cũng là oán trách, chỉ vì hắn đã quá ngốc trong cái suy nghĩ đó.
08h00 P.M
Trời lúc này đã phần nào yên ắng, mà Vĩ Phàm vẫn một mình ngồi trên tảng đá, vẫn ngước mặt lên trời tĩnh lặng suy tư.
"Mình đúng là đồ ngốc mà!" Hắn bất giác thở dài một hơi.
Trời cũng đã dần về khuya, hắn vẫn ngồi như thế, lặng lẽ trong thầm lặng.
"Cám ơn!" Vĩ Phàm lần nữa nhìn lên bầu trời đêm và nở một nụ cười nhẹ nhàng, dường như hắn đã trút bỏ được phần nào phiền muộn. Mặc dù Khả Vi đã nặng lời, nhưng hắn trong thâm tâm đã cảm nhận được, là cô gái yếu đuối ấy đang tỏ ra mạnh mẽ để một phần nào đó an ủi hắn. Cô gái đó thật sự quan tâm hắn, chỉ là cô ấy không biết phải diễn đạt như thế nào mà thôi. Hắn cũng thật sự ngốc như lời cô gái đó nói, ngốc nên mới chạy trốn, thật nực cười khi tự thân ghét bỏ cuộc sống ngoài kia.
"Mình đã nợ cô ấy rất nhiều. Lần sau, phải cảm ơn khi gặp mặt, à không, mình phải là người xin lỗi."
***
Sáng hôm sau.
Lúc này Vĩ Phàm, một mình bất động ngồi thế thiền định trên mái nhà, có lẽ đêm qua hắn đã không chợp mắt. Cũng vì trằn trọc suốt đêm nên Vĩ Phàm quyết định ngồi thiền, tiếp tục cảm ngộ khẩu quyết quyển thứ năm của Địa Nguyên Công.
"Haizz! Tại sao lại khó như vậy? Trước đây rất đơn giản, nhưng từ khi lên tầng thứ tư thì lại càng khó mà nắm bắt hơn. Nếu không thành công thực hiện được, chuyện tiếp tục hấp thu nguyên khí đi kích phát thêm một huyệt vị nữa là không thể nào."
Lời nói vừa xong, Vĩ Phàm mở ra hai mắt, chậm rãi đứng lên. Cùng lúc này, thanh âm xuất phát bên trong sợi dây chuyền hồng ngọc, cũng chính là giọng nói của Thần Khải bất ngờ vang lên: "Đương nhiên phải khó rồi! 'Địa Nguyên Công' một mặt tu nhục thân và một mặt đi bù đắp phần nguyên khí thiếu hụt. Bởi vì ngươi nhục thân và nguyên lực vẫn chưa đủ độ hài hòa nên càng khó tiếp nhận. Mà muốn nó thành công thì lại càng khó hơn."
"Địa Nguyên Công" là một môn công pháp đặc biệt, một mặt chủ tu nhục thân để bù đắp lượng nguyên khí thiếu hụt, một mặt khác là dùng nguyên khí để củng cố nhục thân làm lối tắt kích phát các huyệt vị trên người. Hai thứ này không thể tách rời, chúng phải đi song song và đạt đủ yêu cầu mới tu luyện được môn công pháp này.
"Vậy giờ ta phải làm sao?"
Sau câu hỏi của Vĩ Phàm, Thần Khải từ tốn đáp: "Ngươi không nên quá gấp gáp làm gì. Từ tốn mà đi, chủ tu thân thể và một ít cảm ngộ nguyên lực đạt đến cân bằng là ưu tiên của ngươi hiện tại. Phải thật sự đạt được hoàn mỹ mới có lợi cho ngươi sau này."
Nghe vậy, Vĩ Phàm gật đầu, dù vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của Thần Khải cho lắm.
"À đúng rồi! Ngươi lần trước có bắt ta phải nhận hai lọ thuốc nhân sâm từ Khả Vi đưa tới, thật sự là có dụng ý gì? Hình như lần trước ngươi có nhắc qua linh tài thì phải. Đúng chứ?" Suy nghĩ vu vơ hắn bất chợt nhớ ra điều gì đó, nhất thời lên tiếng hỏi.
"Là để bồi dưỡng cho ngươi, giúp ngươi khỏe mạnh hơn mà thôi." Thần Khải hời hợt đáp. Mà sau khi nghe Thần Khải nói vậy, Vĩ Phàm mơ hồ cảm thấy nghi ngờ, gật gật liền nói: "Hừm, không đúng! Nếu chỉ là bồi bổ, chắc chắn ngươi sẽ không hấp tấp bắt ta phải nhận cho bằng được. Hắc hắc, dự là ngươi nên nói rõ đi thì hơn."
Mặc dù Vĩ Phàm chỉ mới khoảng ngắn quen biết với Thần Khải, nhưng hắn cũng khá hiểu rõ về con người này. Vào mỗi lúc tên này hời hợt trả lời, chứng tỏ hắn đang che dấu một điều gì đó phía sau.
"Haizz, mau mang ra đây!" Thần Khải thở dài nói.
Tiếp theo, Vĩ Phàm lập tức chạy thật nhanh vào bên trong nhà, vội vàng xuống phía dưới nhà bếp lấy để trên bàn hai lọ thuốc.
Hắn mang ra rồi cầm trên tay, ánh mắt một lúc nghiền ngẫm nhìn không rời. Và nhận thấy Vĩ Phàm vẫn là chưa nhận ra, Thần Khải lúc này mới lên tiếng: "Thực ra thì không phải hoàn toàn, nhưng trong hai lọ nhân sâm này thật sự có chứa một ít linh tài."
Nghe đến hai chữ "linh tài" Vĩ Phàm bất ngờ trừng lớn hai mắt, cả kinh, đặt xuống hai lọ thuốc rồi vội lên tiếng: "Vậy ý của ngươi, là ta có thể sử dụng cái này để tăng lên tu vi sao?"
"Để ta nói xong, ngươi sinh ra là để nhảy vào miệng người khác ngồi hay gì?"
"Xin lỗi, tại ta gấp gáp muốn biết. Thôi thì ngươi cứ tiếp tục nói!" Vĩ Phàm gãi đầu, nhún nhường nói.
Mà về phần Thần Khải, hắn chỉ thở dài, sau đó nói tiếp: "Trong hai lọ nhân sâm này, mà nói đúng hơn là trong công thức của nó, không nhiều … nhưng cũng có thành phần chính lại là linh tài."
"Linh tài" chính là một loại thực vật từ việc hấp thụ tinh hoa thiên địa mà sản sinh, có ẩn chứa tinh thần lực lượng ở bên trong. "Linh tài" trên đời này có rất nhiều loại không thể đếm và mang trong mình là những công hiệu khác nhau, cũng chính là thứ sơ khai giúp người tu đạo thức tỉnh căn nguyên. Sau một khoảng chiều dài của lịch sử, linh tài được một số người tu đạo tìm hiểu sâu và kết hợp để chế ra đan thuốc. Người tu đạo tạo ra đan thuốc để phục vụ nhân sinh, được gọi là "luyện đan sư".
"Loại thuốc này có công thức đơn giản kết hợp với linh tài. Ngươi biết như vậy là có ý nghĩa gì không?" Thần Khải lúc này nhấn mạnh.
Vĩ Phàm liền lắc đầu.
"Có nghĩa là ở cái thế giới này, có một cái khả năng, chính là có một người nào đó đang dùng linh tài tạo ra thuốc, và mục đích chính là xem nó như thuốc bổ bình thường để sử dụng… Và từ cái vấn đề này, ta dám nghĩ có hai khả năng phía sau. Thứ nhất, người đó là phàm nhân chỉ may mắn phát hiện ra linh tài, và chỉ nhờ cơ duyên nên đã chế ra được loại thuốc này. Có thể xem nó như bán đan dược. Thứ hai không ngờ tới, người đó cũng là một người tu tiên như ngươi."
Nói đến đây, Thần Khải nhất thời ngừng lại, sau đó quay sang hỏi: "Vĩ Phàm, ta hỏi ngươi. Thế giới của ngươi thiếu thốn nguyên khí rất khó tu luyện, vậy nếu khi ngươi phát hiện ra linh tài hay đan thuốc, ngươi sẽ làm việc gì đầu tiên?"
"Đương nhiên là ta sẽ không ngần ngại mà dùng ngay, rồi tìm hiểu ở đâu có thêm những thứ như vậy để dùng tiếp." Lời nói vừa rơi hạ, Vĩ Phàm thật nhanh ngộ ra một điều gì đó, hắn liền hốt hoảng nói: "Ý của ngươi là có người muốn dùng loại thuốc này xem như mồi nhử … nhử những người tu tiên như chúng ta. Nói như vậy, nơi này thật sự có người tu tiên khác. Thiên địa ơi!"
"Ta hy vọng người kia chỉ là phàm nhân bình thường. Nhưng nếu là tu tiên giả thì chỉ hy vọng là hắn không có ý xấu. Sau này ngươi nên cẩn thận một chút." Thần Khải không phản bác, chỉ nhẹ giọng. Quả thật, thế giới này càng lúc càng khiến Thần Khải cảm thấy phức tạp, nó thực sự không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Tiếp sau, Vĩ Phàm gật nhẹ đầu rồi nói: "Vậy hiện tại ta nên làm gì mới phải?"
"Đơn nhiên là cứ thong thả mà dùng, về sau hẵng lo đến. Dù sao thế giới này cũng rộng lớn." Nhìn thấy Vĩ Phàm vẫn là ngây ngây dại dại, Thần Khải lại lớn tiếng: "Còn ngây ra đó làm gì? Thứ này nếu phàm nhân sử dụng thật sự sẽ bồi bổ thân thể. Còn người tu hành nếu đi phục dụng sẽ giúp điều hòa khí huyết để dễ dàng hấp thu và bù đắp một ít nguyên khí. Nói đúng ra, hiện tại nó sẽ rất có lợi cho ngươi."
"Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta chỉ muốn hiểu rõ công dụng hơn mà thôi. Không hiểu rõ mà tự ý sử dụng những thứ chưa được chứng thực thì rất nguy hiểm. Ta không dại gì đi thử!" Vĩ Phàm không nể nang gì mà liền phản bác.
Kỳ thật, Vĩ Phàm thừa nhận bản thân hắn không được mấy thông minh, nhưng hắn vẫn không quá ngu ngốc mà bị người nói gì thì luôn nghe gì.
Dù sao hắn cũng có một bằng tiến sĩ, c·hết rồi ai chịu!