Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 10: Ngô Hải, Châu Diệp
"Ngô Hải, Châu Diệp!"
Vừa mới trông thấy, Vĩ Phàm lập tức siết chặt hai tay, trên mặt lộ rõ sự căm thù hướng mắt nhìn về hai con người ở phía trước. Không ngờ có một ngày, lại một lần nữa hắn đụng mặt với hai con người không nên gặp này.
Mà Vĩ Phàm chỉ trừng mắt nhìn một lúc rồi không ngần ngại nắm lấy tay nhỏ của Khả Vi, liền muốn đưa cô ấy rời khỏi nơi này.
"Sao lại vội vàng như vậy?" Nhìn rõ Vĩ Phàm có ý rời khỏi, người thanh niên tên Ngô Hải lúc này mới lên tiếng. Hắn cong môi tiếu dung. "Bạn cũ lâu ngày không gặp, sao không nán lại cùng nhau hàn huyên tâm sự một đoạn thời gian?"
Nói xong, Ngô Hải nhếch mép mờ ám, trong khi bàn tay vẫn không thành thật mà không ngừng sờ mó lấy phía sau Châu Diệp. Đồng dạng, mặc dù bị đụng chạm thân thể ở nơi đông người lui tới, nhưng Châu Diệp lại dửng dưng như không, gương mặt lúc này còn tỏ ra thích thú. Có lẽ cô ta từ lâu đã quen với điều này.
"Anh Vĩ Phàm sao lại quen biết với hạng người như thế này? Có vấn đề gì giữa bọn họ sao?" Khả Vi một bên nhìn thấy đôi nam nữ không biết xấu hổ, cứ ở nơi đông người mà không ngại làm trò lố lăng. Điều này đa khiến cô nảy sinh hiếu kỳ suy nghĩ, đồng thời cảm thấy ngượng thay, khi nhìn về phía bọn họ.
"Vĩ Phàm, cũng lâu quá nhỉ? Cậu thay đổi nhiều làm bọn tôi cũng không nhận ra luôn đấy!" Ngô Hải tỏ ra lịch thiệp, đồng thời đưa tay ra đến, có ý muốn bắt tay với Vĩ Phàm.
"Tôi không muốn dính líu đến các người, đừng tỏ ra thân quen với tôi."
"Hừ!" Nghe rõ Vĩ Phàm nói một câu như vậy, Ngô Hải liền thu lại tay rồi cười khẩy, giọng nói lúc này lại đôi phần mỉa mai. "Cậu nói cũng đúng! Người như cậu có cho tiền thì chưa chắc đã có ai dám quen, à không, phải nói là nếu biết rõ về con người thật sự trước đây của cậu..."
Nói đến đây, hắn nhất thời dừng lại và tỏ ra hơi ngạc nhiên, sau đó đưa ánh mắt nhìn sang Khả Vi.
"Ây dô, bạn gái mới của cậu đây sao? Thật không ngờ đấy! Xin chào!"
Khả Vi chỉ gật nhẹ đầu, trong lòng cô lần nữa cảm thấy rối bời, bởi vì không thể hiểu rõ cái tình cảnh hiện tại, là giữa bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì trước đây.
Mà Châu Diệp bên cạnh thì chỉ dựa sát vào người Ngô Hải. Từ đầu đến cuối không nói một lời nào, cơ hồ cô ta chỉ im lặng và đưa mắt quan sát hết thảy mọi chuyện đang diễn ra, đôi lúc lại tỏ ra ghen ghét lén nhìn Khả Vi.
Tiếp đó, Ngô Hải lần nữa nhìn thẳng vào Vĩ Phàm, giọng điệu lúc này như là gợi nhắc. "Em thật sự là không may! Một cô gái xinh đẹp, đáng yêu như em, sao lại quen biết với hạng người như hắn? Nói thật cho em biết, tên này đích thị là một tên rác rưởi không hơn không kém."
"Người ta có ý nói đến anh, sao anh lại không nói gì?" Khả Vi bối rối nhìn Vĩ Phàm, trong đầu lúc này như muốn hỏi. Tất nhiên, cô chỉ là người ngoài nên không có quyền lên tiếng, mà chỉ thắc mắc là, không biết giữa những con người này đã xảy ra chuyện gì trước đây. Mặc dù hiếu kỳ nhưng cô chỉ có thể im lặng một bên mà thôi.
Về phần Vĩ Phàm, hắn vẫn đứng đó và không có ý định phản bác lời nói của Ngô Hải. Điều này càng khiến cho đối phương thêm phần sinh khí. Bởi vậy, tiếp sau là một tràng bọc bạch từ Ngô Hải, và đích đến liền chính là Vĩ Phàm.
"Thật không dám dấu, hắn trước đây đã từng làm việc bên trong công ty của cha anh. Anh xem hắn như là huynh đệ trong nhà, nhưng hắn lại không biết trân quý. Đã không trân quý thì thôi, còn tìm cách hãm hại và đánh cắp ý tưởng quan trọng của anh." Ngô Hải rầu mặt kể khổ, lúc sau lại hừ lạnh. "Nhưng thật may ông trời có mắt, việc làm dơ bẩn của hắn cuối cùng cũng bị vạch trần. Còn mặt dày chối tội, trong khi chính hắn còn biển thủ một số tiền lớn của công ty..."
Đồng thời Ngô Hải còn chưa nói hết, Châu Diệp một bên nhất thời cũng lên tiếng với cái vẻ mặt là người bị hại.
"Còn nữa, Vĩ Phàm với tôi trước đây từng là người yêu thời đại học. Cũng vì anh ta, tôi đã cố gắng hết mình để mà vun đắp tình cảm. Nhưng anh ta lại không hề trân trọng tôi, mỗi ngày đều mang tôi ra mà h·ành h·ạ khi cảm thấy bực dọc. Cũng vì không đủ bằng chứng bắt tội, nên anh ta chỉ bị tống cổ khỏi công ty. Anh ta còn là không bằng rác rưởi, phải tống anh ta vào tù để xã hội này thật sự bớt đi một tên cặn bã."
Ngô Hải cùng Châu Diệp thay nhau không ngừng kể rõ, kẻ xướng người họa, thật sự khiến Vĩ Phàm chỉ cảm thấy buồn nôn đối với hai kẻ không biết xấu hổ ở phía trước.
"Vĩ Phàm à! Dù sao chuyện qua đã lâu, bọn tôi cũng đã không còn quan tâm đến." Nói đoạn, Ngô Hải tiến đến gần rồi chậm rãi đặt một tay lên vai Vĩ Phàm. "Nhưng mà người ta lại không biết chuyện gì về cậu, cậu tha cho người ta đi. Chịu khó quay trở lại cái ổ chuột của cậu mà sống đi!"
"Bọn mày diễn đủ chưa?" Nhất thời Vĩ Phàm tức giận nói, ánh mắt căm phẫn liếc nhìn, liền dùng tay gạt đi Ngô Hải. "Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của mày chạm vào người tao. Cút!"
Tình cảnh nhất thời diễn ra như vậy, Ngô Hải đôi phần cảm thấy ngạc nhiên, nhưng tiếp sau chỉ cười khẩy.
"Mày từ lúc nào mà có gan đến như vậy? Chán sống rồi sao?"
Vĩ Phàm không mấy quan tâm đến lời đe dọa, lúc này lập tức quay người rời đi.
"Dám coi thường tao, chỉ là rác rưởi … cũng dám?" Ngô Hải nhìn rõ Vĩ Phàm hiện đang thể hiện rõ cái thái độ coi thường hắn, nhất thời nổi nóng tự nói, sau đó sải bước tiến đến, muốn níu lại vai Vĩ Phàm. Nhưng cái hành động của hắn đã nhanh chóng bị Vĩ Phàm nhìn thấu, chỉ một giây ngắn ngủi quay người, Vĩ Phàm đã dễ dàng bắt gọn cổ tay của Ngô Hải.
Vĩ Phàm giữ chặt cổ tay, đồng thời hừ lạnh: "Ngô Hải, mày bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, vẫn thích giở trò sau lưng người khác như vậy nhỉ? Mà mày vẫn chưa chán con ả tiện nhân đó sao? Tao không ngờ mày dùng lâu đến như vậy đấy!"
"Mày buông ra!" Bị nắm lấy cổ tay, Ngô Hải tức giận liền quát lớn. Nhưng Vĩ Phàm lại không mấy quan tâm, cứ đứng đó và mạnh tay dùng lực giữ chặt.
"Á, đau..."
Bởi vì dùng lực hơi quá, Ngô Hải nhất thời rên lên một tiếng đau đớn, đồng dạng là bất lực dùng cánh tay khác để cào cấu vào tay, hòng để Vĩ Phàm buông ra.
Được một lúc như thế, Vĩ Phàm lúc này buông ra tay, cùng lúc trút hết thảy tức giận, lập tức đấm thẳng vào mặt Ngô Hải một cái "bốp" rõ to. Nắm đấm không một tia sức mạnh chạm nhẹ vào mặt, bất quá cũng đã đủ khiến Ngô Hải phải nhận một lực đau đớn. Nhất thời khuôn mặt hắn méo mó, lập tức ngã về phía sau mấy bước. Tiếp theo Ngô Hải nằm lăn ra đất, ôm mặt mà kêu đau.
Mà một bên thấy vậy, Châu Diệp vội vàng tiến đến dìu lấy, lúc này là nhìn thẳng vào Vĩ Phàm và quát lớn: "Vĩ Phàm, mày chán sống rồi?"
"Nếu thật sự muốn c·hết, các người thử đến xem sao. Một lũ tiểu nhân không chút liêm sỉ như các người, nhìn lâu, chỉ tổ khiến tao cảm thấy buồn nôn thêm mà thôi!" Vĩ Phàm liếc nhìn Châu Diệp bằng nửa ánh mắt, chậm rãi tiến đến và gằn giọng nói rõ. Nói đến đây thì Vĩ Phàm cũng liền xoay người. "Nếu thật sự không vì chính bản thân mình, tao đã thẳng tay với các người từ lâu rồi. Tao không còn là Vĩ Phàm của trước đây, nên lần sau, nếu các người vẫn còn làm phiền thì đừng trách!"
Nói xong một lời, Vĩ Phàm tiến đến nắm lấy cổ tay Khả Vi, cùng một đường rời khỏi.
Vĩ Phàm không còn là phàm nhân, mà hiện tại đã là một người tu tiên, nên chuyện lấy mạng của một người bình thường đối với hắn chỉ là một việc đơn giản. Kỳ thật, nếu như hắn thật sự muốn g·iết Ngô Hải, thì chỉ cần vận nửa sức là đã đủ tiễn Ngô Hải một đoạn đường, và vẻn vẹn chỉ bằng một đấm mà thôi. Đối với Vĩ Phàm hiện tại, hai con người này chỉ là sâu kiến, à không, bọn họ cũng không bằng sâu kiến. Dẫm lên sâu kiến chỉ tổ làm dơ chân hắn!
***
07h00 P.M
Lúc này, Vĩ Phàm và Khả Vi cùng trên đường trở về, không ai nói với nhau một lời nào, chỉ chậm rãi sải từng bước đi tới.
Tiến đến ngã ba đường, Khả Vi không thể im lặng thêm, nhất thời lên tiếng: "Anh không sao chứ?"
Nghe vậy Vĩ Phàm liền ngừng lại, nhưng vẫn không nhìn thẳng mà chỉ nói: "Những ngày tháng qua em đã giúp đỡ anh rất nhiều, anh rất cảm kích. Nhưng từ nay về sau, em không nên tiếp xúc với anh thì hơn. Cũng tối rồi, anh đi trước. Tạm biệt!"
"Tại sao?" Khả Vi không hiểu, tiếp đó liền lớn tiếng hỏi.
"Dù sao em cũng đã chính tai nghe thấy con người trước đây của anh từ bọn họ, anh không phải là người tốt lành gì. Em là một cô gái tốt, nên tránh dao du với hạng người như anh thì tốt hơn." Vĩ Phàm chỉ bình thản.
Nếu hiện tại Khả Vi bỏ đi, có lẽ Vĩ Phàm cũng sẽ không một lời oán trách. Đối với Vĩ Phàm, nếu một người đã nghe những lời vu khống đó, dù người ta có tin thì cũng không còn quan trọng nữa. Hắn không cần sự thương hại từ người khác, vả lại, có mấy ai dám tin tưởng một người như hắn?
Từ trước đến nay đều là như thế, dù hắn có minh oan như thế nào đều không một ai tin tưởng. Hắn vô tình trở thành một kẻ bị xã hội xa lánh, mất công việc và không một nơi chứa chấp. Mặc dù hắn hận nhưng lại bất lực không thể phản kháng, cơ hồ chỉ có thể trốn vào một góc để một mình chịu đựng.
Hắn từng rất yêu đời, trân quý cuộc sống ngoài kia, nhưng những con người đó đã khiến hắn thay đổi. Chỉ có thể trở thành một tên rác rưởi và một góc mà căm hận cái cuộc sống ngoài kia. Cứ ngỡ rằng gặp được cô gái tốt như Khả Vi sẽ khiến hắn dần chấp nhận mọi thứ, nhưng có lẽ hắn đã suy nghĩ nhiều.
Được một lúc không thấy Khả Vi nói gì, Vĩ Phàm liền tiếp tục rời đi, hiện tại hắn chỉ muốn trở về nhà.
Mà về phần Khả Vi, từ đầu đến cuối chỉ một chỗ cúi gằm mặt, nhưng ngay khi Vĩ Phàm bước tiếp lại nhất thời chạy đến.
"Em không biết giữa anh và hai người kia là đã xảy ra chuyện gì trước đây, và những gì bọn họ nói có thật sự đúng. Nhưng có điều, em chỉ quan tâm đến con người hiện tại của anh mà thôi. Một người ít nói, đôi lúc lại hài hước và đáng tin. Người biết giúp đỡ người khác thì không thể nào là người xấu được." Cô tiến đến trước mặt Vĩ Phàm và nói ra những gì mình nghĩ. Đôi mắt Khả Vi rưng rưng. "Dù có đúng đi chăng nữa, em vẫn không quan tâm đến cái quá khứ đó."
Khả Vi nói như vậy không phải vì thương hại hắn. Cơ hồ cô không quan tâm đến trước đây hắn là người như thế nào, cô chỉ quan tâm đến con người của hắn hiện tại. Không phải gia thế, không phải thiên tài soái khí, thứ khiến cô quan tâm chỉ đơn giản là nam nhân trước mặt mà thôi.
Dường như cô ấy thực sự đã không xem nhẹ hắn, cũng không phải thương hại hắn mà nói như vậy. Hoặc có lẽ, Vĩ Phàm cũng muốn bản thân hắn phải suy nghĩ như vậy. Bởi vì một phần nào đó trong hắn đã thật sự thay đổi từ khi gặp Thần Khải và cô gái này. Hắn không muốn phải làm kẻ thất bại và chui lủi vào một góc nữa.
"Em cùng anh một đường, có được không?"
Lúc này, Vĩ Phàm không một lời để nói, chỉ chậm rãi đi tới. Trên con đường chỉ còn ánh đèn đường đêm, hai con người lặng lẽ từng bước.