Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 12: Mạc Quân
Vĩ Phàm theo lời Thần Khải và lập tức phục dụng hai lọ nhân sâm. Vì để cơ thể tối ưu hấp thu, nên hắn chỉ ngồi một chỗ thiền định, rồi vận chuyển nguyên lực lưu thông bên trong thân thể. Lượng dược liệu bên trong ngấm vào khí huyết, lúc này đang không ngừng bổ sung một lượng lớn nguyên lực, chậm rãi kích phát tiềm lực ẩn dấu.
Bốn tiếng thời gian cứ thế trôi qua.
10h00 A.M
"Thật thần kỳ!" Nói rồi Vĩ Phàm mở ra hai mắt, sau một lúc cảm nhận sự thay đổi thì liền vui mừng. "Không ngờ chỉ với lượng linh tài ít ỏi mà đã một phần giúp nguyên lực tích tụ bên trong diễn ra trôi chảy hơn. Nếu theo tình hình hiện tại, có lẽ chỉ ngắn ngủi một tháng thời gian nữa thôi, ta sẽ chính thức đột phá Luyện Thể tầng thứ năm."
Dường như Vĩ Phàm đã hài lòng với thành quả đạt được.
Kỳ thật, từ khi Vĩ Phàm đạt đến Luyện Thể tầng thứ tư, cơ hồ là khả năng cảm ngộ nguyên lực ngày càng khó khăn hơn, từ đó làm cho hắn lo lắng tốc độ tăng lên cảnh giới sẽ bị chậm lại. Nhưng may mắn cho hắn vì liền có được loại thuốc thần kỳ này. Tuy không nhiều tác dụng nhưng cũng một phần giúp hắn ổn định cảnh giới hơn.
Hiện tại cũng một phần giúp hắn giảm đi lo lắng. Dù sao Trái Đất có lượng nguyên khí cực kỳ thấp, cơ hồ chỉ chiếm một lượng trên bầu khí quyển và chưa đến năm phần trăm trong tổng số. Có thể nói là cực kì thấp, vì vậy khả năng cảm ngộ thấy, cũng như là hấp thụ đều sẽ gặp vấn đề hạn chế và khó khăn.
"Ở một nơi nguyên lực thưa thớt và tài nguyên thiếu thốn mà bản thân ta vẫn có thể tu tiên, quả là thiên tài yêu nghiệt mà. Ha ha." Vĩ Phàm tự luyến, một mình thống khoái cười. Hắn vui vì bản thân đã đạt được kết quả vượt ngoài mong đợi.
Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa dứt câu Thần Khải đã lập tức "phi" lên một tiếng. Nghe Vĩ Phàm tự xem bản thân là thiên tài yêu nghiệt, điều này làm Thần Khải cảm thấy cực kỳ khó chịu. Thật sự cảm thấy buồn nôn cho cái suy nghĩ tự luyến của tên này.
"Êy, Thần Khải, ngươi như vậy là có ý gì? Khinh người sao?" Vĩ Phàm nhíu mày, lên tiếng hỏi.
"Ngươi còn hỏi ta là có ý gì sao? Ta nói ngươi biết, ta sống lâu như vậy rồi nhưng ngươi là người đầu tiên mặt dày lại tự đi khen chính mình. Ngươi cũng quá ảo tưởng. Ta khinh!" Thần Khải nhanh chóng đáp.
"Êi, ta tự khen chính mình có gì sai sao? Ngươi nghĩ thử xem, ở một nơi nguyên lực thưa thớt có như không này mà ta vẫn có thể tu luyện được, không gọi thiên tài thì nên gọi là gì?" Vĩ Phàm lớn tiếng phản bác.
"Thiên tài? Ngươi nghĩ được gọi là thiên tài là dễ lắm sao? Ngươi lại quá xem trọng chính ngươi. Ta nói rõ cho ngươi biết, được gọi là thiên tài không hề đơn giản mà không phải ai cũng gọi được. Ví như, nếu thật sự xuất hiện thiên tài tu luyện ở thế giới này, cho dù khó khăn hay nguyên khí nơi này thiếu thốn đến mấy cũng chỉ vỏn vẹn trong hai tháng thời gian, chỉ hai tháng người đó đã có thể lên đến Tái Thể kỳ rồi. Chưa hết, thiên tài ngoài tốc độ cảnh giới tăng nhanh, người đó còn có thiên phú vượt trội hơn người thường, ngàn người chỉ một. Ngươi đã hiểu chưa? Thiên tài là như vậy chứ không như ngươi, đến hiện tại vẫn chưa lên nỗi Luyện Thể tầng thứ năm. Vậy thử hỏi, nên gọi ngươi là gì mới phải?"
"Lợi hại như vậy? Ta hơn nửa năm chỉ là tầng thứ tư, thật nên gọi là phế vật?" Vĩ Phàm kinh ngạc sau khi nghe rõ những lời của Thần Khải.
Quả thật, nếu một người có đủ căn cơ cùng thiên phú nổi trội, dù Trái Đất này có thiếu thốn nguyên lực đến mấy cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến quá trình tu luyện lên "Luyện Thể kỳ". Tất nhiên, Vĩ Phàm ngoài việc thiên phú kém ra, hắn còn không có căn cơ ngay từ ban đầu nên sẽ rất nhiều ảnh hưởng. Chưa kể môi trường Trái Đất lại là nơi hạn chế những người tu hành như hắn.
Thần Khải một phần chỉ không muốn Vĩ Phàm sinh ra bản tính tự phụ về sau, nên mới thẳng thừng nói rõ cho hắn hiểu.
Thần Khải lúc này nói tiếp: "Ngươi cũng đừng quá để tâm đến, chỉ cần ngươi cố gắng và chậm rãi không nôn nóng cũng sẽ đạt được thành công sau này, mà không nên tự phụ là được."
Vĩ Phàm chính là người hiểu rõ thực tế này hơn ai hết, vừa mới đặt chân đi bước đầu trên con đường tu tiên đã khó khăn và gian nan, vậy về sau ắt hẳn sẽ càng khó khăn và gian nan hơn gấp bội phần. Hắn hiện tại, quả thật không nên quá tự phụ.
"Cũng một phần cám ơn ngươi khuyên nhủ, nhưng là lần sau muốn nhắc thì nên nhẹ nhàng một chút." Sau khi được Thần Khải thông suốt nhận thức, Vĩ Phàm liền có một chút xấu hổ nói.
Bất quá sau đó không nghe thấy Thần Khải lên tiếng nữa, Vĩ Phàm cũng là không mấy để tâm. Kế tiếp hắn nhất thời đứng lên người, có lẽ là lại chuẩn bị đi ra bên ngoài.
"Ngươi lại đi đâu?" Nhận thấy Vĩ Phàm chuẩn bị rời khỏi, Thần Khải lúc này mới lên tiếng hỏi.
"Đương nhiên là ta đi gặp Khả Vi rồi! Xin lỗi cô ấy vì chuyện đêm qua."
Bất ngờ nghe thấy Vĩ Phàm bình thản trả lời như vậy, Thần Khải vẫn là không hiểu cái gì, nhất thời hiếu kỳ. "Xin lỗi? Ngươi sao phải đi xin lỗi? Không phải cô ta đã ra tay đánh ngươi, còn gọi ngươi là đồ ngốc đó sao? Xin lỗi làm cái gì?"
"Ngươi là thần tiên nên không hiểu được đâu." Vĩ Phàm chỉ cười khẩy.
"Ngươi xem thường ta?"
"Êi, ta xem thường ngươi hồi nào? Ta nói ngươi nghe, ở thế giới của ta ấy, dù chuyện gì xảy ra thì người xin lỗi vẫn luôn là nam nhân. Thôi đi, ngươi là thần tiên nên không cần hiểu đạo lý của phàm nhân làm gì cho mất công."
-_-
Nghe những lời xuất ra từ Vĩ Phàm, Thần Khải lại càng có suy nghĩ, rằng thế giới của Vĩ Phàm thực sự kì lạ. Ai đâu nam nhân phải chịu thua nữ nhân bao giờ.
Lần này không nghe Thần Khải nói thêm gì, Vĩ Phàm mới chớp lấy thời cơ thay đồ và nhanh chóng rời khỏi nhà.
***
10h15 A.M
Vĩ Phàm trên người khoác lấy một cái áo da đen bóng, sách trên tay là một giỏ hoa quả. Hiện tại, hắn đang chậm rãi sải bước trên mặt đường lợp nhựa, phía trên đầu lại là nắng gắt. Tiếp sau đến trước một ngôi nhà nhỏ với phần cổng bằng gỗ màu hồng phấn, Vĩ Phàm mới ngừng lại di chuyển và hướng mắt nhìn vào trong. Mà phía trước hắn là một căn nhà mang màu một màu xanh rêu, xung quanh căn nhà bao quanh bởi một lớp rào chắn được tạo thành từ những cây leo, chúng đan xen tạo thành một tấm lưới, nhìn rất giản dị. Hơn nữa bên trong còn có một khu vườn nhỏ với vô số những loài hoa và thực vật được chăm sóc một cách tỉ mỉ, khiến người ta cảm thấy thoải mái khi đến gần.
"Nhìn địa chỉ, có lẽ đây đúng là nhà của cô ấy. Vậy tấm ảnh đại diện, cô ấy đã chụp lúc đứng bên khu vườn này." Vĩ Phàm thở ra một hơi, tự nói. Vĩ Phàm lúc này cũng thầm nghĩ: "Giờ mới để ý, nhà Khả Vi không lớn nhưng lại rất đẹp và cho người ta một cảm giác thoải mái. Cả khu vườn cùng lớp rào chắn này, chúng đều được chăm sóc rất tỉ mỉ. Chắc chắn là do em ấy làm hết thảy. Haizz, em ấy quả thật là không một điểm xấu có thể chê!"
Với những ý nghĩ hiện lên trong đầu, Vĩ Phàm lúc này cũng buột miệng tự nói: "Vừa đáng yêu lại ngoan hiền, người nào được em ấy để ý đến ... thật sự là người có phước!" Nói đến đây, Vĩ Phàm tự cảm thấy bản thân đã có cái suy nghĩ không đúng, nhất thời lắc đầu xua đuổi đi tất thảy những suy nghĩ ấy.
Lúc này, hắn do dự một hồi lâu mới dám tiến đến trước cổng nhà, sau đó chậm rãi đưa tay đến bấm chuông cửa.
"Tinh... tinh... tinh…" ba tiếng chuông cửa liền vang lên một khoảng, mà từ phía bên trong cũng là "xen xét" một tiếng bước chân người, đang chậm rãi tiến đến. Ngay sau đó, một giọng nói khá có phần trầm đặc liền hỏi vọng ra: "Là ai đứng bên ngoài? Muốn gặp người nào?"
"Dạ, cháu là Vĩ Phàm, bạn của Khả Vi." Nghe thấy tiếng, Vĩ Phàm liền vọng vào, đáp.
Mà nói vừa dứt lời, cửa gỗ cũng liền chậm rãi mở ra. Đồng thời từ bên trong đi ra là một người đàn ông trung niên, gương mặt thoạt nhìn tầm năm mươi tuổi. Người đàn ông này sở hữu hai màu tóc khác nhau và một nửa đã bạc trắng, khuôn mặt trông rất phúc hậu. Với đôi mắt sáng và sống mũi cao, người đàn ông mặc dù đã lớn tuổi nhưng dung mạo lại rất thanh tú. Nếu trẻ thêm tầm hai chục tuổi nữa thôi thì người đàn ông này quả thực sẽ đốn tim không biết bao nhiêu người phụ nữ. Già dặn nhưng thực sự soái khí!
Vĩ Phàm âm thầm gật gù, tiếp sau hắn liền cúi chào.
"Cháu muốn gặp Khả Vi đúng không?" Không thèm chờ Vĩ Phàm chào hỏi, người đàn ông đã nhất thời mở lời trước. Và sau cái gật đầu "dạ vâng" từ Vĩ Phàm, người đàn ông đã lần nữa nói: "Ừm, con bé mấy bữa nay về quê thăm bà ngoại nó, bác vẫn không biết khi nào nó lên. Mà cháu có chuyện gấp cần gặp sao?"
"Dạ không hẳn ạ! Cháu có một ít hoa quả, muốn cám ơn em ấy vì đã giúp đỡ cháu. Nếu em ấy không có nhà, vậy mong bác gửi lại hộ cháu ạ!" Vĩ Phàm nhẹ giọng khách khí. Đồng thời nói đoạn, Vĩ Phàm nhẹ tay nâng lên giỏ hoa quả, và đưa cho người đàn ông.
Mà về phần người đàn ông trung niên, ông cũng là vui vẻ nhận lấy. "Bác cám ơn nhé! Mà chuyện lần trước bác thật sự xin lỗi, hôm đó do bác mệt quá nên đã lỡ đụng phải cháu, làm bác cũng áy náy một phần." Người đàn ông thở dài một hơi, nhẹ giọng nói tiếp: "Haizz! Cũng vì công việc nay đây mai đó nên không thể vào thăm cháu, cũng may là có Khả Vi, không ngờ cả hai lại là quen biết. Cũng nhờ có nó mà đỡ một phần nào giúp bác yên tâm hơn."
"Không sao đâu ạ! Cháu mới là người phải xin lỗi, bởi vì bản thân đã không nhìn đường cẩn thận." Vĩ Phàm áy náy khi nhớ lại cái ngưu của bản thân hắn vào ngày hôm đó, vội vàng đáp. Bất quá hắn quả thật rất áy náy. Bởi vì cha Khả Vi đâm phải hắn cũng là do tự thân gây ra, cũng là do cái suy nghĩ ngu ngốc rồi lao ra giữa đường. Nhưng cũng may ra là hắn không gây quá nhiều ảnh hưởng đến công việc của cha cô ấy.
"Thôi không sao, dù sao cũng là tuổi trẻ! À, bác gọi Mạc Quân. Khả Vi không có nhà đáng lý bác phải thay nó tiếp cháu, nhưng vì hiện tại bác có việc bận nên không thể tiếp cháu được." Người đàn ông vỗ vai Vĩ Phàm, vui vẻ nói.
Công việc của Mạc Quân là người lái xe vận chuyển, phải vận chuyển hàng hóa đến nhiều nơi khác nhau nên ông thường xuyên phải đi xa. Cũng vì lý do này nên ông rất ít khi có thời gian ở nhà. Tất nhiên, Khả Vi từ nhỏ đã một mình sống, vì vậy phần nào đã sớm tự lập và biết tự chăm sóc cho bản thân.
"Dạ, không sao đâu bác! Vậy cháu cũng xin phép." Vĩ Phàm vội đáp.
"À ừ!"
Ngay sau đó, Vĩ Phàm khom người cúi chào người đàn ông rồi quay lưng rời đi.
Lại nói, Khả Vi có cha tên Mạc Quân, bởi vì mẹ mất sớm nên người cha vừa cặm cụi làm việc vừa là gà trống nuôi con. Cũng vì quá thương yêu vợ và đứa con gái bé bỏng nên ông ấy đã không tái hôn lần nữa; dù tuổi ở thời điểm đó còn là rất trẻ, chỉ mới gần ba mươi mà thôi.
Lúc này Vĩ Phàm trên đường trở về, trong lòng tràn đầy hào cảm và ngưỡng mộ về người đàn ông tên Mạc Quân.
"Đúng là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ, bác ấy hồi trẻ phải soái khí lắm. Lúc đầu cứ nghĩ Khả Vi giống mẹ, nhưng thật ra lại giống cha nhiều hơn."
Bởi vì không gặp được Khả Vi nên Vĩ Phàm liền một đường quay về.
Mà bên phía Mạc Quân, sau khi Vĩ Phàm vừa rời đi thì ông ấy cũng nhanh chân vào lại nhà.
"Anh ấy đã đi chưa hả cha?" Khả Vi bên trong liền nhẹ giọng hỏi ra.
"Đã đi rồi!" Mạc Quân đưa lại giỏ hoa quả cho Khả Vi, lại nói: "Hai đứa có vấn đề gì sao? Sao lại?"
"Dạ, không có gì! Mà sắp tới con sẽ về quê thăm bà ngoại, cha ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ đấy!" Khả Vi ấp úng, nhất thời đổi sang vấn đề khác để nói.
Tiếp đó, Mạc Quân thở dài rồi thầm nghĩ về tình yêu của tuổi trẻ, sau một lúc im lặng, ông lại cười nói: "Cha biết rồi! Con cũng nhớ thay cha hỏi thăm sức khỏe của bà. Mà gần đến giờ đi rồi, con chuẩn bị đi, cha đưa con đi một đoạn."
Khả Vi gật nhẹ đầu, nhìn trên tay là giỏ hoa quả, bất giác nở một nụ cười đáng yêu.