Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Trả thù (mở đầu)

Chương 15: Trả thù (mở đầu)


06h30 A.M

"Tí tách…"

Những hạt mưa trắng xóa, nhẹ nhàng, mà không ngừng che lấp, lại xóa nhòa những dấu vết mờ nhạt. Mưa lạnh, cái lạnh đôi khi khiến tâm hồn một người như đông cứng, cái lạnh bởi gió hay vì hạt mưa, hay lại là cái lạnh trong tâm hồn vụn vỡ, lạnh vì tiếc thương hay vì hối tiếc mơ hồ về một điều gì đó. Người thanh niên một mình đứng giữa mưa, như là đang đi trong chính suy tư của mình, nhẹ nhàng và u tịch...

Một buổi sáng u buồn mưa đổ, che lấp đi hết thảy cái ánh nắng vốn có, âm u vì bụi mưa, lại tĩnh lặng vì lòng người phiền muộn.

Mưa, một khoảng không trầm lắng của nhân sinh, nét u buồn còn đọng lại trên gương mặt. Mưa, thật lớn nhưng cũng thật lạnh. Cái lạnh khi ta mất đi một thứ quan trọng. Cái lạnh khi mất đi người thương. Cái lạnh chỉ muốn nép mình vào một góc, trốn tránh không một ai thấy, chỉ để thật lớn mà khóc. Và chỉ ước rằng, tất cả chỉ là mơ, như là cơn mưa, nhẹ nhàng đến rồi lại thật nhẹ đi...

Một thân vest đen trên người, Vĩ Phàm vẫn một mình đứng đó, ánh mắt như đờ đẫn vô hồn và nhợt nhạt. Có lẽ là vì hạt mưa thấm đẫm, hay chỉ là vì hối tiếc bên trong thâm tâm hắn.

Hắn vẫn một mình đứng đó, giữa chốn u tịch nghĩa trang, giữa màn mưa tĩnh lặng. Dù cho những hạt mưa vẫn rơi trên người hắn, rơi trên khuôn mặt khiến tâm hồn như đông lại. Nhưng dường như đối với hắn hiện tại, ngoài hình ảnh của người thương phía trước ra thì những thứ xung quanh đều không hề tồn tại.

"Mình thật sự ... tại sao lại ... đến cuối cùng em vẫn mỉm cười, nụ cười đó ... em có hối tiếc điều gì không?"

Trong đầu hắn vẫn luôn lặp đi lặp lại những hình ảnh Khả Vi lạnh lẽo trên vòng tay, người con gái đó đã rời đi, với nụ cười vẫn còn nở trên môi.

"Anh... xin lỗi... nếu anh đến sớm hơn... anh thật sự... nếu như..."

Hắn nhìn lên bầu trời mưa đổ như là hồi tưởng, nhớ lại những khoảnh khắc gặp gỡ. Mặc dù chỉ là gặp gỡ đơn thuần, lại ngại ngùng khó nói, nhưng nhờ sự dịu dàng, chỉ là giản dị quan tâm, chỉ là nụ cười, hết thảy những điều đó đã mơ hồ thay đổi con người hắn. Hắn không hiểu, vì sao hắn lại đau đớn đến như vậy? Hối hận vì điều gì? Và vì sao lại cảm thấy tội lỗi?

"Nếu như..."

Dường như hắn đã cầu xin một điều gì đó, hay đơn thuần chỉ là một sự hối tiếc của hắn mà thôi.

Trời vẫn cứ mưa như thế… Phải chăng, bởi vì một thiên thần đã ra đi nên trời mới khóc thương như vậy.

Mưa, mưa của một ngày tháng hai...

08h00 P.M

Mặt trời lúc này đã tắt nắng, mưa cũng ngừng rơi được vài tiếng thời gian, mà Vĩ Phàm vẫn một mình đứng trong khoảng không tĩnh lặng của nghĩa trang.

Thật sự là lặng lẽ và tối tăm!

Vĩ Phàm lẳng lặng với tấm thân ướt đẫm, trong màn đêm không một tia sáng đó, hắn chậm rãi và sải từng bước nặng trĩu rời đi. Hắn lê đôi chân trên con đường tối đen, mỗi bước tốc độ lại tăng, rồi trong thoáng chốc liền đã mất dạng.

"Thử? Người đâu?" Từ phía xa nhìn lại lúc này, một gã đàn ông bịt kín mặt đang loay hoay tìm kiếm và mờ ám phát ra tiếng. Người đàn ông này sở hữu thân hình lực lưỡng, mặc một bộ vest đen trên người, trên tay đang cầm là một chiếc máy ảnh cỡ nhỏ và không ngừng đảo mắt quan sát xung quanh. Hiện tại, người đàn ông này đứng khuất bóng sau một ngôi mộ nhỏ, xung quanh lại là một đống rác vương vãi trên đất, có lẽ hắn đã ở góc khuất này khá lâu.

Người đàn ông cử chỉ mờ ám, một đoạn nhìn sang trái rồi quay sang phải để tìm kiếm thứ gì đó, nhưng hắn nào đâu biết rằng, phía sau lưng hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người lạ mặt.

Ngay lúc này, bóng người phía sau liền nhẹ nhàng đặt tay lên vai người đàn ông. Và sau một khắc cảm ứng được điểm lạ, người đàn ông liền nhận ra là đang có một bàn tay của ai đó đã chạm nhẹ lên vai. Tiếp theo, người đàn ông liền hốt hoảng quay lưng, nhưng sau khi vừa quay lại thì cũng là lúc một bàn tay người thật nhanh, lập tức bóp chặt lấy cổ hắn.

"Á…"

Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng và đồng dạng liền ngắt quảng, bởi vì bóng đen phía sau đã kịp thời ngăn lại.

"Yên lặng và không cử động, nhưng nếu mày muốn tao bóp nát cổ mày thì cứ việc!"

Mặc dù người đàn ông bị bóng đen kia b·óp c·ổ và đe dọa, nhưng hắn vẫn gắng dùng hết sức bình sinh mà nắm lấy tay của bóng đen thần bí, cố tìm cách thoát thân. Tuy nhiên, dù đã cố gắng chống cự và có vùng vẫy đến đâu, người đàn ông vẫn không thể lay chuyển được cánh tay đó. Hắn có cảm giác bàn tay này còn cứng hơn cả đá.

Sau một hồi dùng lực, người đàn ông cũng đã từ bỏ, hắn ngừng lại di chuyển và buông lỏng hai tay. Người đàn ông quyết định ngừng lại bởi vì biết rõ, người đang bóp chặt lấy hắn thật sự rất mạnh. Cái sức mạnh tuyệt đối trong vô thức khiến hắn phải e sợ. Hắn còn cảm giác được rằng, dù cho hắn có cố gắng đến đâu thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Đồng thời lúc này, thấy rõ người đàn ông đã không còn chống cự, bóng đen mới lần nữa lên tiếng: "Tại sao mày lại đi theo dõi tao?"

Mà nghe được giọng nói này, gã đàn ông bất giác cả kinh rồi giật mình, bởi vì người hiện đang b·óp c·ổ hắn lại chính là kẻ mà bản thân phải đi theo dõi. Người này chắc chắn là Vĩ Phàm, hắn nhiều ngày theo dõi tên này nên không thể nào là đoán sai được!

"Cậu gì ơi, cậu hiểu lầm rồi! Tôi chính là nhà báo, tôi chỉ ... éc!" Người đàn ông lập tức xác định danh tính, nhanh như chớp đưa ra suy nghĩ rồi gắng gượng nói. Bất quá còn chưa nói hết câu, bàn tay kia lại càng siết chặt hơn, khiến người đàn ông kêu lên một tiếng như động vật bị chọc tiết. Rồi cũng nhờ hành động này, hắn mới lập tức nhận ra "là không thể qua mặt được người thanh niên này, không nói sẽ c·hết".

"Tôi nói ... tôi nói, là ... là Ngô Hải thiếu gia... Ngô Hải thiếu gia ... sai tôi đi theo dõi cậu..." Người đàn ông gắng gượng, kể rõ kẻ đang đứng phía sau, trong lời nói còn lộ rõ sự e sợ.

"Nói tiếp!" Sau khi nghe người đàn ông nhắc đến Ngô Hải, Vĩ Phàm nhất thời cau mày và bắt đầu hiếu kỳ, lập tức ra hiệu cho người đàn ông phải nói tiếp.

Tất nhiên, người đàn ông trên khuôn mặt đã toát mồ hôi, hắn không hiểu vì sao lại sợ - sợ người đang đối diện với chính mình lúc này. Dường như trước mắt người đàn ông, người thanh niên phía trước hiện lên thực như một con ác quỷ, chính là một ác quỷ đang phán xét tội nhân.

"Tôi ... tôi thật sự không biết. Chỉ biết là Ngô Hải thiếu gia dặn dò ... dặn dò là phải ghi lại toàn bộ những hình ảnh ... những hình ảnh đau khổ của cậu. Đây là sự thật, làm ơn tha cho tôi ... cậu Vĩ Phàm ... làm ơn!" Người đàn ông quả thực kh·iếp sợ khi nhìn thẳng vào đôi mắt đen ngòm của Vĩ Phàm, hoảng loạn nói. Tiếp đó người đàn ông không ngừng kể lễ và cầu xin, nhưng đáp lại hắn chỉ là bàn tay của Vĩ Phàm càng lúc càng bóp chặt hơn.

Người đàn ông tỏ ra bất lực và cố gắng cầu xin, rồi quơ tay múa chân và vùng vẫy trong tuyệt vọng.

"Uhm éc..." Một thanh âm rên rỉ không thành tiếng trong tuyệt vọng, giữa màn đêm tĩnh mịch của nghĩa trang. Người đàn ông vẫn ra sức chống cự và muốn nói gì đó. Khuôn mặt hắn hiện tại đã tái đi, trên mặt đã xuất hiện những đường gân máu, hai mắt trừng lớn như muốn rơi ra ngoài.

Dù là vậy, nhưng cơ hồ là Vĩ Phàm không có ý định buông tay.

Sau một đoạn thời gian yên tĩnh, nhất đoạn thanh âm như xương gãy liền "rắc" lên một tiếng rõ to, kéo theo sau vẫn là màn đêm lặng lẽ.

Vĩ Phàm cùng lúc buông tay thả người đàn ông xuống, trên mặt không một biểu cảm liền quay người rời đi. Mặc dù khuôn mặt không hiện rõ biểu cảm, nhưng lại khiến cho người nào nhìn vào bên trong liền thấy rõ là một luồng sát khí hết sức khủng bố, cứ thế ẩn hiện.

"Ta phải nhận ra sớm hơn chứ... Ngô Hải..." Vĩ Phàm nghiến răng đi tới, đồng thời cắn chặt răng mà gằn giọng.

* * *

09h00 P.M

Biệt phủ nhà họ Lý - Phòng Ngô Hải.

Bên trong, hòa chung là tiếng nhạc sập sình - dồn dập trong căn phòng kín xa hoa, ánh lên hồng sắc là ánh đèn vẫn đang chiếm trọn không gian, mang lại một cái cảm giác cao hứng nhưng cũng thật sự ma mị.

"Ha ha, thật sảng khoái!"

Người đang nói chính là Ngô Hải, chỉ khoác lên mình một bộ áo lông thú với thân thể bên trong trần trụi và không một mảnh vải để che. Hắn lúc này tựa lưng vào ghế sô-pha, tay trái cầm ly rượu, đôi mắt khép hờ, tâm hồn vẫn đang đung đưa theo điệu nhạc, trong miệng nhấm nháp - thưởng thức từng ngụm rượu vang thượng hạng.

"Thiếu gia, thù lao của tôi?" Một gã đàn ông khom người lên tiếng, bất ngờ ngắt quãng sự hưởng thụ của Ngô Hải. Người này mang một bộ quần áo rách rưới trên người, toàn thân bốc mùi cống rãnh, khuôn mặt đậm chất tiếu dung và cơ thể chỉ toàn là da bọc xương.

Mà về phần Ngô Hải, bởi vì bị gã đàn ông trong bộ dạng nghiện ngập này lên tiếng ngắt quảng khiến hắn mất đi hứng thú thì liền đưa mắt liếc nhìn, sau đó chậm rãi đặt xuống ly rượu trên tay rồi dựa lưng ra sau ghế sô-pha.

Hắn ra hiệu cho nhạc ngừng lại, đồng thời nhếch môi nói: "À, là A Cẩu nhỉ? Tao quên mất mày luôn đấy! Nào, chuẩn bị đi!"

Lời nói vừa xong, Ngô Hải lập tức đưa tay ra hiệu cho hai gã đàn ông mặc vest lực lưỡng đứng kế bên. Mà nhận được lệnh, hai người này thật nhanh tiến đến và lập tức khóa chặt hai tay của người gọi là A Cẩu.

"Thiếu gia, như vậy là có ý gì?" A Cẩu không hiểu vì sao liền lên tiếng hỏi ngay.

Sau một tiếng thở dài, Ngô Hải lần nữa tiếu dung mà nói: "Thì tao đang chuẩn bị trả thù lao cho mày đấy!"

Tiếp theo, Ngô Hải hướng phía A Cẩu và phun ra một mảng bọt nước, lại nói: "Lôi hắn ra! Tao muốn đây là lần cuối cùng thấy mặt của tên s·ú·c sinh này. Mau mang hắn đi!"

"Thiếu gia ... tôi sai ... tôi sai rồi! Tha cho tôi một con đường sống thiếu ... thiếu gia..." A Cẩu hoảng sợ vì lời nói phát ra từ Ngô Hải, đồng thời vùng vẫy, thất thanh lên tiếng cầu xin.

Mặc dù A Cẩu không ngừng van nài và cầu xin, nhưng Ngô Hải vẫn dửng dưng như là không nghe thấy gì. Hai gã đàn ông lập tức lôi A Cẩu ra khỏi căn phòng kín. Mà ban đầu còn là nghe thấy tiếng A Cẩu cầu xin, nhưng sau gần một phút thì mọi thứ dường như đã yên tĩnh trở lại.

Lúc này, Ngô Hải liền dùng tay trái cầm lên ly rượu, uống một ngụm rượu nhỏ, trên môi bất giác nở một nụ cười sảng khoái.

"Tại sao lại g·iết hắn? Có thể giữ hắn làm đồ chơi ít lâu sẽ vui hơn nhiều!"

Người vừa mới lên tiếng chính là Châu Diệp, chỉ khoác trên người một tấm vải mỏng màu trắng tinh, lộ ra thân thể lồi lõm tinh tế, làn da trắng mềm mại và căng mọng, thật sự khiến người nhìn đều phải rạo rực. Cô dựa sát vào người Ngô Hải, ngọc thủ không ngừng vuốt ve lên cánh tay vẫn còn đang băng bó của hắn.

"Hừ, anh không cần những thứ vô dụng, mà đã vô dụng lại còn đòi thù lao. Phi!" Ngô Hải nhìn chòng chọc vào cơ thể của Châu Diệp một lúc rồi mới lên tiếng.

"Em biết không? Thứ anh muốn là nhìn thằng s·ú·c sinh Vĩ Phàm, nhìn hắn phải đau khổ sau khi nhìn thấy người mình yêu phải c·hết trong nhục nhã. Nhưng tên A Cẩu này, chỉ giao cho một việc mà làm cũng không xong. Lại còn ở đó đòi công lao?" Nói đến đây, Ngô Hải đặt xuống ly rượu rồi đưa lên tay trái và bắt đầu vuốt ve cằm nhỏ của Châu Diệp, khẽ nói: "Điều anh muốn là thằng nghiện đó sẽ h·iếp rồi g·iết luôn con người yêu của hắn. Và rồi khi hắn nhận ra là không chỉ người yêu mà cả cha vợ tương lai cũng c·hết, thử hỏi, viễn cảnh đó sẽ tuyệt vời đến nhường nào! Ha ha."

"Nhưng thật đáng tiếc!" Ngô Hải có một chút thất vọng.

Thấy vậy, Châu Diệp mỉm cười liền tựa vào vai Ngô Hải, nhẹ giọng: "Vậy lý do anh sai người đi theo dõi Vĩ Phàm, chắc cũng là để thấy được hắn đau khổ như thế nào thôi sao?"

Nghe thấy Châu Diệp hỏi, Ngô Hải mới chợt nhớ ra và lập tức nhìn vào cổ tay đeo đồng hồ, lại nói: "Đúng rồi! Sao giờ này mà hắn vẫn chưa quay lại?"

Nhưng ngay tại thời điểm Ngô Hải vừa ngắt lời, cánh cửa bằng gỗ của căn phòng đột ngột vỡ ra tan tành. Cánh cửa bất ngờ vỡ thành những mảnh vụn vì phải nhận một lực từ bên ngoài - các mảnh vụn đó lại không ngừng bay tán loạn, kéo theo sau là một lớp bụi mịn che khuất đi ánh nhìn.

Ngay sau nhất khắc, một bóng người dáng đi ung dung, toàn thân mặc vest đen mang khủng bố là sát khí trên mặt, chậm rãi từng bước tiến vào bên trong.

Chương 15: Trả thù (mở đầu)