Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31: Bích Độc Xà

Chương 31: Bích Độc Xà


Ánh bình minh dịu nhẹ phía trên chiếu rọi những tia nắng ban mai, thắp sáng cả một vùng rừng tối tăm.

Vĩ phàm lúc này, phía trên tảng đá ngồi thiền, toàn thân thả lỏng và mở ra hai mắt. Theo sau một cái liếm môi, hắn nhẹ nhàng nói: "Cũng nên đi thôi, mặt trời đã bắt đầu lên rồi!"

Nói xong một lời như vậy, hắn lập tức đứng bật dậy người, mang theo một vài đồ dùng thiết yếu rồi chuẩn bị lên đường.

Hắn sẽ đến vùng nguy hiểm thứ ba.

Sau khi đánh bại huyễn thú Lưng Gai, bởi vì phát hiện một số điểm bất thường về cách vận hành của khu rừng, cho nên Vĩ Phàm đã quyết định vào sâu hơn để tìm kiếm một vài manh mối. Đương nhiên, chính là để tìm hiểu cái nguyên do vì sao huyễn thú được sinh ra? Vì điều gì mà chỉ xuất hiện vào ban đêm? Và đặc biệt là chúng có thật sự đang sống?

Cùng với mục đích tiến vào sâu hơn để tìm hiểu, Vĩ Phàm quyết định khởi hành vào lúc mặt trời mọc và mang theo hành lý để tìm nơi cư trú mới. Hắn chọn di chuyển vào buổi sáng là để tránh phải đụng độ những con huyễn thú mạnh, chỉ vì tiến vào càng sâu, khả năng chạm mặt chúng sẽ càng cao. Mặt khác, khoảng cách để di chuyển từ vùng an toàn đến vùng nguy hiểm thứ ba là rất xa, dẫn đến việc phải tốn công di chuyển giữa các địa điểm. Vì vậy, dự định chuyển dời địa điểm là không thể tránh khỏi, do đó hắn sẽ dành trước thời gian tiến vào để dựng nhà.

Khởi hành sớm, vừa là có thời gian lựa chọn, cũng vừa là dư thời gian an bài, tiện bề hành sự.

Vĩ Phàm hiện tại đã đạt đến cảnh giới Luyện Thể tầng thứ tám, nên tốc độ di chuyển và thể lực của hắn đều được cải thiện rõ rệt. Đơn cử là chỉ mất vài giờ đồng hồ; khoảng bốn tiếng đi đường; hắn đã đến được địa phận của vùng nguy hiểm ba.

Ngay khi vừa vào tới, Vĩ Phàm đã giảm dần tốc độ di chuyển, chậm rãi đảo mắt và quan sát quang cảnh xung quanh. Hắn chỉ muốn xem xét là nơi này có tồn tại cái gì đặc biệt hay không.

Mà vào sâu hơn bên trong, quang cảnh khu rừng bất ngờ chuyển biến một cách rõ nét. Đơn cử cho sự thay đổi này, đó là không còn những tán cây rậm rạp hay xanh tươi, giờ đây thay cho sự xanh tươi ấy lại là sự cằn cỗi. Những thân cây xơ xác lá, những loài sinh vật lộ rõ vẻ héo mòn, mặt đất cằn cỗi, chúng góp nhặt lại và tạo cho ta thấy rõ một cảm giác thật sự c·hết chóc. Thực sự không ngoa khi nói, cả mảnh rừng lúc này đã trong phút chốc phủ lấy một mảng màu cam đỏ, đồng dạng là mang lấy hương vị của sự cằn cỗi.

"Hù ... quang cảnh nơi này khiến ta liên tưởng đến một vài bộ phim kinh dị. Vùng đất này, quả thật bốc mùi! Người ta thật sự nhẫn tâm mà rải một lớp thuốc diệt cỏ xuống nơi này như vậy sao?" Vĩ Phàm không ngừng cảm thán với những hình ảnh mà vùng đất này mang lại cho hắn. Mặc dù hắn của hiện tại có thể xem như là đã mạnh lên một ít, nhưng nơi này mơ hồ luôn khiến cho chân tơ kẽ tóc của hắn, nhất thời đều phải dựng đứng.

Thật sự là lạnh cả sống lưng!

"Mà ưu tiên hiện tại là phải tìm nơi trú ẩn, nhỉ?"

Vĩ Phàm xua đi những suy nghĩ tiêu cực, rồi đưa tay vào trong túi lấy ra tấm bản đồ, mục đích là tìm kiếm nơi có thể trú ẩn. Hắn suy nghĩ vẫn như thường lệ, chính là nên tìm kiếm một hang động để mà nán lại. Dù sao việc dựng lều trại tại một nơi quái vật tấp nập xuất hiện, thực sự quá là nguy hiểm.

Theo như ghi chép, vùng nguy hiểm ba luôn tồn tại rất nhiều hang động, với tỉ lệ là từ năm đến mười dặm khoảng cách sẽ luôn tồn tại từ một đến hai miệng hang động - chủ yếu là hang động ngầm và có nhiều kích thước đa dạng.

Lúc này, Vĩ Phàm suy nghĩ miên man, nhìn chăm chú vào tấm bản đồ với ánh mắt đăm chiêu. Sau một khoảng như vậy, hắn cuối cùng cũng chịu mở miệng và lên tiếng: "Một hang động cách năm mét về phía tây... Thôi, chọn nó làm nơi trú ẩn tiếp theo vậy! Ngươi thấy như thế nào? Ổn chứ?"

"Tùy ngươi, miễn là nó an toàn!" Thần Khải trả lời với giọng điệu lạnh nhạt khi được Vĩ Phàm hỏi.

Về phần Vĩ Phàm, nhận thấy Thần Khải đồng dạng là không có cái gì ý kiến, hắn cũng liền cười nhẹ một tiếng. Tiếp sau hắn gật đầu, để tấm bản đồ vào túi và bắt đầu di chuyển đến địa điểm đã chọn. Vĩ Phàm sẽ hướng về phía tây mà đi.

Di chuyển được ít lâu, xuất hiện trước mắt Vĩ Phàm lúc này là một miệng hang với lối vào có phần khá lớn, đồng thời phía trên là một khoảng đất bồi cao được phủ đá. Mà xung quanh hang động là một mảnh đất tương đối bằng phẳng, bán kính trong vòng năm mét không tồn tại cây xanh và cây đ·ã c·hết cũng không hề tồn tại. Chỉ là duy nhất một cái hang trơ trọi nằm mà thôi.

"Ngươi thấy nơi này thế nào?" Vĩ Phàm hỏi, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh, "ngay giữa rừng tồn tại một cái hang lớn, chưa kể xung quanh không tồn tại cây cối hay vật cản nào. Nếu chọn ở lại thì có phần hơi nguy hiểm vào ban đêm."

"Ừm! Với kết cấu cửa hang như thế này, đây có thể là hang động ngầm. Ngươi cứ cẩn thận vào trong nhìn, nếu không phải, chúng ta liền rời đi." Thần Khải có phần đồng tình, bất quá trong lời nói vẫn ẩn chứa một chút lo lắng.

"Hang động ngầm, tức là nó nằm sâu dưới lòng đất. Vậy ta cũng nên vào thử xem sao." Vĩ Phàm gật gật nói, rồi sải bước đi đến trước miệng hang.

"Nhớ thận trọng!"

"Ừm!" Vĩ Phàm gật nhẹ đầu sau lời nhắc nhở từ Thần Khải, từng bước một đường đi sâu vào bên trong.

Đi được vài bước vào đến bên trong, Vĩ Phàm lập tức tích tụ một lượng nhỏ nguyên lực ở lòng bàn tay, nhất thời một tia sáng yếu ớt bắt đầu phát quang, sau cùng là chiếu sáng một khoảng tối đen bên trong hang động.

Ánh sáng vừa được thắp liền xuất hiện phía trước là một lối đi tối tăm, kéo thẳng một đường vào tận sâu bên trong.

"Quả thật ở bên trong còn có mở ra một lối đi, nơi này thật sự là một hang động ngầm!" Thanh âm vang vọng bên trong hang, Vĩ Phàm kinh ngạc lên tiếng. Tiếp theo hắn đảo mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn lên trần hang thạch nhũ và nói: "Dù sao chúng ta cũng đã tiến vào rồi … vậy thử vào sâu hơn xem thế nào, có lẽ sẽ tìm được một vài thứ thú vị!"

"Tùy ngươi..."

Bởi vì Thần Khải không có ý ngăn cản, cho nên Vĩ Phàm cũng không có cái gì để mà chần chờ. Hắn lập tức sải bước tiến vào sâu hơn. Mà càng tiến vào sâu bên trong, lối đi lại ngày càng được mở rộng; trần hang phía trên đã cao hơn bốn mét; bên trong không khí bốc mùi, đồng dạng là còn có phần ẩm ướt hơn.

Lúc này, những giọt nước phía trên những khối thạch nhũ vẫn đang chậm rãi - nhỏ giọt rơi xuống, tạo thành những thanh âm tí tách như là tiếng mưa.

Sau khi đi được một đoạn đường, Vĩ Phàm bắt gặp hai ngã rẽ chia cắt.

"Hai lối đi… Hừm, đi theo lẽ phải vậy!"

Hắn ngừng lại một chút phân vân, ngay sau liền chọn ngã rẽ bên phải để tiếp tục di chuyển. Theo suy nghĩ của Vĩ Phàm, bên phải là hướng của một người đàn ông nên đi. Dù sao cũng không có manh mối, nếu chọn sai thì hắn chỉ cần quay đầu thôi.

"Sao lại chọn bên phải? Ngươi xác định được thứ gì rồi sao?" Nhận thấy Vĩ Phàm tiếp tục di chuyển về bên phải, Thần Khải đã hiếu kỳ hỏi.

"Trực giác. Chính là trực giác mách bảo ta như vậy! Hì hì." Vĩ Phàm cười thản nhiên. Hắn bước đi không một chút âu lo. Nhưng cùng lúc Vĩ Phàm vừa rẽ phải đi tới được ít lâu, từ hướng ngược lại, một cái bóng đen có phần dài về cơ thể với đôi mắt ngọc lục bảo, nhất thời hiện ra. Tuy nhiên, Vĩ Phàm vẫn ung dung sải bước mà không hề phát giác đến chuyện này.

"Theo như ghi chép, vùng nguy hiểm ba này tồn tại một loài huyễn thú, được gọi là Bích Độc Xà. Hừm, theo ta thấy, chắc tại nó có màu xanh như ngọc và có độc nên mới được gọi như vậy! Độc xà là rắn độc mà. Nhưng nó sẽ xuất hiện ở đâu đây? Và khi xuất hiện vào ban đêm, nó sẽ di chuyển đi đâu? Thật là hiếu kỳ muốn biết!"

"Nơi này nhiều hang động như vậy, có thể nó sẽ chui vào hang ... loài rắn thường sẽ như vậy." Thần Khải nhất thời lên tiếng trêu chọc. Mà nghe thấy lời đùa này từ Thần Khải, Vĩ Phàm liền nhíu mày, "êi, đừng đùa như vậy chứ. Lỡ nó vào thật thì sao?"

"Bên ngoài trời vẫn là buổi sáng, ngươi lo cái gì?"

"Này Thần Khải, ai bảo là ta lo, ta chỉ không muốn bị làm phiền vào những lúc tu luyện thôi. Ngươi dừng lại việc xem thường ta đi!" Vĩ Phàm nhếch môi tỏ rõ bực dọc, lại nói: "Mà cái gì vậy? Từ nãy đến giờ nước cứ rơi mãi trên đầu ta, mà ngươi những lúc như thế này còn chọc ta … tức điên lên đi được."

"Được, được. Ta xin lỗi, được chưa?" Thần Khải chỉ cười trừ.

Vĩ Phàm nhếch mép khó chịu, đồng thời dùng tay gạt đi những thứ nước ở trên đầu, miệng không ngừng bất bình mà luyên thuyên: "Nước gì rơi lắm thế?"

-_-

"À, mà khoan..."

Nói đoạn, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Tiếp theo liền đưa bàn tay dính đầy thứ nước nhớp nháp lên mà ngửi. Một mùi hôi tanh bắt đầu xộc thẳng vào mũi hắn, khiến tất thảy ngũ quan đều cảm nhận được tư vị khó chịu, còn là buồn nôn.

Ngay sau hắn cố nén lại cơn buồn nôn, bắt đầu kiểm tra thứ đang dính trên đầu và trên tay mình. Thứ đó không phải là nước, mà là một dạng chất nhờn nhầy nhụa như là nước bọt, đồng dạng trong suốt và mang một mùi hôi tanh cực kì khó chịu.

"Cái giống gì đây?"

Vừa nói đến đây, phía sau gáy của Vĩ Phàm bất giác phát lên những tia lạnh, lỗ chân lông cũng từ đó không ngừng giãn cách. Hắn ngừng lại di chuyển, cố gắng đưa mắt ra phía sau xem thử có gì. Quả nhiên ngay khi nhìn rõ phía sau, Vĩ Phàm lập tức nuốt một ngụm trọc khí, khuôn mặt bắt đầu tái đi một mảng màu.

"Lại nữa ... mày lại gặp thứ gì nữa đây hả, Vĩ Phàm? Thần Khải?"

Có lẽ từ lâu cũng đã nhận ra điểm này, Thần Khải liền truyền âm cho Vĩ Phàm, cười cợt nói: "Như lần trước, đếm đến ba ngươi nên bắt đầu chạy. Một ... hai ... ba ... chạy!"

Thời điểm này, Vĩ Phàm tức khắc tăng tốc di chuyển. Hắn sải từng bước rộng và chạy thật sâu vào bên trong. Sau khi đến một nơi khá là trống trải, hắn dừng lại và quay đầu nhìn về phía sau.

"Là thứ gì? Có lẽ nó đã theo sau ta khá lâu. Nhưng sao lại không cảm nhận được nguy hiểm gì từ nó?" Cùng với hai, ba nhịp thở, Vĩ Phàm nói.

"Ta cũng không rõ, nhưng nó đến rồi!" Thần Khải theo sau truyền âm.

Vĩ Phàm đứng đó một lúc, và từ phía xa, một bóng đen bắt đầu tiến tới gần hắn. Thực ra, trông như là nó đang bò trườn tới thì đúng hơn. Nó tiến đến gần, cách Vĩ Phàm bảy mét khoảng cách mới chịu dừng lại.

Lúc này, Vĩ Phàm lập tức tăng mức ánh sáng trên lòng bàn tay và nheo mắt nhìn tới.

"Không thể nào ... đây là ... rắn?" Nhất thời nhìn rõ, hắn trừng mắt và há lớn miệng cả kinh. Trước mắt Vĩ Phàm giờ đây xuất hiện một hình ảnh quen thuộc, cùng với thân hình to lớn khoảng 30 mét độ dài thân, đồng thời phủ trên lớp da rắn chắc là một màu xanh ngọc bích - ngoại hình tương đồng với loài rắn hổ mang. Hơn nữa, nó còn há miệng và để lộ ra cặp răng nanh khủng bố uốn cong, cộng với đôi mắt ngọc bích trong suốt, phảng phất bên trong là hình ảnh kinh hãi của Vĩ Phàm.

"Không, không thể nhầm lẫn đi đâu được. Nó đúng như mô tả … là … chính là Bích Độc Xà. Nhưng sao lại?"

Cùng với những mô tả về loài huyễn thú ở vùng nguy hiểm thứ ba, con quái vật trước mắt Vĩ Phàm lại có những đặc điểm tương tự. Bất quá Vĩ Phàm vẫn không dám thừa nhận, đó là làm sao ... làm sao lại tồn tại một con huyễn thú có thể xuất hiện vào ban ngày. Điều này là rất khó để tin.

Vĩ Phàm lúc này đã sinh lòng hồ nghi về những lời đồn thổi, chính là khái niệm loài huyễn thú chỉ xuất hiện vào ban đêm. Thực sự nó chỉ là bịa đặt thôi sao?

Chương 31: Bích Độc Xà