Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Rời khỏi

Chương 37: Rời khỏi


Bầu trời lúc này vẫn còn được bao trùm bởi màn đêm, trong cái không gian tĩnh mịch của khu rừng tối. Ánh trăng sáng trên cao thấp thoáng đâu đó là những thanh âm gầm rú, tiếng thét, tiếng gào thảm thiết còn đang vang vọng dưới cái màn đêm lạnh lẽo này.

Từ xa nhìn lại, Vĩ Phàm một mình sải bước trên đường rừng tối tăm, cơ hồ đang liếc nhìn những cái xác c·hết khô quắt ở phía sau; khô quắt đến mức teo cứng hẳn lại, giống như quả táo bị hút cạn nước vậy; sau đó hắn lau đi v·ết m·áu bám trên khuôn mặt, rồi tiếp tục sải từng bước chân bình thản tiến về phía trước.

Sau khi đi đến vùng trung tâm của rừng Huyễn Thú, Vĩ Phàm đã phần nào giải đáp được những điều bí ẩn ở bên trong. Mặc dù có một vài thông tin càng khiến hắn trở nên hiếu kỳ, nhưng đối với Vĩ Phàm lúc này, mọi thứ ở khu rừng này đã không còn cái gì khiến hắn vương vấn, vì vậy hắn quyết định bản thân sẽ rời khỏi, chuẩn bị trở về Huyền Cực Cốc.

Vĩ Phàm di chuyển ngay trong đêm, từ vùng trung tâm đi ngược trở về khu vực an toàn. Mà trên đường đi, hắn cũng nhiều lần bắt gặp một vài con huyễn thú mà bản thân đã gặp trước đây, có Bích Độc Xà, Thú Lưng Gai và cả Nhị Vĩ Hầu nữa.

Tuy trước đây những huyễn thú này luôn khiến Vĩ Phàm phải sinh lòng dè chừng, hoặc ít nhất là tốn thời gian để diệt sát. Nhưng hiện tại trong mắt Vĩ Phàm, chúng lại không khác so với những loài động vật tầm thường là bao. Tất nhiên, bọn chúng hiện tại cũng không đáng để Vĩ Phàm phải tiêu hao đến nguyên lực.

Nói một cách đơn giản, Vĩ Phàm giờ đây chỉ cần nhẹ nhàng thi triển một chiêu thì đã có thể diệt gọn được bọn chúng rồi.

Vĩ Phàm lúc này, vừa chậm rãi di chuyển vừa cảm nhận sự thay đổi mơ hồ bên trong thân thể của chính mình. Quả nhiên hắn đã dần thay đổi về nhận thức, sức mạnh, cũng như khả năng kiểm soát nguyên lực.

Mà thật sự còn nhiều hơn thế nữa!

"Thật kì lạ! Ta cảm nhận rõ bên trong cơ thể đã có một sự thay đổi mơ hồ nào đó. Cũng là Luyện Thể tầng thứ chín, nhưng nó lại mạnh hơn trước đây rất nhiều... cảm giác nó mạnh ngang bằng với Tái Thể sơ kỳ vậy!"

Nghe thấy những lời nói chứa đầy kinh hỷ từ Vĩ Phàm, Thần Khải gật gù, sau đó liền lên tiếng:

"Linh căn đồng nhất dẫn đến sự thay đổi về cả chất và lượng… nhờ đó thiên phú của ngươi cũng sẽ ngày một tăng cao. Mà trừ cái ngu ngốc của ngươi ra thì cũng coi như là một thiên tài tu luyện rồi đấy!"

"Thật?" Vĩ Phàm thốt đúng một lời, đồng thời há lớn miệng ngạc nhiên.

Mà Thần Khải thấy vậy chỉ xem Vĩ Phàm là phàm nhân hạn hẹp, sau đó nghiêm nghị nói:

"Về sau ngươi sẽ hiểu được lời nói của ta ngày hôm nay... nhưng ta sẽ một lần nữa nhắc lại cho ngươi, chính là bản thân ngươi cũng cần phải cẩn trọng hơn nữa. Nhất là không được để lộ ra việc linh căn của ngươi đã đồng nhất, hay là có nhiều hơn bốn linh căn thuộc tính."

"Vĩ Phàm, ngươi cũng đã biết linh căn là gốc rễ của một tu tiên giả trong cái thế giới cấp bậc này, cái gốc càng tốt thì ngọn cây cũng sẽ hấp thụ nhiều dinh dưỡng hơn, cũng như phát triển càng cao. Hài! Có những chuyện ta không thể giải thích rõ một lần cho ngươi được..."

Thần Khải thở dài, nói tiếp: "Sau này, nếu bản thân ngươi may mắn và có thể thăng thiên lên những vị diện thế giới cao cấp hơn... ngươi lúc đó sẽ hiểu rõ, linh căn không phải đơn giản chỉ là linh căn như ngươi biết. Có nhiều chuyện mà phàm nhân với suy nghĩ hạn hẹp sẽ không bao giờ biết hết được. Ngươi hãy ghi nhớ lời ta!"

Vĩ Phàm chỉ gật đầu và không hỏi gì thêm.

Quả thật, Vĩ Phàm hiểu bởi vì Thần Khải đến từ thế giới của thần thánh, nên cái suy nghĩ và hiểu biết của hắn chắc chắn khác xa. Hắn tính cách cao cao tại thượng như vậy cũng chỉ đơn giản là vì hắn có quyền, có quyền khinh bỉ những phàm nhân hiểu biết hạn hẹp như Vĩ Phàm. Mà Vĩ Phàm hiện tại chỉ mới đi được bước đầu, nên cái gì không biết thì tìm hiểu, cái gì trong tầm thực hiện được thì mới làm.

Hắn thật sự cũng rất muốn như những nhân vật chính trong một bộ tiểu thuyết, một mình trọng sinh, kiến thức ngập đầu chấn nh·iếp các đại lục thế giới. Nhưng biết phải làm sao, hắn ngu dốt, hắn mơ hồ, chỉ có thể cố gắng trong tầm kiểm soát để đi lên mà thôi.

Trở thành luyện đan sư? Trở thành tài ba luyện khí sư? Thông thiên trận pháp đại tông sư? Hay chỉ đơn giản bậc thầy kiếm pháp mở ra một cõi... Quả thật, những điều đó hắn thực sự không dám nghĩ đến, mà chỉ làm tốt phần mình đi lên là được rồi, suy nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu.

"Trở về vùng an toàn ta nghĩ ngươi nên dành thời gian cho việc học cách che dấu nội tình bản thân, khoan hãy rời khỏi." Khi Vĩ Phàm vẫn tiếp tục di chuyển, Thần Khải nhất thời nhàn nhạt lên tiếng.

Mà Vĩ Phàm lúc này liền gật đầu đồng ý.

Kỳ thật, Vĩ Phàm biết rõ là Thần Khải thực sự đang nghĩ gì trong đầu, hắn sợ sau khi trở về chẳng may bị người hữu tâm phát hiện ra được thiên phú, ắt hẳn sẽ phải gặp họa sát thân. Vì vậy chi bằng dành thời gian nán lại nơi này học cách che dấu che dấu, để tránh được những phiền phức không đáng có sau này.

Thần Khải chỉ đơn giản nghĩ, Vĩ Phàm không thân không thích, vả lại hắn cũng chẳng có bằng hữu. Mặc dù hắn được nhận là đệ tử cốc chủ của Huyền Cực Cốc, nhưng đâu ai dám chắc rằng những người ở đó sẽ không ám hại hắn. Bọn họ đã thật sự tốt?

"Quyết định như vậy đi! Trở về ta sẽ hướng dẫn cho ngươi cách che giấu khí tức và nội tình căn cơ."

Sau gần bốn tiếng thời gian đi đường, Vĩ Phàm cuối cùng cũng đã trở về vùng an toàn, quay lại hang động, cũng chính là địa điểm mà hắn chọn làm nơi cư trú trước đây.

Hiện tại, quang cảnh xung quanh vẫn tương đối không có sự thay đổi nào, chỉ là một cái hang nhỏ ẩn sâu sau thác nước chảy cuồn cuộn, kế bên là một con suối nhỏ mà mặt nước lúc nào cũng trong xanh, lại thêm khu rừng, bãi đá và ngọn cỏ,...

Mọi thứ dường như vẫn giữ được nét vốn có, dù chỉ là một phần nhỏ đã thay đổi.

"Hà… cuối cùng cũng đã quay về, hoài niệm quá đi! Nào, cùng vào lại hang xem thử." Vĩ Phàm dang rộng hai tay, hít thật sâu cái không khí quen thuộc ấy, sau đó khẽ cười nói.

Ngay sau đó, Vĩ Phàm liền sải bước tiến vào bên trong hang, đồng thời thắp nhẹ một nguồn sáng từ nguyên khí rồi nhìn phía trước mà chợt cười nhẹ.

"Mặc dù có phần hơi bẩn nhưng đại khái vẫn như lúc ban đầu!"

Bên trong hang vẫn y như cũ; cái nơi hắn cất giữ lương thực, nơi hắn tu luyện, cả nơi hắn dùng để nghỉ ngơi; dường như chỉ bị dính bụi và mạng nhện bám vào, nhưng đa phần mọi thứ vẫn giữ được nét vốn có của nó. Như vậy cũng khá là mừng!

Tiếp sau Vĩ Phàm thở phào một hơi, rồi nhẹ nhàng bắt tay vào dọn dẹp, gạt đi mớ mạng nhện và bụi bẩn. Không tốn quá nhiều thời gian thì đã xong. Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, hắn liền lăn đùng ra thảm cỏ và nhanh chóng nhắm mắt mà th·iếp đi.

Sáng hôm sau...

Lúc này, Vĩ Phàm ngồi xếp bằng ngay ngắn ở một góc, đôi mắt nhắm nghiền và bất động thân thể. Có lẽ hắn đang tu luyện.

Quay lại vài tiếng trước...

Sau khi tỉnh giấc sau giấc ngủ dài, Thần Khải ngay lập tức hướng dẫn Vĩ Phàm cách che dấu nội tình bản thân. Nói đúng ra là hắn đã truyền thụ cho Vĩ Phàm một loại công pháp đặc biệt, có khả năng che giấu và đánh lừa nội tình bản thân. Tuy môn công pháp này không có một cái tên cụ thể, nhưng theo lời Thần Khải, đây là một môn công pháp được sáng tạo và thường được sử dụng tại Thần Giới. Đối với những võ giả cùng cấp thì nó có thể che giấu hoàn toàn nội tình, đồng dạng đối với những võ giả cao hơn, nó có thể giúp người luyện đánh lừa nhận định và chỉ cho họ thấy nội tình được làm giả của bản thân. Đặc biệt, đến ngay cả pháp bảo cấp cao cũng không thể dò ra được nội tình thật sự.

Vài giờ đồng hồ nhanh chóng trôi qua, thân thể Vĩ Phàm có dấu hiệu cử động, bụng hắn bắt đầu kêu lên những âm thanh co thắt, đôi mắt giựt giựt, tiếp sau hắn liền rên rỉ mà nói:

"Ui da... thôi, không luyện nữa, ta đói bụng sắp c·hết rồi đây này! Phải đi kiếm thứ gì lấp no cái bụng trước rồi tính sau."

Lời nói vừa xong, Vĩ Phàm vội mở mắt và khom người đứng dậy, rồi một đường rời khỏi hang.

Thần Khải thấy vậy, hắn chỉ lạnh nhạt nói:

"Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhưng đã không chịu nổi rồi, làm sao thực hiện được đại sự sau này."

"Ta không quan tâm, chuyện sau này để sau này hẵng tính, bây giờ ta đói nên phải đi kiếm thức ăn. Ngươi đã nghe câu có thực mới vực được đạo chưa?" Vĩ Phàm nghe vậy, cũng là bĩu môi nói.

"Ngươi nên nhớ, công pháp này phải mất thời gian rất dài mới học được thành thạo... thôi, muốn làm gì thì tùy ngươi."

"Được, được, được... ta hứa với ngươi! Ngay khi ăn no rồi sẽ chăm chỉ tu luyện tu luyện, được chưa?" Vĩ Phàm gật gật đầu, nhẹ nói.

Cứ như thế, quá trình tu luyện công pháp mới của Vĩ Phàm đã bắt đầu. Sáng hắn lao vào tu luyện, tối đến lại nghỉ ngơi lấy sức. Đương nhiên ngoài việc tu luyện công pháp mới, hắn còn dành thời gian tu luyện Hùng Lôi Quyền nữa.

Mọi thứ vẫn diễn ra một cách buồn tẻ, từng ngày từng tháng thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã trôi qua bảy tháng thời gian.

Bên ngoài, bầu trời êm dịu, làn nước trong xanh, chảy xuôi trên vùng đất phủ đầy cỏ nâu. Những tán cây cao chót vót, cành lá thưa thớt phủ nhẹ bởi một tông màu xanh nâu xen lẫn, dường như mùa thu đang dần hiện rõ qua từng cảnh sắc của khu rừng.

Hình ảnh dần được xê dịch vào trong một hang động ẩn sau thác nước.

Hình ảnh hiện ra là một người đàn ông để râu quai nón, cùng với mái tóc dài chạm đất, bết dính che kính cả khuôn mặt… mà người đàn ông đó, lạ lùng thay lại chính là Vĩ Phàm. Dù ở góc độ nào thì Vĩ Phàm luôn hiện lên với cái nhìn thiếu đi sự sạch sẽ. Dường như chỉ trừ bộ y phục trên người là luôn giữ được sự sạch sẽ và tươm tất.

Có lẽ hắn đang sắp xếp lại hành lý...

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Vĩ Phàm nhẹ nhàng nâng chiếc túi vải thô trên vai, rồi sải bước rời khỏi hang động.

"Đã tròn ba năm… cũng nên rời khỏi!"

Sau một khoảng thời gian dài dùng để tu luyện hai bộ công pháp mới, Vĩ Phàm giờ đây đã luyện được thành thạo, nên hắn liền quyết định rời khỏi khu rừng Huyễn Thú này.

Đi được vài bước thì Vĩ Phàm liền quay đầu nhìn lại cảnh vật xung quanh, cùng với nụ cười nhẹ nở trên môi, hắn tiếp tục bước tới. Trở về nhà.

Chỉ mất khoảng vài giờ để Vĩ Phàm rời khỏi khu rừng Huyễn Thú, tiếp sau hắn sải từng bước rời đi khu rừng và xuất hiện ở một lối mòn thân quen.

"Cuối cùng… cuối cùng ta cũng đã về nhà! Ha ha."

Ngay sau đó, Vĩ Phàm đảo mắt nhìn lại chung quanh với nụ cười chờ mong nở trên môi, hắn vội sải từng bước lớn, nhanh chân tiến tới và một đường chạy về Huyền Cực Cốc.

Chương 37: Rời khỏi