Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 36: Tịch Quang Huyễn Tháp
Sau khi thấy Vĩ Phàm gật gật đầu muốn học, Thần Khải liền nhẹ nói:
"Vậy thì trước khi rời khỏi khu rừng, ta sẽ hướng dẫn cho ngươi... nhưng ngươi nên đến gần tòa tháp xem thử trước."
Tiếp đó Vĩ Phàm gật đầu, liếc nhìn tòa tháp mười tầng cũ kỹ rồi sải bước tới gần.
Đi được mười bước, Thần Khải nhất thời lên tiếng:
"Tịch Quang Huyễn Tháp."
"Tịch cái gì tháp?"
Nhìn rõ khuôn mặt ngơ ngác của Vĩ phàm, Thần Khải rống lên:
"Là Tịch Quang Huyễn Tháp. Tòa tháp trước mắt ngươi đấy, đã rõ chưa?"
"Tịch Quang Huyễn Tháp... thật sao? Rốt cuộc tất cả bí mật đều nằm ở nơi này, đúng không?" Vĩ Phàm ngừng lại, nhìn tòa tháp cao sừng sững đứng thẳng, khẽ thì thào.
"Ừm!" Thần Khải lại nói ngay: "Theo ta nhận định, tòa tháp này thực chất là một pháp bảo thượng cấp phàm khí."
"Pháp bảo? Thượng phẩm phàm khí? Ngươi biết được cái thứ này sao? Có thể nói cho ta nghe được không?" Vĩ Phàm cả kinh và liên tiếp hỏi.
"Ngươi gấp gáp làm cái gì? Yên lặng và đừng làm phiền ta hành sự, làm xong ta sẽ nói." Thần Khải một lời nói thẳng, sau đó liền im bặt.
Mà Vĩ Phàm nghe vậy mặc dù rất tò mò, nhưng cũng không dám hỏi thêm cái gì, tiếp sau chỉ yên lặng một chỗ chờ đợi.
Hắn chỉ đơn giản nghĩ, có thể Thần Khải đang nghiên cứu một điều gì đó, hắn chỉ việc im lặng một lúc và chờ Thần Khải, có lẽ khi tìm được sẽ biết đáp án ngay thôi.
Tất nhiên, Vĩ Phàm là một phàm nhân mới bước đầu đi vào con đường tu tiên, trong một cái thế giới mà mọi thứ ấy đều là trí tưởng tượng. Nên mọi kiến thức về thế giới tu tiên, hắn biết rất ít, giống như là một đứa trẻ mới bập bẹ biết nói vậy.
Mặc dù trước đây hắn từng xem qua những phim ảnh và truyện tranh, cũng đã có nhiều lần nhắc đến biết bao thần binh lợi khí, đan dược và võ kỹ, nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng - tưởng tượng của những con người mộng mơ, không hơn không kém...
Hắn hiện tại mới thực sự được trông thấy tận mắt, à không, phải nói là hắn mới lần đầu trải nghiệm qua cảm giác huyền diệu này.
Từng giờ từng phút trôi qua, Vĩ Phàm vẫn đứng ngây ra đó, sắc trời lúc này dần dần chuyển sang một màn đêm u tối. Mọi thứ xung quanh đều được bao phủ bởi màn sương u tối và lạnh thấu xương, những làn gió về đêm nhẹ nhàng thổi qua gáy của một con người đơn độc.
"Hắc xì... hức..."
Sau một cái hắt hơi, Vĩ Phàm liền gạt đi cái thứ chất nhờn bám dính trên bộ râu rậm rạp của hắn, rồi đưa tay gãi nhẹ phần cổ. Cảm thấy thời gian đã trôi qua ba bốn tiếng mà không có động tĩnh, Vĩ Phàm liền thì thào tự nói:
"Quái lạ! Mất nửa ngày mà vẫn không có một tia động tĩnh, có khi nào hắn đi ngủ từ lâu rồi quên luôn ta không? Bắt ta đứng yên lặng ở đây chờ, còn hắn..."
"Ngươi đừng ở đó mà nói xấu sau lưng ta, có gì nói thẳng với ta đây này!"
Vĩ Phàm vẫn đang tự nói thì thanh âm của Thần Khải đột nhiên lên tiếng. Đương nhiên hắn cũng biết bản thân đã bị phát hiện, nên chỉ cười trừ, lại nói:
"Ta đâu có ý đó... ta chỉ lo lắng, không biết là ngươi có gặp chuyện gì không thôi, hì hì."
"Suy, ta biết tính ngươi!"
"Thực sự là vậy mà, ta quả thật không có nói dối! À, mà ngươi đã làm xong việc của mình chưa?"
Biết rõ là Vĩ Phàm đang muốn đánh trống lảng để quên đi lời nói, Thần Khải cũng không mấy để tâm, liền nhẹ nói:
"Hài, vẫn chưa! Nhưng ta đại khái đã nắm rõ được một vài chuyện quan trọng."
Vĩ Phàm nghe rõ liền nhướng mày, hiếu kỳ hỏi:
"Êy, là chuyện gì?"
"Một vài bí mật về nơi này..."
Cứ như thế, Thần Khải bắt đầu giảng thuật một vài chuyện quan trọng cho Vĩ Phàm được rõ.
-Thần Khải thứ nhất nhắc đến, chính là tòa tháp mười tầng này thực chất là một loại pháp bảo, được xếp vào loại thượng phẩm phàm khí. Mà bên trong tòa tháp lại tồn tại một chiều không gian khác, thường dùng để làm nơi tu luyện hoặc không gian chiến đấu, cũng có thể dùng để vây khốn võ giả và cũng là nhất loại pháp bảo dùng để thí luyện.
-Thứ hai, mọi loại huyễn thú trong khu rừng này thực chất chính là do bên trong pháp bảo này tạo ra, mà đây cũng là một loại khả năng khác của tòa pháp bảo này. Ngoài ra, lý do vì sao huyễn thú chỉ xuất hiện về đêm và tan biến vào ban ngày, thực chất chỉ đơn giản là liên quan đến lượng nguyên khí phân bổ xung quanh, cũng như từ sự bức xạ của mặt trời.
Nói một cách đơn giản, pháp bảo chỉ có một phạm vi triệu hồi nhất định, vì vậy khoảng cách càng xa thì lượng phân bổ nguyên lực lại càng giảm dần, đồng thời, bởi vì bức xạ từ mặt trời cũng một phần làm lượng nguyên khí dần tiêu tan trong không khí, nên sẽ khiến cho huyễn thú chịu sự bức xạ của ánh sáng mà yếu đi, dẫn đến tan biến. Đây cũng là lý do tại sao, ở khu vực nguy hiểm 3 và trung tâm lại xảy ra tình trạng huyễn thú xuất hiện vào ban ngày, đơn giản là vì khoảng cách tại hai điểm này không bị hạn chế và nguyên khí dồi dào, nên huyễn thú có khả năng chống lại được bức xạ mặt trời và phát triển một cách an toàn.
-Thứ ba cũng lại liên quan đến huyễn thú. Ngoài những khả năng trên thì pháp bảo này còn được dùng làm một địa điểm thí luyện nữa. Đó là lý do vì sao lại có công pháp rơi ra từ trong bụng huyễn thú, đồng dạng xem như là một phần thưởng, nhưng xác suất rơi cũng không cao và chỉ được không phẩy một phần trăm mà thôi.
Kỳ thật, Vĩ Phàm gặp may nên mới gặp được cơ duyên này. Nói tóm lại, cái nguyên nhân cũng là do pháp bảo đã bị mài mòn, dẫn đến r·ối l·oạn cách vận hành nên mới xảy ra trường hợp hy hữu này.
(Đại loại, ban đầu được dùng làm chức năng phong ấn, nhưng lâu quá bị chạm mạch dẫn đến tự triển khai chức năng thí luyện, mà thí luyện thì sẽ xuất hiện những con thú mang phần thưởng trong người^^)
-Cuối cùng theo như lời Thần Khải, pháp bảo này thực chất không phải là phàm khí thông thường mà được dùng để phong cấm một thứ gì đó, ở ngay phía bên dưới. Đơn giản chỉ là do bị thời gian cả vạn năm mài mòn nên mới bị mai một đến tình trạng hiện tại, trở thành thượng phẩm phàm khí.
"Hài! Mọi chuyện ta chỉ tìm hiểu được như vậy, thông qua cách đi sâu vào pháp trận ở đây."
"Thì ra là vậy!" Vĩ Phàm gật đầu, sau khi đã nắm rõ được một vài thông tin, hắn lần nữa hiếu kỳ hỏi:
"Vậy, pháp trận ngươi nhắc đến là gì và pháp bảo là gì? Ngươi có thể giải thích cho ta được không? Ta thật sự muốn biết."
"Hài, được thôi, chú ý ghi nhớ! Trước đây ta dự định là sẽ giảng thuật cho ngươi, khi ngươi rời khỏi thế giới này. Nhưng hiện tại bởi vì ngươi đã thấy qua pháp bảo, nên ta sẽ khái quát cho ngươi về mọi thứ cơ bản trong thế giới tu tiên này."
Thần Khải tiếp tục giảng thuật: "Về cơ bản, trong thế giới tu tiên tồn tại hai đối trọng chủ yếu. Đó là nguyên khí và linh căn. Có linh căn tu luyện mà không tồn tại nguyên khí thì một phàm nhân cũng không thể tu hành, ngược lại, một phàm nhân không có linh căn thì cũng không thể được, nhưng trường hợp này lại rất ít."
"Đồng thời, một phàm nhân nếu muốn hấp thụ nguyên khí để tu luyện bắt buộc phải dựa vào một môn hệ công pháp. Nhưng đó chưa phải là tất cả..."
Nói đến đây, Thần Khải thi triển thần thông, khiến trong đầu Vĩ Phàm không ngừng xuất hiện vô số những hình ảnh, liên tục diễn hóa xung quanh và hết thảy đều có quan hệ đến quá trình tu tiên.
Hắn tiếp tục giảng thuật: "Ngoài công pháp, tu tiên giả còn cần có đan dược, có pháp bảo hoặc pháp khí, cũng có cả trận pháp nữa. Đan dược ngươi cũng đã biết công dụng của nó. Còn về pháp bảo, nó tương tự như là một thứ v·ũ k·hí của tu tiên giả, được dùng để phòng vệ hay được sử dụng để tăng khả năng công kích, thi triển thần thông. Như tòa tháp này, công dụng của nó ta đã có nhắc sơ qua cho ngươi rồi!"
"Nói tóm lại, trong thế giới tu tiên tồn tại chủ yếu những thứ sau, đó là công pháp, đan dược, pháp khí và cuối cùng là trận pháp. Vì mọi tu tiên giả đều luyện công pháp ngay từ lúc đầu nên thường được gọi là võ giả. Người chuyên luyện đan thường được gọi là Đan sư, đồng thời như vậy, người tạo ra pháp khí được gọi là Luyện Khí sư, cuối cùng là Trận Pháp sư. Ngoài ra, đan dược và pháp khí được phân làm nhiều loại phẩm cấp, từ hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cuối cùng là cực phẩm."
Sau một khoảng thời gian nhồi nhét những kiến thức cơ bản về thế giới tu tiên, Vĩ Phàm đã hiểu rõ được nhiều thứ, nhưng hắn vẫn còn điều hiếu kỳ mà vội vàng lên tiếng hỏi:
"Vậy pháp trận, trận pháp lại là thứ gì?"
"Quả thật, đối với trận pháp, bản thân ngươi không cần hiểu quá nhiều làm gì. Nhưng đại khái, một trận pháp được tạo thành từ nhiều pháp trận đồ và pháp trận đồ lại được tạo thành từ tập hợp vô số trận văn. Hừm, tương tự như là một ngôi nhà vậy, trận pháp là một ngôi nhà hoàn chỉnh, pháp trận đồ chính là sườn của ngôi nhà, đồng thời trận văn tương tự như là nguyên vật liệu để cấu thành vậy. Ngoài ra trận pháp được phân làm bốn loại cấp bậc, từ trận pháp cấp một, cấp hai, cấp ba và cuối cùng là thượng cấp. Đã hiểu hết chưa?" Thần Khải im lặng không lâu, nhẹ nói.
Vĩ Phàm chỉ chớp chớp mắt và nhẹ gật đầu.
Mặc dù đã nghe hết thảy mọi thứ liên quan, nhắc đến tu tiên hắn cũng đã đại khái nắm rõ, vì dù sao bản thân hắn cũng đã tiếp xúc thông qua phim ảnh và truyện tranh. Nhưng hắn cũng càng thêm hiếu kỳ, là vì sao lại trùng hợp đến như vậy? Mọi kiến thức từ trước đến nay chỉ là trí tưởng tượng nhưng chúng thực sự tồn tại, đồng thời là vì nguyên nhân gì mà lại có một mối liên kết như vậy.
Những suy nghĩ muốn tìm câu trả lời, khiến Vĩ Phàm càng cảm thấy khó chịu hơn.
"Hài, thật khó để lý giải mớ rắc rối này! Thôi, mình cũng không có thời gian và hứng thú để tìm hiểu rõ những thứ liên quan đến đan dược, pháp khí, hay là trận pháp gì gì đó. Cứ chú tâm vào công pháp, cứ bình thản mà tu luyện là được rồi. Mọi vấn đề rối rắm này không phù hợp với bản thân mình một chút nào."
Sau khi gạt đi những suy nghĩ rối rắm, Vĩ Phàm liền rơi vào trầm tư, sau khoảng vài phút thì hắn liền lên tiếng hỏi:
"Vậy ngươi tính làm gì với tòa tháp này?"
"Hài! Bỏ qua nó vậy, bởi vì ta bị hạn chế năng lực nên cũng không thể làm gì hơn. Nơi này pháp trận mặc dù có vài phần suy yếu, nhưng cũng không thể một lần đánh gãy. Thôi, cứ bỏ qua vậy, cũng hết cách!"
Thần Khải lần nữa nhẹ nói:
"Mọi chuyện cũng đã ít nhiều nắm rõ, việc không lấy đi được pháp bảo xem như là chúng ta không có duyên vậy, biết nó phong cấm thứ gì lại càng không. Nếu như về sau ngươi đạt đến Hóa Nguyên kỳ... thôi bỏ đi!"
Thần Khải định nói, mặc dù hiện tại không thể có được nhưng trong tương lai, nếu Vĩ Phàm đạt tới Hóa Nguyên kỳ thì sẽ khác. Mà đáng tiếc thay, hắn lại nhớ ra bích chướng ở thế giới này chỉ cho phép tu tiên giả từ Tái Thể cảnh trở xuống, nên mọi hy vọng giờ đây coi như đã không còn.
"Hóa Nguyên kỳ sao? Hài, vậy chúng ta nên rời đi thì hơn, cũng không thể làm gì!" Vĩ Phàm nhẹ giọng nói, trên mặt cũng lộ rõ vài tia tiếc nuối.
Tiếp theo, Thần Khải chỉ "ừm" một tiếng và không nói gì thêm.
Ngay sau đó, Vĩ Phàm quay lưng sải từng bước rời đi, kế tiếp di chuyển được vài bước chân liền quay lưng nhìn lại tòa tháp, trong lòng mang nhiều tiếc nuối, nhưng cũng vứt xuống và liền rời đi ngay.
"Hóa Nguyên kỳ sao? Phong cấm bên dưới sao? Phong cấm cái gì chứ?" Vĩ Phàm thì thầm tự nói.
Mặc dù Vĩ Phàm tiếc nuối vì không thể thu về được pháp bảo, nhưng hắn biết rõ một điều là Thần Khải còn không có cách thu phục lấy, vậy bản thân hắn lấy cái gì để làm được? Tiếc vẫn là tiếc, nhưng hắn cũng không thể, nên đành ngậm ngùi rời đi vậy.
"Chà… mọi chuyện hiện tại xem như đã sáng tỏ, khu rừng bí ẩn chỉ là do một tòa tháp tạo nên mà thôi. Mà cũng đã đi đến cuối con đường rồi, nên quay về vùng an toàn vậy!"
"Vẫn là nên rời khỏi, dù sao thời gian cũng đã được gần ba năm rồi!"