Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 38: Trở lại Huyền Cực Cốc

Chương 38: Trở lại Huyền Cực Cốc


Vĩ Phàm dạng chân phóng đi như bay, xuyên qua rừng trúc cổ thụ, trong lòng tràn đầy hưng phấn.

"Sắp đến rồi! Mà sau bao nhiêu năm, không biết là còn có ai nhận ra ta với bộ dạng này hay không? Bạch lão sẽ nói gì với ta nhỉ?"

Vừa nghĩ đến đây, Vĩ Phàm chợt nhớ ra điều gì đó, bước nhanh tới rồi gãi gãi đầu, bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng.

"Hì hì, hy vọng… hy vọng Bạch lão đã quên đi lời hứa của ta… lời hứa là sẽ quyết tâm lên được Tái Thể kỳ mới chịu rời khỏi. Hì hì, chắc ông ấy đã quên rồi nhỉ?"

"À, đúng rồi! Sư phụ Tiêu Thanh Phong có trách phạt mình không? Trách phạt mình vì đã tự ý rời đi mà không có sự cho phép."

Vĩ Phàm trong lòng vừa động, vừa tưởng tượng cảnh gặp lại mọi người sẽ như thế nào, mọi người sẽ nói gì, trách móc ra sao khi thấy hắn trở về? Càng là suy diễn như vậy, Vĩ Phàm lại càng cảm thấy sốt ruột hơn.

Cũng bởi vì mải mê với từng dòng suy nghĩ, Vĩ Phàm đã trở về Huyền Cực Cốc lúc nào không hay. Hắn lúc này đứng ở phía trước, cách cổng cung môn của Huyền Cực Cốc không xa, nhưng nhìn chung thì hắn vẫn có thể nhìn thấy toàn cảnh nơi đây.

Vô tình, Vĩ Phàm nhất thời đánh rơi hành lý xuống đất, hai mắt mở to không tin mà nhìn thẳng về phía trước. Đồng thời tay hắn khẽ run, gương mặt lộ rõ ​​vẻ nghi hoặc vì phải tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng khủng khiếp phía trước.

Trước mắt Vĩ Phàm giờ đây, không còn là hình ảnh của Huyền Cực Cốc như cái lần đầu hắn đến, không còn trông thấy những tòa sơn phong, không còn cung điện nguy nga, không còn mang đến sự huyền ảo nữa. Mà trước mắt Vĩ Phàm hiện tại chỉ còn lại là một đống tro tàn, sơn phong sụp đổ, quang cảnh tan hoang, bình thường cung môn sừng sững cũng đã bị phá nát và đổ gục thành từng mảnh.

Nửa khắc thời gian bàng hoàng đối với cảnh tượng trước mắt, Vĩ Phàm đột nhiên lóe lên như tia chớp, rồi chạy thẳng một đường thật nhanh lao về phía trước, trong đầu cũng không ngừng hiện lên những suy nghĩ tiêu cực.

"Huyền Cực Cốc đâu? Bị phá hủy rồi? Mọi người đều rời khỏi và bỏ rơi ta? Hay đây chỉ là trận pháp che dấu mới của sư phụ đã dựng nên?"

Cùng từng dòng suy nghĩ mơ hồ như vậy, Vĩ Phàm vừa lao nhanh vừa lớn tiếng gọi:

"Thần Khải, ngươi có cảm nhận được kết giới của trận pháp phía trước hay không? Hay là cái gì khác tương tự."

Về phần Thần Khải, không cần kiểm chứng thì hắn cũng đoán được cảnh tượng sụp đổ phía trước là gì, nhưng vì không để Vĩ Phàm mang thêm ảo não nên chỉ hời hợt nói:

"Không có!"

"Thật sự là không sao? Ngươi đã cảm nhận kỹ hay chưa?"

Vĩ Phàm lúc này suy nghĩ gấp gáp, thật không muốn Huyền Cực Cốc xảy ra mệnh hệ gì. Hắn từ lúc đầu đã xem nơi này là nhà, nên càng không muốn bi kịch xảy đến với nơi này.

Thần Khải cũng hiểu một phần về suy nghĩ này của Vĩ Phàm, nhưng hắn đành phải để Vĩ Phàm tự mình xác minh. Con đường này là của Vĩ Phàm đi, mặc dù tàn nhẫn nhưng cũng là cách để khiến bản thân hắn trưởng thành hơn sau này.

Tiếp sau một lúc thì Thần Khải mới nhẹ nói:

"Ngươi cứ bình tĩnh, ta sẽ tìm kiếm thêm một lần nữa..."

"Nhờ ngươi!" Vĩ Phàm buông xuống một lời và lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc.

Lúc này Vĩ Phàm giống như một tia sáng, hắn vẫn xuyên qua cánh cổng cung môn đã sụp đổ và chạy về phía đại điện Huyền Cực Cốc.

Quả nhiên chỉ với ba năm rèn luyện tại rừng Huyễn Thú, Vĩ Phàm chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã đến được đích với cái tốc độ thực sự như là đ·ạ·n bắn.

Tiếp sau hắn dừng lại, đứng trên nền đất được lát bằng một lớp gạch phẳng làm bằng đá, đây chính là nơi hắn từng từ biệt Tiêu Thanh Phong và những người khác rời khỏi Trái Đất vào ba năm trước.

Nhất thời hắn đứng ngây ra, đôi mắt đờ đẫn vô hồn. Sau vài cái liếc mắt nhìn trái rồi sang phải, Vĩ Phàm hai tay run lên, đột nhiên khuỵu xuống.

"Không thể! Chắc chắn chỉ là một sự hiểu lầm... ta đang nằm mơ sao?"

Vĩ Phàm dường như không dám tin vào chính mắt mình và bắt đầu sinh lòng ngờ vực.

Mà hình ảnh hiện tại của Huyền Cực Cốc không còn là một cung điện nguy nga, không còn được trang hoàng nữa mà thay vào đó lại là một mảnh tang thương. Trên núi xuất hiện dấu hiệu bị người phá tan, cung điện sụp đổ rồi cháy thành tro tàn, một đống đổ nát, mọi thứ dường như bị phá hủy hoàn toàn, nhìn thật sự là đau lòng.

"Mọi người đâu hết rồi? Vĩ Phàm này quay lại rồi đây! Sư phụ, Bạch lão... hai người muốn trêu ta đúng không?" Bờ môi khẽ run, Vĩ Phàm thì thào tự nói.

Mặc dù Vĩ Phàm đến Huyền Cực Cốc không được bao lâu, chỉ là gặp gỡ đôi lần những chúng đệ tử, và tình thầy trò cũng chỉ vừa mới sinh ra. Nhưng đối với một người không thân không thích, đối với Vĩ Phàm mà nói thì nơi này lại giống như là ngôi nhà đầu tiên của hắn vậy.

Người luôn quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho hắn chỉ có rất ít người mà thôi. Đầu tiên là một nữ nhân dịu dàng quan tâm, kế đến là sư phụ và Bạch lão, hết thảy những người đó Vĩ Phàm thực sự xem như là gia đình.

Nhưng trong phút chốc Vĩ Phàm nhận ra, rằng những người mà bản thân xem như là gia đình thì tất cả đều rời bỏ hắn mà đi. Hắn đau lắm.

"Quang cảnh này là như thế nào? Tất cả có phải đều là thật? Tại sao lại ra nông nỗi này? Mọi người thật sự bỏ rơi ta mà đi hay sao? Tại sao chứ? Tại ta ư?" Hắn gào thét và đặt lấy vô số những câu hỏi, giống như là hắn đang muốn trút bỏ mọi thứ, mọi cái suy nghĩ tiêu cực ở bên trong.

Trong khi Vĩ Phàm vẫn còn đang khụy gối với những dòng suy nghĩ, từ phía đằng xa lại có bóng dáng của một lão giả với tà áo dài trắng bước đến. Lão giả sở hữu mái tóc bạc trắng như vân vụ, dáng người lom khom, làn da hồng hào và mang khuôn mặt phúc hậu như là tiên nhân.

Lúc này lão giả sải từng bước chậm rãi tiến đến gần Vĩ Phàm.

Nhất thời nghe thấy tiếng bước chân, Vĩ Phàm bất giác quay đầu nhìn lại. Ngay sau đó, hắn liền trông thấy hình ảnh của một con người quen thuộc, đồng thời ánh mắt nghi hoặc vẫn nhìn bóng dáng của người này không rời.

Một lúc sau, Vĩ Phàm bờ môi khẽ run, bất ngờ thốt lên:

"Bạch? Bạch lão… chính là ngài đó sao?"

Về phần lão giả, sau khi nghe thấy thanh âm của Vĩ Phàm vọng lại, ông liền khựng lại một chút và vội vàng mở lời ngay:

"Là con đó sao, Vĩ Phàm?"

Bạch lão vừa cất lời, Vĩ Phàm liền nhận ra đây chắc chắn không phải là ảo giác, hắn liền vội chạy đến và khụy gối dưới chân Bạch lão.

Mà Bạch lão sau ba năm nhìn lại dung mạo lấm lem của Vĩ Phàm, lúc này khuôn mặt ông vui buồn lẫn lộn, đồng thời liền khom thấp người, đôi tay khẽ run mà vén lên mái tóc che phủ, rồi sờ nhẹ lên gương mặt đất bùn của Vĩ Phàm. Mặc dù còn trong độ tuổi của thanh niên trẻ trung, nhưng nhìn Vĩ Phàm hiện tại lại như một người đàn ông trung niên vậy.

"Đứng lên trước đi! Thấy con vẫn ổn thì ta cũng an tâm…nào, đứng lên đi!" Bạch lão giờ đây giọng nói mang đôi phần yếu ớt, vội dìu Vĩ Phàm đứng lên.

Nhưng sau khi vừa đứng lên, Vĩ Phàm đã nắm lấy hai tay của Bạch lão mà hỏi ngay:

"Bạch lão, như vậy là sao? Chuyện gì đã xảy ra? Sư phụ, mọi người và cả Huyền Cực Cốc đã xảy ra chuyện gì thế này?"

"Hài… chuyện dài dòng, chúng ta quay về trước hẵng nói, cứ quay về nhà của ta trước!"

Sau một hơi thở dài, Bạch lão đặt nhẹ tay lên vai Vĩ Phàm, giọng nói như nghẹn lại, đồng thời quay người rời đi.

Tiếp sau Vĩ Phàm nhẹ gật đầu, cũng là đi theo phía sau.

Lúc này, Bạch lão và Vĩ Phàm đi qua một khu rừng trúc cổ thụ, trước mắt hiện ra một căn nhà đơn sơ, hắn vội vàng tiến lên và đỡ Bạch lão đi vào.

Khi hai người vào nhà, Vĩ Phàm liền nhanh chóng đỡ Bạch lão lên chiếc ghế tre có tựa lưng và tay vịn. Bạch lão đã an vị trên ghế, Vĩ Phàm liền hỏi ngay:

"Bạch lão, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Huyền Cực Cốc lại tan hoang như vậy?"

Nghe thấy câu hỏi từ Vĩ Phàm, Bạch lão chỉ lắc đầu, ông thở dài một tiếng nặng trĩu, nhẹ giọng nói:

"Hài... chuyện dài dòng, không thể một câu mà nói hết được, con ngồi xuống trước đi!"

Nghe vậy, Vĩ Phàm lập tức ngồi xuống chiếc ghế gỗ đơn giản kế bên, sau đó hắn đặt tay lên đầu gối và yên lặng lắng nghe.

Mà Bạch lão lúc này vẻ mặt buồn bã, ông nhìn về phía xa xăm và bắt đầu thuật lại.

Mọi chuyện xảy ra cách đây hai năm, và đó cũng là lúc Vĩ Phàm đang tu luyện trong khu rừng Huyễn Thú, vừa tròn một năm. Ngày hôm đó, thông đạo trên bầu trời lần nữa mở ra, nhưng kỳ lạ là không phải Tiêu Thanh Phong trở về, mà là nội môn võ giả Huyền Cực Tông.

Bọn chúng đổ bộ sấp sỉ ba trăm người hết thảy, trên thân đều mang khải giáp và pháp khí, và đều là cảnh giới Tái Thể trung kỳ đỉnh phong. Ngay sau đó, chúng không một lời mà thẳng tay hạ sát với tất cả những người ở nơi này, không chừa một ai. Chúng nhẫn tâm hủy đi mọi thứ về nơi này, mặc cho nhiều người van xin trong tuyệt vọng. Bọn chúng truy sát và tận diệt những người liên quan. Sau khi đã trừ bỏ hết mọi hậu hoạn, chúng mới thực sự rời đi khi thông đạo mở ra vào một năm tiếp theo.

"Ta may mắn lẩn trốn được. Hài, cũng vì cái thân già này không làm được trò trống gì, nên chỉ có thể nhìn cảnh mọi người ngã xuống và phơi thây tại mảnh đất này!"

Đôi mắt Bạch lão ngấn lệ sau khi giảng thuật lại cho Vĩ Phàm biết rõ mọi chuyện, dường như những hình ảnh mọi người ngã xuống lại một lần nữa xuất hiện bên trong tâm trí ông.

Bạch lão gạt đi những giọt nước mắt, rồi thở dài nói tiếp:

"Hài! Cớ gì phải ra tay nhẫn tâm như vậy chứ? Không phải đều là người cùng một nhà hay sao?"

Đồng thời nghe đến đây, lòng ngực Vĩ Phàm như muốn nổ tung, hắn hận, hắn buồn, thật sự rất hối hận vì đã không giúp được gì. Hắn vô tư sống trong khu rừng kia, mà không nghĩ đến kết cục thảm khốc đã diễn ra ngoài này.

Ngay sau đó, hắn liền siết chặt lại nắm đấm, cúi đầu, hỏi:

"Vậy sư phụ… Tiêu Thanh Phong vì sao..."

Vĩ Phàm như đang muốn hỏi, rằng Tiêu Thanh Phong ở đâu trong lúc nguy cấp như vậy, vì sao lại để nó xảy ra đến nông nỗi này?

"Hắn... có lẽ là đã c·h·ế·t trước đó rồi. Đã c·h·ế·t vào ba năm trước, cũng ngay cái lúc hắn quay về Huyền Cực Tông." Bạch lão nhàn nhạt lên tiếng.

"C·h·ế·t? Là ai? Vì sao?" Vĩ Phàm như đang ngơ ngác nhìn, liên tiếp hỏi.

Sau một cái phủi tay, Bạch lão trầm giọng liền đáp:

"Thật ra, ngay trước khi rời khỏi thì Thanh Phong đã một mình đến gặp ta. Mặc dù không nói rõ nhưng hắn đã đoán ra được, rằng bản thân sắp xảy ra chuyện."

Nói đến đây, Bạch lão chậm rãi đứng lên, rồi tiến đến lấy ra một chiếc hộp gấm và đưa cho Vĩ Phàm. Chiếc hộp hình chữ nhật phủ một màu đen bóng, có chiều dài khoảng 20cm, rộng khoảng 9cm, bề mặt được mài nhẵn và được làm hoàn toàn bằng gỗ.

"Đây... đây là cái gì?" Vĩ Phàm liền nhận lấy với ánh mắt ngờ vực, hắn lập tức hỏi ngay.

"Con cứ nhận lấy, đây là thứ mà trước khi Tiêu Thanh Phong rời khỏi đã muốn nhờ ta đưa lại cho con."

Nói xong, Bạch lão từ tốn sải từng bước đi đến phía trước cửa nhà, đồng thời nhìn ra một lối đi và khẽ nói:

"Theo ta!"

Vĩ Phàm nghe vậy, cũng liền đứng dậy và đi theo sau.

Hai người băng qua một con đường rợp bóng tre già, sau đó đi vào một con đường, và cuối cùng biến thành một bãi đất trống với vô số tụ đất nhỏ ở ngay phía trên.

Mà nhìn thấy cảnh này, Vĩ Phàm lập tức quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt kinh ngạc, giống như không thể tin được những gì chính mình nhìn thấy. Trước mặt hắn giờ đây chính là những nấm mồ - nấm mồ của tất cả những đệ tử Huyền Cực Cốc đã hy sinh.

Bạch lão đứng đó, chắp tay ra sau lưng và thở dài nói:

"Hài! Sống c·h·ế·t có số, ta cũng không dám chắc là Tiêu Thanh Phong có thật sự đã c·h·ế·t hay chưa... cũng không biết được vì sao Huyền Cực Tông lại hạ sát thủ với chúng đệ tử Huyền Cực Cốc. Nhưng ta chỉ mong con hiểu, chính là hãy tin tưởng Thanh Phong, bởi vì ta biết, nó không phải loại người có thể làm ra cớ sự này. Phía sau chắc chắn có nguyên do mờ ám!"

"Mặc dù con vào đây không phải sớm, nhưng cũng đã là một phần của nơi này. Hiện tại nơi này đã không còn, nên ta không thể giúp gì được cho con. Mọi chuyện sau này con hãy tự mình nghĩ lấy… tự chọn con đường của con sau này, hài!"

Nói rồi, Bạch lão nhìn bóng lưng Vĩ Phàm một hồi, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, để lại Vĩ Phàm một mình với những nấm mồ đã nguội lạnh.

Chương 38: Trở lại Huyền Cực Cốc