Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39: Quyết định tiếp theo

Chương 39: Quyết định tiếp theo


Bạch lão đã rời khỏi từ rất lâu, nhưng Vĩ Phàm vẫn một mình quỳ gối tại nơi này, mặc cho bầu trời đã đổ mưa đêm.

Lúc này trong đầu Vĩ Phàm không ngừng đặt ra những câu hỏi, đồng thời không biết bản thân phải làm cái gì tiếp theo. Nơi này dường như đã biến mất, hắn nên quay trở về nhà, hoặc làm cái gì khác. Quả thật hắn vẫn không chắc phải làm cái gì tiếp theo.

Mà Thần Khải cùng lúc vẫn im lặng, hắn không muốn xen vào chuyện của phàm nhân, chứ đừng nói đến việc khuyên nhủ hay nhắc nhở Vĩ Phàm phải làm gì, vì hắn muốn Vĩ Phàm phải tự quyết định và lựa chọn con đường đi của riêng mình.

Một mình quỳ gối gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng mưa cũng đã tạnh. Vĩ Phàm vẫn ở đây, ướt sũng. Râu và tóc dài ướt đẫm nước, tay hắn khẽ run, nhanh chóng lấy ra hộp gấm. Hắn quan sát hồi lâu, sau đó chậm rãi mở ra hộp gấm kiểm tra.

Chiếc hộp gấm đen bóng không bị ướt bởi nước liền được bật mở. Mà bên trong hộp gấm có chứa hai lá thư tay, được bọc lại bằng một loại phong bì có màu nâu sạm, và một trong số đó là dành cho Vĩ Phàm. Đồng thời, kế bên còn cất giữ thêm một lọ thủy tinh màu trắng đục.

Tiếp sau, Vĩ Phàm nhanh chóng cầm lên một lá mà phía ngoài có ghi rõ dòng chữ "Gửi Vĩ Phàm". Ngay sau đó, hắn vội đặt chiếc hộp gấm xuống nền đất, nhất thời xé đi tấm phong bì và mở lá thư ra xem.

Bên trong thư là loại chữ viết của thế giới này, nên Vĩ Phàm có thể dễ dàng hiểu được.

Đôi mắt trừng lớn nhìn chăm chú vào, Vĩ Phàm đọc từng câu chữ, tất thảy nội dung bên trong và không để sót một từ nào.

Nội dung bên trong:

[Gửi Vĩ Phàm, thời điểm mà con đọc được lá thư này thì có thể ta đã không còn... và cũng có thể, bản thân ta đã phải vướng vào một âm mưu nào đó đến từ tông môn.

Xin lỗi vì không thể nói rõ với con, hãy bỏ qua cho ta! Ta lấy làm tiếc vì nhận con làm đệ tử, nhưng vẫn chưa dạy cho con một môn công pháp nào tử tế, đây là tắc trách của một người làm sư. Thứ lỗi cho ta. Mặc dù sư đồ ta gặp gỡ không phải là lâu, nhưng ta chỉ hy vọng là con sẽ sống thật tốt và thực hiện được tâm nguyện của chính mình sau này.

Còn nữa, bên này là một lọ Bồi Thể Đan, gồm có năm viên và dùng cho võ giả tu luyện thăng cấp lên Tái Thể kỳ. Hãy nhận lấy và xem đây như là món quà từ biệt của người sư phụ ngắn ngủi này. Mà còn một điều ta muốn nhờ con, nếu sau này bản thân con đủ mạnh và rời đi nơi này, và nếu có cơ duyên gặp được gia đình ta, xin con hãy gửi giúp gia đình ta lá thư còn lại. Hãy chiếu cố bọn họ giúp ta, trăm sự nhờ con...

Con không nên quá bi quan bởi vì sống c·hết đều có số. Hãy buông bỏ và đừng mang thù hận. Cuối cùng, ta chúc con mạnh mẽ để có thể đương đầu với khó khăn, trở nên cường đại, đồng thời uy chấn tứ phương...

Ký bút: Tiêu Thanh Phong]

Đọc xong lá thư, Vĩ Phàm liền đặt lại nó vào trong chiếc hộp, nhanh chóng đưa mắt nhìn lên trời và không nói một lời nào.

Sau một hồi lâu, hắn liền khấu đầu bái lạy, đồng thời cứ lặp đi lặp lại động tác đó gần trăm lần mới ngừng. Ngay sau đó, hắn liền nắm chặt nắm đấm, nhìn lên trời và hét lớn một tiếng:

"Ha..."

Hắn hét lớn như muốn nhắc đến những điều quan trọng cần phải khắc ghi, những điều dù c·hết cũng không thể nào quên. Hắn, chắc chắn sẽ cường đại!

"Vĩ Phàm xin ghi nhớ lời sư phụ. Sư phụ an tâm, con sẽ mạnh mẽ, sẽ giúp ngài thực hiện nguyện vọng. Nhưng duy nhất một điều con không thể làm theo... xin ngài thứ lỗi!"

Nói rồi, ánh mắt kiên định nhìn lên cao, Vĩ Phàm nhanh chóng đứng bật dậy và quay lưng rời đi.

Di chuyển được vài bước chân, hắn liền gằn giọng kiên định, nói:

"Ta quyết định rồi… sau khi đạt đến Tái Thể kỳ, ta sẽ lập tức tìm cách sang Nhân Giới. Ta phải mạnh hơn nữa... ta không thể mãi yếu đuối!"

"Hài, mặc dù tàn nhẫn nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt cho ngươi… vững vàng một đường đi lên!" Thần Khải trầm tư mà không nói thành tiếng, hắn không thể lên tiếng can ngăn hay là động viên Vĩ Phàm.

Bởi vì mỗi người đều có một lối đi riêng, cũng như là một mệnh số riêng, nên hắn không có quyền quản.

Mà trong chính cái đêm đó, Vĩ Phàm một lần nữa đến gặp Bạch lão với một diện mạo hoàn toàn mới.

Vĩ Phàm giờ đây trên khuôn mặt đã không còn để lại bộ râu quai nón, không còn những vết bẩn trên khuôn mặt. Hắn hiện tại để lộ ra gương mặt trắng sáng, tóc dài búi gọn lên, đồng thời ăn mặc kín đáo với cái quần rin đen và mặc một chiếc áo có mũ trùm đầu. Một phong cách như là trước đây nhưng mang một tư vị lạ lẫm.

Một chút chín chắn, một chút lãnh đạm.

Đồng thời trông thấy bộ dạng này của Vĩ Phàm, Bạch lão cũng đã ngờ ngợ đoán ra được điều gì, liền từ tốn lên tiếng hỏi:

"Con đã quyết định rồi sao?"

"Dạ vâng!" Vĩ Phàm gật đầu kiên định.

"Hài! Ta cũng không thể ngăn con." Bạch lão thấy vậy liền thở dài một hơi u buồn, nói.

Nói đến đây, Bạch lão vội xoay người đi, ôn tồn dáng người và chỉ vẫy vẫy tay, nói:

"Đừng n·gược đ·ãi bản thân là được, nhớ giữ gìn sức khỏe! Thân già này cũng sắp gần đất xa trời rồi, nên sau này không cần nhớ nhung tìm ta làm gì."

Vĩ Phàm lúc này im lặng, rồi nhất thời quỳ rạp xuống nền đất và thật mạnh khấu đầu ba cái. Ngay sau đó, hắn từ từ đứng lên, nhấc lên túi hành lý, không một tiếc nuối mà vội quay người rời đi.

Hắn sẽ rời đi Huyền Cực Cốc, rời khỏi Cữu Huyền Sơn này.

"Hài, số phận… thật sự đã an bài hết thảy!" Vĩ Phàm đi được một đoạn xa thì Bạch lão quay lưng nhìn lại, xa xăm nhẹ nói.

Nói rồi, ông vẫn đứng đó nhìn vào bóng lưng của người thanh niên đơn độc, vẫn đang chậm rãi khuất xa dần.

Cùng lúc này, Vĩ Phàm băng qua khu rừng vắng tĩnh mịch, vượt qua những vách núi và nhanh chóng ra khỏi phạm vi của Cữu Huyền Sơn, rời đi ngay trong đêm.

Hắn đi được một đoạn liền vội quay đầu nhìn lại, cảm kích lên tiếng:

"Thời gian của ta tại nơi này có vẻ ngắn ngủi, có thể đây là lần cuối của ta... nhưng thật sự cảm ơn vì tất cả!"

Tiếp sau Thần Khải cũng liền nói:

"Ừm! Như vậy sẽ tốt hơn cho cả ngươi cũng như nơi này."

"Mà theo như lời ngươi nói, chúng ta không thể dùng thông đạo ở Cữu Huyền Sơn để đi qua Nhân Giới thật sao?"

Nghe Vĩ Phàm hỏi như vậy, Thần Khải lạnh nhạt nói ngay:

"Thật sự không thể dùng..."

Thần Khải bình thản nói tiếp: "Khả năng cao nó sẽ dẫn chúng ta vào hẳn bên trong lãnh địa của Huyền Cực Tông, mà ngươi nghĩ thử xem, nếu bọn chúng phát hiện ra có người tiến vào Nhân Giới từ nơi này, thì hậu quả gì sẽ xảy ra?"

"C·hết chắc!" Vĩ Phàm nuốt một ngụm trọc khí, sau đó nói tiếp: "Nên hiện tại, ta cần phải lên được Tái Thể sơ kỳ trong thời gian sớm nhất và phải đi tìm một thông đạo khác?"

Thần Khải có lẽ cũng không phản đối.

"Hiện tại mục tiêu là phải tăng thực lực lên, sau đó là tìm kiếm một lối đi mới... và cuối cùng là tìm hiểu nguyên do Huyền Cực Cốc vì sao bị diệt."

Nói rồi, Vĩ Phàm siết chặt nắm đấm, đồng thời mang hết thảy nỗi buồn chuyển thành hận thù. Thay vì phiền muộn thì hắn có thể lấy đây làm động lực để báo thù, đúng, hắn không cần mang theo phiền muộn. Chỉ cần trả thù là được!

"Thôi, chúng ta quay về nơi đó tạm vậy!"

Lời nói vừa xong, Vĩ Phàm tiếp tục lên đường. Tất nhiên, nơi Vĩ Phàm muốn đến hiện tại chính là nhà của hắn trước đây. Trở về thành phố.

***

Lúc này, trên một con đường lợp nhựa, phía sau một chiếc xe tải.

Mặt đất rung lắc, âm thanh của các loại phương tiện giao thông chạy trên đường lớn, kèm theo sau là thanh âm của bầy lợn kêu inh ỏi bên tai. Vĩ Phàm hiện tại nằm trên một thảm cỏ khô với đôi mắt khép hờ, toàn thân thả lỏng, cùng bầy lợn chậm rãi tiến về phía thành phố.

Quay lại thời gian trước...

Bởi vì không còn một xu dính túi, vả lại Vĩ Phàm cũng không có mang theo vật gì quý báu làm lộ phí đi đường, thẻ ngân hàng lại đánh rơi từ trước đó rồi. Nên rơi vào đường cùng, hắn không còn cách nào khác và đành phải đi nhờ xe, chiếc xe đang vận chuyển một đàn lợn xuống thành phố.

Vĩ Phàm vẫn còn đang ngái ngủ, mặc cho chiếc xe hắn đang đi nhờ không ngừng rung lắc, cộng với tiếng ồn vẫn văng vẳng bên tai.

Chiếc xe vận chuyển vẫn khởi hành trên những khúc đường quanh co, chạy vào làn đường cao tốc, chậm rãi tiến vào thành phố.

Vĩ Phàm đợi gần nửa ngày mới đến được thành phố, lúc này chợt tỉnh dậy, mệt mỏi vì hành trình dài.

Tiếp sau hắn liền bật dậy, nhảy ra khỏi xe, đưa mắt nhìn lại khung cảnh thành phố quen thuộc. Xung quanh là những tòa nhà cao tầng và những góc phố được trang hoàng hiện đại, không ngừng vang lên thanh âm nói chuyện ồn ào, người người lui tới và nói chuyện rôm rả.

Vĩ Phàm ngẩng đầu nhìn một hồi, sau đó cúi mặt, đồng thời mang lên mũ trùm đầu, đút hai tay vào túi rồi rời đi.

Hắn tản bộ băng qua những khúc đường, rẽ qua những góc phố quen thuộc đã từng đi trước đây. Vẫn như vậy, không biết từ bao giờ thì hắn đã về tới căn nhà trước đây của mình.

Vĩ Phàm vội đẩy cửa tiến vào bên trong, đi đến góc sân, nơi tảng đá ấy vẫn còn đang nằm đó, đôi mắt thẫn thờ nhìn, rồi lại u buồn quay đi.

Hắn tiến đến cánh cửa nhà sờ vào tay nắm cửa, đồng thời nhẹ nhàng kẽo kẹt mở và tiến vào bên trong.

Hình ảnh bên trong hiện ra trước mắt, vẫn là ngôi nhà của hắn, những hình ảnh quen thuộc lại được phủ phía trên là một lớp bụi mịn, nhưng vẫn là ngăn nắp hơn cái lần đầu tiên.

Vĩ Phàm đứng một hồi lâu, có lẽ đang nhớ về những chuyện trước đây.

Một lúc như thế, hắn nhẹ nhàng từng bước đến trước phòng ngủ của mình.

Vẫn còn nằm đó, những vật dụng thường ngày của hắn, chiếc kệ sách cao hai mét, được dùng để trưng bày những đĩa game và những mô hình bên trên. Cạnh đó một chiếc bàn nhỏ được đặt phía trên là cả cuộc sống của hắn, đó là bộ máy tính mà hắn đã tốn hàng trăm củ để mua.

Vĩ Phàm đảo mắt nhìn qua một vòng, bước đến và đưa tay sờ vào màn hình máy tính, đồng thời lau đi vết bụi bám phía trên rồi mỉm cười nói:

"Lâu rồi mới gặp lại mày, mà trông mày vẫn ổn nhỉ?"

Tiếp theo hắn vội gạt đi một lớp bụi ở trên bàn, lại ở trên ghế rồi mới nhẹ nhàng an vị.

Vĩ Phàm vươn tay khởi động máy tính rồi ngả người ra phía sau.

"Hài, Tái Thể kỳ rồi đến thông đạo mới... sẽ là một chuyến đi rất dài đây!" Sau khoảng vài giờ đồng hồ ngồi đó, hắn nhất thời thở dài và nhìn vào màn hình máy tính vẫn đang phát sáng, nói.

Chương 39: Quyết định tiếp theo