Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Quyết định

Chương 3: Quyết định


Trong cái không gian trắng thuần ấy, đây là lần đầu Vĩ Phàm nghe thấy một câu nói mà nó thật sự rõ ràng và vang vọng đến vậy. Câu nói cứ như là một lời mời chào ngọt ngào, có thể khiến một người liều mạng đâm đầu vào nguy hiểm.

"Ngươi nói là ta ... thật sự có thể tu tiên?" Vĩ Phàm đứng một chỗ không ngậm được miệng nói, đồng thời để lộ ra hào quang sáng rực bên trong đôi mắt thâm quầng. Hắn nhìn thẳng vào q·uả c·ầu l·ửa lơ lửng trước mặt, tâm thần cứ ngỡ như bản thân đang đứng trước là ánh sáng của hy vọng. Kinh ngạc khi bản thân hắn có thể tu tiên.

Sau một đoạn thời gian dài im lặng đứng nhìn rồi đưa ra cái vẻ mặt ngờ nghệch, Vĩ Phàm đã không kiềm chế được liền đứng như vậy cười. Nụ cười quả thực là buồn nôn. Nếu như hiện tại hắn đứng trước là một người nữ nhân mà cười như thế này, có lẽ hắn sẽ bị người buộc tội là biến thái cũng nên.

Mà bên phía Thần Khải, hắn không hiểu vì sao tên phàm nhân phía trước lại vui sướng như vậy.

Thật ra là vui khi được mời chào, hay là sợ hãi đến cả ngốc luôn rồi?

Quả thật, bộ dạng của Vĩ Phàm lúc này nhìn rất mờ ám.

"Ừ hừm." Thần Khải ho nhẹ một tiếng nhằm đánh thức tâm thần của Vĩ Phàm, sau một vài vòng lượn lờ, hắn liền nói: "Ngươi nên biết giữ ý tứ một chút. Mà ta hỏi lại lần nữa. Ngươi, có muốn trở thành người tu tiên hay không?"

Phải biết rằng, thế giới Vĩ Phàm đang sống không tồn tại những thứ huyền bí. Con người chỉ tạo ra chúng duy nhất với cái mục đích là để thỏa mãn trí tưởng tượng, đồng thời là niềm mong ước của một người phàm mắt thịt để hướng đến sự bất tử mà thôi. Thử hỏi, mấy ai ở cái thế giới này không một lần ao ước bản thân ít nhiều có thể phi thăng, có khả năng đặc biệt hay đại loại là có một cơ thể phi thường… Vĩ Phàm cũng như bao người, hắn thất bại, hắn bị người đời coi khinh, thật sự ao ước sở hữu sức mạnh - chỉ để khiến bản thân trở thành người đặc biệt hơn, cũng để không còn bị người xem là thứ kém cỏi. Nếu sống trong cái thế giới mà mọi người đều quay lưng, vậy chi bằng hắn rời đi rồi thật sâu sống ở một cái thế giới nào khác. Làm như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đơn giản là, hắn ao ước bản thân trở thành một thứ gì đó đặc biệt hơn.

"Ta muốn!" Hắn nhìn thẳng vào q·uả c·ầu l·ửa lơ lửng gọi Thần Khải, kiên định đáp.

"Thật sự muốn sao? Không hối hận?" Nhận được câu trả lời kiên định từ Vĩ Phàm, Thần Khải ngay lập tức hỏi lại. Và sau khi xác thực là nhất cái gật đầu không một tia dao động từ Vĩ Phàm, Thần Khải đồng dạng là đã có ý định chấp nhận hắn, nên tiếp sau liền nói: "Ngươi thực sự có thể tu tiên. Hãy xem đây là điều may mắn. Nhưng trước khi quyết định hoàn toàn, ta có điều muốn nói với ngươi..."

"Ngươi cứ việc nói, dù là gì thì ta vẫn gật đầu đồng ý." Vĩ Phàm lập tức trả lời mà không mang một tia do dự. Lúc này, bản thân Vĩ Phàm vẫn đang đứng trong một cái không gian vô tận, nhưng đối với hắn mà nói, nơi này vô hình từ lúc nào đã trở thành một nơi nóng bức và chật hẹp.

Hắn không muốn chờ đợi thêm một phút giây nào nữa.

Mà nhìn thấy Vĩ Phàm nôn nóng như vậy, Thần Khải cũng không muốn vòng vo thêm. Cùng với thanh âm chậm rãi, hắn nói: "Đầu tiên, cái thế giới của ngươi đang sống, nguyên khí chỉ tồn tại thưa thớt, mà tu tiên lại là quá trình gian nan và khổ luyện. Vậy nên, nếu nhà ngươi hứa là bản thân không bỏ cuộc giữa chừng, dù gặp khổ ải vẫn không bỏ cuộc … thì ta đây mới thực sự giúp ngươi. Thứ hai, một khi ngươi bước vào con đường này, ngươi phải trút bỏ hết thảy ân ái cũng như duyên phận với phàm nhân. Đặc biệt là với những người không phải là tu tiên giả - ngươi càng không nên có tình cảm. Hiện tại ngươi vẫn chưa thể nhận ra, nhưng sau này ngươi sẽ hiểu; nó thật sự là vật cản đường của một người tu đạo."

Phàm nhân một khi bước vào con đường tu tiên ắt hẳn sẽ có tuổi thọ cao hơn người thường, nên ở các thế giới tu tiên thì người tu đạo thường sẽ không muốn dính dáng đến chuyện ân ái, và gắn bó với phàm nhân. Người tu đạo đều chọn cô độc - một phần vì không muốn liên lụy, và một phần lại sợ sinh ra những tạp niệm không đáng có, dễ lầm đường đi vào ma đạo. Tuy giữa những người tu đạo có thể kết hôn với nhau, nhưng là nếu điều này thực sự cần thiết, ví như song tu.

Nói đến đây, Thần Khải liền ngừng lại một lúc, rồi một đường bay đến trước mặt Vĩ Phàm, thật tâm nói: "Cuối cùng, ta để ngươi tu tiên cũng là vì mục đích lợi dụng ngươi. Với những điều trên, ngươi thật sự quyết định?"

Thật ra, Thần Khải chỉ không muốn quá nhiều che dấu, mà hắn chỉ muốn biết rõ tên phàm nhân phía trước có suy nghĩ như thế nào về cái ý chí tu tiên mà thôi.

Tên này thật sự sẽ chấp nhận gian nan và một đường đi l·ên đ·ỉnh đỉnh hay không?

Thần Khải không muốn công sức của bản thân hắn phải đổ sông đổ biển. Thời gian đối với hắn là có dư, nhưng hắn lại không muốn tổn hao thời gian vào những việc vô ích, không có kết quả.

Lúc này, trong khoảng không gian tĩnh lặng và vô tận đó, Vĩ Phàm giống như là không tìm thấy lối thoát để đi ra mà chỉ biết cúi sầm mặt rồi im lặng không nói gì.

Hắn có nên suy nghĩ thêm, hay là nên chấp nhận từ bỏ cuộc sống hiện tại và cứ thế lao đầu vào những thứ huyễn hoặc hay không?

Một đoạn thời gian đứng trước suy tư, Vĩ Phàm chỉ cười khẩy một cái rồi nhìn thẳng vào Thần Khải, thần thật nói: "Cứ nghĩ là ngươi sẽ bắt ta làm việc gì đó khó khăn. Ta đại khái đã hiểu những gì mà ngươi nói rồi." Vĩ Phàm thẳng thừng liền một hơi nói rõ: "Điều đầu tiên và thứ hai nhà ngươi nói, ta hứa sẽ không phụ lòng. Ngươi biết không? Từ nhỏ ta đã không thân không thích, không ai coi trọng ta, nên ta cũng đã chán ngấy cái cảnh tượng đó rồi. Ta thật sự chỉ muốn rời đi, rồi tự do tự tại mà hết mình ở một nơi chỉ riêng ta thuộc về. Còn về vấn đề lợi dụng hay không? Quả thật, ta thực sự không hề để tâm đến. Có lẽ mục đích của ngươi thật sự là lợi dụng ta, nhưng ta cũng như ngươi thôi. Lợi dụng ngươi để mà đi lên. Hai ta coi như là sòng phẳng. Vả lại, tính ra cũng nhờ sợi dây chuyền của ngươi mà ta mới được cứu, vậy nên cứ xem như là ta trả ơn đi. Chỉ vậy thôi!"

Nói xong, Vĩ Phàm đưa tay lên sờ mũi và cong môi cười một tiếng đầy mãn nguyện.

Mà về phần Thần Khải, sau khi nghe Vĩ Phàm trả lời như vậy, hắn có vẻ đã hơi ngạc nhiên. Bản thân hắn đã sống qua vạn năm lâu, đi qua vô vàn thế giới lớn nhỏ, đến mức không còn nhớ đã bắt gặp hết thảy bao nhiêu phàm nhân, cũng như là thần tiên. Mà trong đó có người quyền quý, có kẻ lại ngạo mạn, người vô tình, người thì vong ân bội nghĩa... Nhưng với tên phàm nhân trước mặt thì mang lại cho hắn một cảm giác khác lạ, cho hắn cái cảm giác thật sự là không thể hiểu thấu, hay dùng suy nghĩ bình thường để mà phán đoán.

Hắn biết, nhưng vẫn chấp nhận.

Mà chuyện đã đến nước này, Thần Khải cũng không cần phải đắn đo thêm nữa. Hắn chỉ có thể chờ đợi và tin tưởng vào Vĩ Phàm mà thôi.

Tiếp sau, Thần Khải liền nhấn mạnh từng câu chữ, "Vậy là ngươi không hối hận?"

"Không!" Vĩ Phàm một từ nói thẳng, bởi vì hắn có cái niềm tin mãnh liệt ở bên trong là sẽ chắc chắn làm được, đồng thời sẽ không từ bỏ.

"Ha ha, được! Ta hứa với ngươi. Ta sẽ giúp ngươi tu tiên, Vĩ Phàm." Thần Khải hài lòng và cười lớn. Và sau một lúc cân nhắc, hắn nói tiếp: "Vậy trước tiên ta sẽ giảng thuật qua cho ngươi về khái niệm tu tiên, để ngươi từng bước nắm rõ."

….

"Tu tiên thực chất là quá trình sinh linh tu đạo mà thành. Đạo là gì? Đạo chính là khởi nguyên của hết thảy căn nguyên. Đạo sinh vạn vật, vạn vật lại từ đạo mà sinh. Như vậy chúng ta sinh ra từ đạo thì hành trình trở về cũng là đạo. Đạo tồn tại trong vạn vật, nói không ngoa khi tu đạo cũng chính là hành trình tìm hiểu từ thiên địa. Sinh linh muốn tu đạo ắt hẳn phải tồn tại linh căn, linh căn là hạch tâm, chính là khởi đầu..."

"Tạm dừng một chút!" Nhất thời chính là tiếng cắt ngang đến từ Vĩ Phàm, cơ hồ là hắn không thể dùng cái đầu óc mụ mị của mình để hiểu hết những gì Thần Khải đang trình bày. "Thần Khải à! Ta thật sự chỉ là phàm nhân, mà nơi ta sống ấy … tu tiên, tu đạo gì đó cũng thật sự là không có. Ngươi có thể giải thích dễ hiểu hơn một chút được không?"

"Ha ha. Ngươi không muốn, ta đây cũng không ép. Vậy để ta giảng thuật ngắn gọn hơn một chút." Thần Khải nghe xong thật chỉ muốn chửi, nhưng sau một hồi kiềm chế cơn bực tức vì đại sự trước mắt, nên đã cố gắng nhẹ nhàng thanh âm rồi cười nói.

Cái tên thật sự ngưu này, mới đó mà mình cảm thấy bản thân đã chọn sai người rồi! Với dòng suy nghĩ thầm chửi, Thần Khải lần nữa nói: "Tu tiên là cái quá trình rèn luyện thân thể và linh hồn con người, tức là con người sẽ hấp thụ nguyên lực (tinh thần lực, nguyên khí) bên trong thiên địa để mà tiến hóa, giúp cải biến thân thể cũng như làm cho phàm nhân trở thành thần tiên. Người muốn tu tiên phải có linh căn, không có linh căn thì không thể tu tiên. Rèn luyện thân thể và linh hồn đến cực hạn để nắm giữ quy luật thiên địa, người làm được sẽ được thiên địa ban phước. Có thể là thọ nguyên, cũng có thể là quyền năng cực hạn, mà hết thảy cuối cùng là phi thăng tiên giới. Ngươi hiểu chưa?"

Thần Khải một hơi nói rõ, hắn thật sự là đã giải thích một cách đơn giản nhất có thể cho Vĩ Phàm.

Mà đứng một chỗ nghe xong, Vĩ Phàm liền chỉ gật đầu rồi sờ cằm.

"Thì ra là vậy! Ta đại khái nắm rõ."

Quả thật, tu tiên chính là quá trình sinh linh hiểu rõ pháp tắc thiên địa mà thành. Sinh linh tồn tại sơ khai linh căn, giúp linh căn hấp thụ tinh thần lực và trí huệ thiên địa, và sau khi tích lũy đủ một lượng nhất định thì sinh linh sẽ tiến hóa lên một cái cảnh giới cao hơn. Nhờ vậy, tu tiên được chia ra làm nhiều cảnh giới khác nhau, mỗi cảnh giới sẽ giúp con người đạt được một lần cải biến về chất, cũng như là quá trình giúp con người đắc đạo.

"Tu tiên có nhiều cảnh giới, mỗi cảnh giới chính là một lần khổ luyện. Vì không để ngươi sinh ra nản chí, nên ta chỉ nói sơ qua cho ngươi những cảnh giới đầu tiên. Được chứ?"

Vĩ Phàm gật đầu.

Thấy vậy, Thần Khải tiếp tục giảng thuật: "Hai cảnh giới đầu tiên lần lượt là Luyện Thể kỳ và Tái Thể kỳ… Luyện Thể kỳ, gồm chính tầng hết thảy. Đây là giai đoạn người tu luyện bắt đầu hấp thụ nguyên lực trong thiên địa và tồn tại ở mỗi một phần tụ điểm trên cơ thể, và cuối cùng hội tụ lại ở đan điền. Các người tu tập đầu tiên sẽ phải tu luyện bằng một loại công pháp khẩu quyết trụ cột cơ bản, chia ra là năm loại thuộc tính ngũ hành bao gồm chín tầng. Một số người còn có thuộc tính đặc biệt bao gồm lôi, ám, tử huyết. Một lần huyệt vị trên người khai thông sẽ chính thức đột phá tầng tiếp theo. Các huyệt vị cần được đã thông bao gồm tứ chi, thái dương, lục phủ ngũ tạng, cuối cùng tất cả sẽ hội tụ ở đan điền dưới dạng khí." Đây là cảnh giới đầu tiên nên rất cần sự khổ luyện cũng như sự hoàn mỹ. Một khi độ hoàn mỹ đầy đủ thì sẽ rất có lợi trong tương lai. Tiếp theo là Tái Thể kỳ, chia ra làm sơ, trung, hậu kỳ. Đây được xem như là giai đoạn để có thể tích trữ nguyên lực vào trong cơ thể. Tái thể như là tên gọi, có ý nghĩa tái cấu trúc lại cơ thể, bồi đắp cho thân thể cứng cáp để chịu được các luồng khí có đặc tính riêng về nguyên tố: nóng, lạnh, nặng nề, sắc bén, ăn mòn..."

Thần Khải lần nữa nói: "Ngươi chỉ cần hiểu đơn giản như này, cấp đầu ngươi cần làm là học một bộ khẩu quyết để hấp thụ nguyên lực đi đã thông các huyệt vị. Sau khi hoàn tất bước đầu sẽ lên cấp độ thứ hai, tái cấu trúc cơ thể để thêm phần cứng cáp, khống chế nguyên lực. Đạt đến cảnh giới này, tuổi thọ trung bình của ngươi cũng đã rơi vào khoảng 250 tuổi, đại loại là vậy. Mà ngươi còn thắc mắc gì nữa không?"

Vĩ Phàm sau một đoạn thời gian chăm chú lắng nghe, hắn thật sự là đau hết cả đầu khi phải tiếp nhận vô số những thông tin. "Hì hì, ta đại khái nắm rõ." Vĩ Phàm cười nhẹ một cái rồi đưa tay lên gãi đầu. Hắn quả thật vẫn chỉ mới đại khái hiểu mà thôi. Nhưng đối với một người chỉ mới lần đầu tiếp nhận như hắn, việc đại khái nắm rõ đã là quá tốt.

Thần Khải như đang liếc nhìn hắn bằng nửa ánh mắt, sau đó thở dài rồi lên tiếng: "Thôi bỏ đi! Trước tiên ngươi cứ cầm lấy viên châu này."

Thần Khải nói xong, phía trước hắn bỗng nhiên phát ra một vầng hào quang có màu lam ẩn hiện, ngay sau liền hội tụ tại một điểm. Tiếp theo, khi chùm hào quang vừa mới vụt tắt, một hạt châu màu lam chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay liền xuất hiện và lơ lửng trước mặt Vĩ Phàm.

"Đây là thứ gì?" Trong cái không gian trắng thuần ấy, Vĩ Phàm tiến đến và đưa tay chỉ vào hạt châu màu lam, hiếu kỳ hỏi.

"Đây là linh châu. Thứ này sẽ giúp ngươi nhìn xem bản thân hiện tại đang tồn tại cái gì linh căn. Một khi đã biết rõ linh căn của ngươi, ta cũng sẽ dễ dàng nhận biết và giúp đỡ ngươi tốt hơn."

Cùng với màn giới thiệu của Thần Khải về viên linh châu, Vĩ Phàm liền sải bước tiến đến gần rồi lập tức đưa ra bàn tay để nắm lấy. Mà khi Vĩ Phàm nắm lấy, bên trong linh châu bỗng dưng phát ra những tia sáng. Nhất khắc, những tia sáng di chuyển xung quanh và dần dần hội tụ tại một điểm. Cuối cùng nó liền hiện rõ thành một chùm sáng mờ nhạt, phản chiếu xung quanh không gian với đầy đủ những màu sắc của ngũ hành; có đỏ, có vàng, có xanh, lam và nâu.

Sau một phút như vậy, ánh sáng cũng đã dần vụt tắt.

"Thần Khải, linh căn của ta đây sao? Tại sao lại nhiều màu như vậy?" Vĩ Phàm đưa tay gãi đầu, hỏi. Một hồi thời gian hắn liền đưa ra cái vẻ mặt tự luyến rồi cười phá lên mà nói ngay: "Đừng bảo … ta là người có linh căn đặc biệt. Vậy chắc chắn ta là người có thiên phú xuất chúng, người sinh ra để mà tu tiên. Đúng không? Hì hì."

Về phần Thần Khải, từ khi nhìn thấy rõ luồng tia sáng đó, hắn đã thật sự như muốn bật ngửa ra sau. Mà hiện tại lại còn trông thấy cái bộ dạng buồn nôn của Vĩ Phàm, làm hắn chỉ còn nước thở dài và lắc đầu.

"Haizz. Thiên phú?" Lẩm nhẩm một tiếng thở dài than trời, Thần Khải trực tiếp quát lớn: "Thiên phú cái đầu quỷ của ngươi. Đây … đây là ngụy linh căn, chính là ngụy linh căn đấy! Ngươi hiểu không? Ngụy linh căn xuất hiện thì đồng nghĩa với việc ngươi là một phế vật. Phế vật trong phế vật. Ngươi hiểu chưa?"

…..

*Các cấp độ tu tiên trong truyện là mình thật sự có tham khảo từ khái niệm đạo và khoa học tâm linh. Sẽ có những cảnh giới mới và một chút tương tự như một số truyện tu tiên khác. Vì tu tiên là quá trình hấp thụ tinh thần lực để tiến hóa và tồn tại rất nhiều phương thức khác nhau. Cám ơn^^

Chương 3: Quyết định