Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 45: Thục Linh

Chương 45: Thục Linh


06h00 A.M

Trong một căn bếp lộng lẫy - tiện nghi, Thục Linh lúc này vẫn đang miệt mài tự tay chuẩn bị một phần thức ăn lớn, là chuẩn bị cơm để mang đến nơi làm việc như mọi khi.

Cùng với phần thức ăn được bài trí một cách công phu, nhiều phần cùng hình dáng dễ thương được chính đôi tay mềm mại ấy tạo nên, được Thục Linh tự thân chuẩn bị, cũng chính là toàn bộ tâm huyết của một người con gái muốn chuẩn bị thật chu toàn.

Thục Linh tuy là một thiên kim lá ngọc cành vàng, nhưng cô lại không như bao người quyền quý khác. Cô vẫn luôn muốn có một cuộc sống bình thường như bao người, được tự tay chuẩn bị thức ăn, được tự thân làm những gì bản thân muốn mà không bị gia đình ngăn cấm, muốn yêu, muốn có một gia đình ngập tràn hạnh phúc với người cô yêu. Chỉ đơn giản như vậy là đủ rồi!

Cô chuẩn bị thức ăn trong một bộ trang phục đơn giản, gồm một chiếc tạp dề màu hồng phấn dùng cho nhà bếp, một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, đồng thời, phía dưới là một chiếc váy ngắn cùng màu, lộ ra đôi chân trắng mịn và thon gọn.

Lúc này, Thục Linh tâm thái chăm chú từng chút một với khuôn mặt xinh đẹp ở mọi góc cạnh, thân hình quyến rũ, đôi lần lại bất chợt mỉm cười, đó là nụ cười khiến bao cánh đàn ông đều phải đổ gục khi lần đầu trông thấy.

"Xong rồi!"

Nói rồi, Thục Linh dùng tay gạt đi những giọt mồ hôi còn đang đọng lại trên vầng trán nhỏ, cùng với nụ cười và ánh mắt chờ mong nhìn vào thành phẩm của chính mình, chính là thứ mà cô đã đặt mọi tâm huyết vào trong đó.

"Con lại tự đi chuẩn bị cơm sao?" Một tiếng nói có phần nghiêm khắc của một người phụ nữ, nhất thời phát ra từ phía sau.

"Dạ vâng! Con đang chuẩn bị cơm cho ngày hôm nay... mẹ." Thục Linh bất ngờ giật mình, nhưng sau đó lập tức mỉm cười rồi quay người, nhẹ đáp.

Thục Linh gọi người trước mặt là mẹ, đồng thời cúi nhẹ đầu chào hỏi, hơn nữa còn mang một chút lo sợ hiện lên trong từng cử chỉ.

Mà người phụ nữ này khoảng độ bốn lăm đến năm mươi, cùng với những nếp nhăn lộ rõ trên khuôn mặt, người này lại toát lên một phong thái quý phái, đồng dạng phảng phất đâu đó là sự nghiêm khắc. Người này có ngoại hình tương tự, đích thị là một Thục Linh phiên bản già hơn. Bà là mẹ của Thục Linh, cũng là một người mẫu nổi tiếng thời trẻ. Tuy là một người mẹ tâm lý, nhưng bà cũng là người nghiêm khắc với chính con gái ruột của mình.

"Hừm, có lẽ là hơi nhiều thức ăn cho một ngày, điều này sẽ khiến con tăng cân đấy!" Bà ấy nhìn vào phần thức ăn mà Thục Linh đã chuẩn bị xong, tỏ ý không hài lòng nói.

"Dạ không ạ! Con làm nhiều như vậy để cùng một... người bạn ăn cùng ạ." Thục Linh ấp úng giải thích.

Nghe vậy, người phụ nữ gật đầu rồi nói:

"Bạn sao? Là nam hay nữ? Gia đình như thế nào?"

"Dạ, là nữ... là người mới ạ, cô ấy cũng rất tốt tính!" Thục Linh cúi đầu đáp lời.

"Thôi được rồi! Mẹ cũng không cấm con, nhưng hãy biết chọn bạn mà chơi. Tránh xa nam giới và nhất là chỉ có những gia đình quyền quý khác mới đủ tư cách. Mẹ nói ít nhưng mong con hiểu."

"Vậy ai sẽ hiểu cho con..." Thục Linh lẩm nhẩm tự nói, phảng phất đâu đó là nỗi buồn sâu thẳm bên trong.

"Con vừa nói gì?"

"Dạ không ạ!"

"Chuẩn bị đi, sắp tới con sẽ có một buổi xem mắt... nhớ chuẩn bị cho thật tốt!" Người phụ nữ thở dài rồi rời khỏi căn bếp, vừa di chuyển vừa nhẹ giọng.

"Con không cần những thứ đó. Tại sao lại không hiểu cho con? Con cũng chỉ muốn như bao người thôi." Khi mẹ cô ấy vừa rời khỏi, Thục Linh thất vọng tự nói. Sau đó cô nhìn xuống phần cơm đã hoàn thành, nhẹ nhàng đóng hộp, cúi sầm mặt và rời đi, chuẩn bị cho ngày dài làm việc.

07h00 A.M

Lúc này, Thục Linh nhẹ nhàng từng bước với bộ đồng phục của khách sạn, chuẩn bị đến nơi làm việc.

Nhưng khi cô di chuyển ra đến phòng khách, cô liền nhìn thấy một người đàn ông với chùm ria mép được tỉa gọn trên khuôn mặt. Người đàn ông đang ngồi xem báo trên một chiếc ghế sô pha trải lông thú, thật sự toát lên phong thái của một người doanh nhân thành đạt.

Ngay sau đó, cô liền nhanh chóng tiến đến, mỉm cười rồi hô lên một tiếng "cha".

Tiếp theo, người đàn ông ngước nhìn Thục Linh sau tiếng gọi, mỉm cười, đồng thời nhẹ nhàng đặt tờ giấy báo xuống mặt bàn rồi nói:

"Con gái đáng yêu của cha đang chuẩn bị đi làm sao? Lại đây nào!"

"Dạ vâng ạ!" Thục Linh gật nhẹ đầu, ngay sau vội vàng chạy đến và ôm sầm lấy người đàn ông mà nũng nịu, đồng thời, cô lập tức quay sang hỏi:

"Nhưng sao cha mẹ lại về sớm vậy ạ? Không phải hai người nói là ngày mai mới về sao?"

"Cũng vì công việc hoàn thành sớm hơn dự tính. Sao, con không muốn?" Người đàn ông cười đáp.

"Đơn nhiên là không, cha là số một mà!"

Kỳ thật, cha của Thục Linh là chủ tịch của một tập đoàn lớn. Tuy là người luôn bận trăm công nghìn việc, nhưng cũng luôn là người dành nhiều thời gian và tình yêu cho gia đình. Đối với Thục Linh, ông là một người dễ tính, luôn yêu thương và bao che cho cô, và cũng là người cô yêu quý nhất.

"Ha ha, chỉ có con là thương cha thôi! Mà con lại dậy sớm chuẩn bị cơm sao? Sao không nhờ giúp việc?"

"Con muốn tự tay..." Thục Linh gật nhẹ đầu, lần nữa nói: "Mà cũng đến giờ làm rồi, con đi đây ạ!"

Nói rồi, cô liền đứng lên và bước thật nhanh rời khỏi.

"Từ từ thôi kẻo ngã..." Người đàn ông quan tâm nói.

Và sau khi Thục Linh rời khỏi ít lâu, người đàn ông lắc đầu rồi thở dài nói:

"Con bé này... thật là!"

07h30 A.M

Vẫn như thường ngày, Thục Linh đến nơi làm và chuẩn bị cho một ngày dài tại quầy lễ tân. Đương nhiên, với gương mặt và vóc dáng hoàn hảo, cô dễ dàng tìm được một công việc tại đây, chịu trách nhiệm tiếp đón khách, giúp đỡ và hướng dẫn họ cách đặt phòng.

11h00 A.M

"Á... tới giờ nghỉ rồi!" Thục Linh vội xem thời gian trên điện thoại, nhẹ giọng.

Đúng mười một giờ, đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi của Thục Linh, cô thường dành thời gian này để nghỉ ngơi ở trong phòng dành cho nhân viên, nhưng có lẽ hôm nay sẽ khác.

Nét ửng hồng hiện rõ trên khuôn mặt, Thục Linh chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại trên tay, đôi lúc lại lắc đầu ngại ngùng.

"Ừm... ăn trưa cùng em nhé. Ừm... hôm nay em chuẩn bị hơi nhiều, anh ăn cùng em, có được không? Ừm… em có..." Thục Linh không ngừng lẩm nhẩm tự nói, rồi lại tự mình ngại ngùng với những gì bản thân nghĩ đến.

Ngay sau đó, cô vội vàng sử dụng điện thoại và lập tức gọi cho Vĩ Phàm.

Cô gọi một lúc lâu nhưng không nhận được hồi âm.

Tiếp sau, cô lập tức đứng bật dậy, lấy lại tinh thần rồi mạnh dạng nói:

"Có lẽ anh ấy vẫn còn ngủ. Mình phải lên xem xét, phải biết giữ gìn sức khỏe cho khách."

Nói rồi, cô vội mang theo hộp thức ăn đã chuẩn bị từ sớm, tự lấy lý do, đồng thời từng bước đi đến căn phòng mà Vĩ Phàm đã thuê bao lâu nay.

Sau một hồi lâu đứng ở bên ngoài, Thục Linh mạnh dạng liền định đưa tay gõ cửa, nhưng cánh cửa cũng đồng thời được người bên trong mở tung ra.

"Là Thục Linh đó sao? Sao em lại ở đây giờ này, đến giờ nghỉ của em rồi mà?" Bên trong đi ra là một người đàn ông khoảng độ ba mươi, có nhiệm vụ dọn dẹp những căn phòng bên trong khách sạn.

"À... em chuẩn bị đi ạ! Mà... người khách có bên trong phòng không anh?" Thấy người này từ trong phòng Vĩ Phàm đi ra, Thục Linh liền nhẹ giọng lên tiếng.

"Ý em là người đàn ông thuê căn phòng đến cuối năm đó sao?"

Sau cái gật đầu của Thục Linh, người kia lần nữa lên tiếng:

"Người này đã trả phòng từ tối hôm qua rồi! Nghe đâu là có công việc đột xuất nên rời đi trước đó. Nhưng mà nhé, anh ta cũng không nhận lại tiền đã đặt đến cuối năm luôn đấy, đúng là hào phóng!"

Người đàn ông vẫn luyên thuyên nói, nhưng Thục Linh lúc này chỉ cúi sầm mặt, sau đó vội vàng rời đi.

Cùng lúc trông thấy, người đàn ông liền lớn tiếng:

"Này, em đi đâu đó? Anh…"

"Hài, con gái đúng là hấp tấp, mình vẫn chưa nói hết mà!"

Nói rồi, người đàn ông thở dài rồi lắc đầu, sau đó đóng lại cửa phòng và rời đi.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau." m thanh phát ra từ trong điện thoại.

Lúc này, Thục Linh dừng lại ở một góc khuất, ngồi bệt dưới nền đất, đồng thời nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng ngực với đôi mắt rưng rưng.

"Anh… vì lý do gì…?"

Cùng một thời gian đó, tại một khe động nhỏ ở dưới đáy sườn Sương Mù.

"Hài, hiện tại chúng ta chọn đại nơi này làm địa điểm nghỉ ngơi, chỉ còn cách vài tuần nữa là đến thời điểm cuối năm rồi!" Vĩ Phàm một mình bên trong khe động, bình thản lên tiếng.

"Ngươi không từ biệt cô gái đó sao?"

Sau câu hỏi của Thần Khải, Vĩ Phàm chỉ hời hợt đáp:

"Không cần thiết!"

Sau cái đêm Vĩ Phàm đến nhà Thục Linh và biết được là cô có tình cảm với mình, hắn đã quyết định sẽ trả lại phòng và rời khỏi. Không một lý do, cũng không để Thục Linh biết, hắn đã rời đi ngay trong đêm.

Giờ đây, hắn quyết định dừng chân tại khe động này và một mình chờ đợi đến thời điểm cuối năm.

Sau câu trả lời từ Vĩ Phàm, Thần Khải liền thở dài rồi nói:

"Hài, như vậy cũng tốt! Nhưng mà..."

"Mà gì? Có vấn đề gì sao?" Vĩ Phàm nhất thời hiếu kỳ hỏi.

"Chờ đợi… nhưng sao lại còn mua nhiều đồ như thế này?"

Nghe vậy, Vĩ Phàm nhanh chóng chuyển tầm mắt sang một bên. Mà bên cạnh hắn là một đống vật dụng, những thứ được hắn đã vơ vét từ siêu thị, bao gồm vô số túi đựng, xà phòng, khăn tắm, dao cạo râu, máy đánh trứng,... Tóm gọn hết thảy đều chất thành đống như núi vậy.

Lúc này, Vĩ Phàm chỉ hồn nhiên đáp:

"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là chuẩn bị cho hành trình mới rồi. Dù gì ta cũng sắp rời đi đến thế giới khác, phải chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết chứ!"

"Nhưng... ngươi đâu cần phải mua hết cả cái siêu thị như thế?"

"Không nhưng gì hết. Ngươi không nhớ cái lần ở rừng Huyễn Thú sao? Cũng vì nghe theo lời ngươi nên ta mới có cái bộ dạng như lúc đó. Lần này ta kinh nghiệm rồi, phải chuẩn bị cho thật chu toàn, qua thế giới khác cũng không lo thiếu thứ gì." Vĩ Phàm c·ướp lời, bình thản nói.

Sau một hồi hắn lại thở dài, nhẹ nói:

"Hài, nhưng cũng nhiều thật, mang bên mình cũng khá là bất tiện!"

"Ngươi quên sợi dây chuyền này rồi sao?" Nhất thời Thần Khải lên tiếng, ám chỉ sợi dây chuyền trên cổ Vĩ Phàm.

Thấy vậy, Vĩ Phàm liền hỏi: "Nhớ gì?"

"Hài! Khả năng của nó..." Thần Khải thở dài liền đáp.

"Khả năng? Là cái khả năng làm chứa đồ vật sao?"

"Đúng vậy!"

"Nhưng không phải trước đây ngươi có bảo là ta vẫn chưa thể sử dụng mà."

"Đó là chuyện của lần trước, bây giờ ngươi lên được Tái Thể sơ kỳ rồi, nên đã có thể sử dụng."

Trước đây Thần Khải đã từng có nhắc qua, là sợi dây chuyền mà Vĩ Phàm đeo có khả năng cất giữ đồ vật, vì bên trong nó là một vùng không gian rộng lớn. Lúc trước hắn không thể sử dụng là vì bản thân vẫn chưa đạt đủ khả năng, nhưng hiện tại lại khác.

Quả nhiên, sau khi biết rõ thì Vĩ Phàm đã vui mừng ra mặt, nhất thời cười nói:

"Quá tốt, quá tốt! Mau mau chỉ ta..."

Ngay sau đó, Thần Khải bắt đầu hướng dẫn Vĩ Phàm khống chế nguyên lực, di chuyển và thành công cất đặt đồ vật vào bên trong sợi dây chuyền hồng ngọc.

Tiếp sau, một tia sáng chợt lóe lên, trong nháy mắt, hết thảy đồ dùng đều được cất đặt vào bên trong sợi dây chuyền ấy.

Và cứ như vậy, Vĩ Phàm vẫn một mình đơn độc, nán lại tại khe động nhỏ hẹp ở dưới đáy sườn Sương Mù, tiếp tục chờ đợi cái thời điểm ấy đến.

Thời gian một tháng lạnh lẽo liền cứ thế trôi qua nhanh chóng...

Chương 45: Thục Linh