Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 48: Đặt chân đến Hà Vân Thành
Người thần bí uy nghiêm đứng thẳng, nội lực trong người cứ thế bọc phát ra tư vị sát khí.
Đám sơn tặc, ai ai cũng sợ hãi than, đồng thời buông bỏ xuống v·ũ k·hí mà quỳ lạy.
Người thần bí nhìn thấy cảnh tượng này thì cười phá lên, sau đó với giọng điệu có phần đe dọa, hắn liền lên tiếng:
"Đã biết ta là ai thì không mau cút xéo đi. Ta hiện đang tu luyện tại địa phương này, nên lần sau, nếu ta lại biết các ngươi làm loạn ồn ào tại nơi này... đừng hòng toàn mạng. Đã nghe rõ còn không mau cút!"
"Cám ơn tiên nhân tha mạng, cám ơn tiên nhân tha mạng..." Đám sơn tặc bị dọa sợ cắm đầu chạy tán loạn, tháo chạy quên luôn cả v·ũ k·hí.
Lúc này, người thần bí dần lộ diện ra trước, không ai xa lạ mà chính là Vĩ Phàm.
"Ngươi thấy sao? Ta có ngầu không?" Hắn đứng vòng tay với mục đích tạo dáng uy nghiêm, đồng thời truyền âm cho Thần Khải.
Thần Khải chỉ khinh bỉ "suy" một tiếng, lại không trả lời.
Thấy vậy, Vĩ Phàm nhíu mày nói:
"Ngươi xem thường ta? Suy... thật đúng là một tên cao ngạo!"
Mà ngay sau, Vĩ Phàm bỏ qua Thần Khải và liền quay đầu nhìn đám người trong đoàn vận chuyển vẫn còn sống sót, chậm rãi tiến đến gần.
Những người này trông thấy hắn thì toàn thân run rẩy, sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất bái lạy.
Vĩ Phàm cũng không hề để ý đến mà từng bước tới gần vị lão giả.
Tiếp sau hắn khom thấp người, nhẹ nhàng dìu lão giả đứng lên.
Lão giã toàn thân khẽ run, khom người hành lễ, sau đó cảm kích lên tiếng:
"Đa tạ tiên nhân ra tay tương cứu, ơn nghĩa này chúng tôi khó lòng mà có thể đền đáp hết. Đa tạ ngài!"
Ngay sau lời nói của lão giả, những người còn lại cũng đồng thanh và khom người cảm kích.
"Ơn nghĩa gì chứ! Giúp người là việc nên làm. Chỉ là việc nên làm… vì vậy mọi người không cần phải sợ, đứng lên hết đi... mau mau đứng lên!" Vĩ Phàm chỉ cười một tiếng, sau đó vẫy tay gọi đám người đứng lên.
Đám người chậm rãi đứng lên rồi chớp mắt nhìn nhau, một lần nữa chắp tay cảm kích.
Ngay sau đó, vị lão giả chậm rãi nói:
"Mạo muội hỏi... không biết quý danh của tiên nhân ngài là gì? Chúng tôi sẽ mang ơn ngài suốt đời, ơn nghĩa đền đáp."
"Quý danh? Tức là tên của mình nhỉ?" Vĩ Phàm một lúc suy nghĩ, lập tức lên tiếng:
"À, ta họ Chu nhưng cứ gọi ta Vĩ Phàm là được rồi, tiên nhân cái gì chứ. Không cần mang ơn, không cần đâu."
Đám người như là không hiểu ý mà đứng ngây ra nhìn nhau, thấy vậy, Vĩ Phàm lại nói:
"Ta đã bảo là không cần câu nệ, gọi ta Vĩ Phàm là được rồi! Mọi người không cần sợ, không cần gọi ngài hay tiên nhân, cư xử như bình thường là được, mọi người cứ bình thường mà làm việc."
Thật ra, tại những thế giới tu tiên, mặc dù rất nhiều người tu tiên, nhưng những người có cảnh giới Tái Thể kỳ phía trên đều là những người chí cao vô thượng, chính là thứ mà những người phàm mắt thịt nào cũng phải tôn kính. Đó cũng là lý do, khi Vĩ Phàm nói không cần gọi hắn là tiên nhân thì đám người lại không hiểu, cứ ngỡ là Vĩ Phàm đang làm phép thử đám người. Dù sao bọn họ đều là phàm nhân, nên đều phải biết thân giữ kẽ.
Mà người phút chốc dùng tay không tạo ra lửa và phá nát một tảng đá thì không thể nào là Luyện Thể kỳ được!
Và sau lời nói của Vĩ Phàm, đám người lúc này mới chịu thả lỏng và thở phào nhẹ nhõm, lần nữa gật đầu cảm kích.
Coi như đã trút được một nỗi lo âu.
"Tiên... Vĩ Phàm công tử, chúng tôi thật sự cảm kích… ở đây chúng tôi không có thứ gì quý giá, chỉ có hai chiếc xe ngựa chở thảo dược này. Nếu công tử không chê liền có thể..." Vị lão giã chắp tay, khàn giọng lên tiếng.
Nhưng chưa nói dứt lời thì Vĩ Phàm đã ngay lập tức từ chối:
"Không không, ta không cần mọi người phải trả lễ. Ta đây chỉ làm việc nên làm thôi, những thứ này ta nhận cũng không giúp được gì. À đúng rồi! Mà lão bá tên gọi là gì?"
"Vâng! Vĩ Phàm công tử có thể gọi ta là lão Mân." Vị lão giả tự chỉ ngón tay vào người mình, một hồi gật đầu, cười đáp.
"Vậy Mân lão, mạo muội hỏi ông, địa phương này là nơi nào?" Vĩ Phàm ôm quyền, sau đó mỉm cười hỏi.
Mân lão nghe vậy liền hiểu ý, nhất thời liền đáp:
"Vĩ Phàm công tử là người vùng khác, hay là..."
"Hì hì, đúng vậy! Thật ra, từ nhỏ ta luôn sống một mình trong rừng sâu và vẫn không gặp người nào, và cũng không có người thân quen... nên không hiểu thế thái nhân sinh. Đúng đúng, thế thái nhân sinh, ta không biết một cái gì." Vĩ Phàm đảo mắt nhìn xung quanh như là đang suy nghĩ một điều gì đó, một lúc sau lại cười nói.
Hắn không thể nói bản thân là từ thế giới khác xuyên qua đây được, nhận bản thân là cậu bé rừng xanh, có lẽ như vậy sẽ đáng tin hơn!
Vĩ Phàm nói tiếp: "Ta cũng vì muốn tìm hiểu thế giới nên mới rời đi, nhưng không biết là nên đi nơi nào, vẫn vô định đi tới… cũng may gặp mọi người!"
Nghe vậy, Mân lão vuốt vuốt chòm râu đồng thời gật đầu. Mà nhìn bộ dạng của Vĩ Phàm ông cũng đã một phần hiểu ra. Ăn mặc khác người, cách ăn nói cũng khang khác với người bình thường thì đúng là ở trong rừng đã lâu.
Ngay sau đó, ông liền đáp:
"Thì ra là vậy! Vĩ Phàm công tử nếu không biết đi đâu, vậy có thể cùng đi với chúng tôi." Nói đến đây, Mân lão nhìn về hướng đổ của hai chiếc xe ngựa kéo rồi nói tiếp:
"Chúng tôi cũng đang vận chuyển đống thảo dược này quay về thành. Chi bằng chúng ta cùng đi, Vĩ Phàm công tử bảo vệ chúng tôi, còn chúng tôi sẽ cho công tử biết thêm một vài thông tin về nơi này. Và về đến thành, chúng tôi có thể dễ dàng trả ơn cho công tử nữa."
"Đã vậy… làm phiền Mân Lão chiếu cố đường xa!"
Nói rồi, Vĩ Phàm liền mừng thầm trong bụng, vì ít nhiều kế hoạch cứu người trả ơn của hắn cũng đã thành công. Hiện tại cứ theo đám người cùng đi, biết được ít nhiều rồi lại kết thân được ít nhiều, quả là hợp lý!
Sau khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, Mân lão cùng đám người chỉnh đốn lại hành lý và nhân số còn sống sót, đồng thời an bài thỏa đáng những người đ·ã c·hết, sau đó tiếp tục chuẩn bị cho chuyến đi.
Mà Vĩ Phàm cũng phụ giúp đám người, bảo vệ đám người trên đường vận chuyển, rồi ngồi đó nghe ngóng những tin tức thực đáng kinh ngạc.
Cũng nhờ vậy, Vĩ Phàm mới biết được rất nhiều thông tin quý giá từ Mân lão, đồng dạng dễ dàng tiếp cận đám người và cái thế giới tiên giả này.
Nói qua một chút, thế giới này được gọi là "Nhân Giới" và cũng tương tự như Trái Đất vậy. Nhưng ở nơi đây chỉ tồn tại duy nhất một đại lục địa, được chia thành năm đại vực hết thảy, bao gồm: Xa vực, Đông Hải vực, Nam Hải vực, lục địa Thượng Sơn, chính giữa là Trung Thổ, hay còn gọi với cái tên khác là "Huyết vực".
-Xa vực: là vùng đất nằm ở phía tây đại lục, hoang mạc chiếm phần lớn diện tích lãnh thổ nơi này. Cữu Xa Cung là giáo phái duy nhất nắm quyền ở đây.
-Đông Hải vực: vùng đất tiếp giáp biển Đông có nền nông nghiệp phát triển, đất đai phì nhiêu. Lãnh thổ bị chia làm ba, với Đại Tống ở phía bắc, Đại Việt ở phía nam, và Huyền Cực Tông ở trung tâm.
-Nam Hải vực: khu vực tiếp giáp với biển Nam là vùng đất có tiềm năng phát triển mạnh mẽ về kinh tế và văn hóa. Nó bao gồm ba đại tông môn chia sẻ quyền lực, từ trái sang phải là Lưu Tinh Cung, Nam Hải Tông và Xích Điện.
-Lục địa Thượng Sơn: nằm ở phía bắc của đại lục, được bao quanh bởi những ngọn núi tuyết, đây cũng là khu vực có khí hậu cận cực khắc nghiệt. Chỉ có một môn phái, và đó là Thượng Tông.
-Cuối cùng là Trung Thổ, hay còn gọi là "Huyết vực": nằm ở trung tâm đại lục, là nơi giàu tài nguyên và phong phú về linh vật khoáng sản, nhưng cũng là nơi vô cùng nguy hiểm. Các cuộc c·hiến t·ranh giành lãnh thổ và tài nguyên của các phe phái xung quanh thường xuyên xảy ra ở nơi này. Vì vậy, nó được coi như một cấm địa, người phàm không được đặt chân đến. Tương truyền rằng, bên trong Huyết vực, có một giáo phái bí ẩn và độc ác được gọi là Ma Giáo.
Đồng thời theo lời lão Mân, bọn họ đang chuẩn bị vận chuyển thảo dược trở về thành Hà Vân, tọa lạc ở Đại Việt, cũng tức là nằm ở Đông Hải vực. Mà Đại Việt là một quốc gia có lịch sử lâu đời, cùng với nền nông nghiệp thịnh vượng, tài nguyên thiên nhiên phong phú, diện tích chủ yếu là rừng. Kinh đô của Đại Việt nằm ở Nội thành, tiếp giáp với biển Đông. Ngoài ra, Đại Việt còn được biết đến là một đất nước thái bình và thịnh vượng, sở hữu một lực lượng võ giả tu tiên hùng hậu.
Cũng vì là người không am hiểu, nên Mân lão chỉ nói sơ qua vài điểm này mà thôi.
"Không ngờ mình lại đặt chân lên Đại Việt, vậy tức là, nếu đi về phía bắc sẽ đến được Huyền Cực Tông. Huyền... Cực... Tông!"
Sau khi nắm rõ được sơ lược về Nhân Giới, Vĩ Phàm không ngừng kinh ngạc mà cảm thán. Lại biết rõ về vị trí của Huyền Cực Tông khiến Vĩ Phàm tinh thần càng thêm sôi sục.
Di chuyển một hành trình rất dài, Mân lão vô tình bắt gặp ánh mắt căm phẫn từ Vĩ Phàm, ông liền cả kinh, sau đó e ngại, khàn giọng lên tiếng hỏi:
"Vĩ Phàm công tử... công tử cảm thấy khó chịu ở đâu sao?"
Cùng lúc, Vĩ Phàm chợt bừng tỉnh sau câu hỏi của Mân lão, nhận ra bản thân đã có biểu hiện mất tự chủ thì liền cười nhẹ và đáp lời:
"À... thật sự là không, ta không sao. Ta chỉ hơi tập trung cảnh giác xung quanh mà thôi, xin lỗi!"
"Vĩ Phàm công tử không cần phải xin lỗi. Công tử an tâm, chúng ta sắp về đến Hà Vân Thành rồi!" Mân lão từ tốn lên tiếng.
Nghe vậy, Vĩ Phàm gật đầu và cười nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó, Mân lão từ trong túi hành lý lấy ra một bộ y phục màu xanh cũ và liền đưa cho Vĩ Phàm, nói:
"Vĩ Phàm công tử, xin công tử nhận lấy. Ta nhìn thấy y phục của công tử cũng đã bẩn và vài nơi bị rách. Trước tiên công tử hãy cứ mặc tạm bộ y phục này đi!"
"À, ha ha, cám ơn Mân lão, Vĩ Phàm xin nhận."
Nói rồi, Vĩ Phàm không từ chối mà ngay lập tức nhận lấy.
Hắn chỉ đơn giản nghĩ, qua thế giới mới rồi, nên việc ăn mặc kỳ lạ sẽ khiến nhiều người để ý đến, như vậy sẽ không tốt.
Cũng là nên hòa nhập!
Hắn vừa nghĩ, vừa nhìn lại bộ dạng đất cát và rách rưới của chính mình mà ngán ngẩm lắc đầu.
Và cứ như vậy, nhờ có Vĩ Phàm, chuyến hành trình vẫn không gặp phải vấn đề gì. Hai chiếc xe ngựa kéo chậm rãi trên đường và tiếp tục lăn bánh tiến tới.
Mặt trời sắp sửa xuống núi, báo hiệu cho một ngày dài sắp kết thúc, mà thời khắc này cũng là lúc Vĩ Phàm cùng đám người vận chuyển thảo dược tiến về Hà Vân Thành.
Trước cổng Hà Vân Thành.
Xuất hiện trước mắt đám người là một tường thành cao tận mười mét, được xây dựng kiên cố bằng đá, với lối vào là một cánh cửa lớn tầm năm mét cao và có màu đỏ, và từ xa có thể nhìn rõ bên trong tấp nập người qua lại như thế nào.
Tiến đến trước, Vĩ Phàm và đám người liền bị một vài binh lính gác cổng chặn lại đường.
"Là người ở đâu?"
Được hỏi, Mân lão lập tức nhảy xuống xe ngựa rồi tiến đến gần, sau đó khom thấp người chào tên lính gác cổng thành, giọng điệu có phần hạ thấp, liền nói:
"Bẩm đại nhân, chúng tôi là đội vận chuyển thảo dược của Tiêu gia."
Nói xong, Mân lão từ bên trong xuất trình ra một tờ giấy tối màu, có lẽ là giấy tờ chứng minh.
"Binh lính chỉ có cảnh giới là Luyện Thể kỳ tầng thứ nhất, không ngờ binh lính cũng là một tu tiên giả cơ đấy!" Vĩ Phàm từ xa quan sát, nhẹ giọng gật đầu, tự nói.
"À... thì ra là nô nhân của Tiêu gia! Thôi, các ngươi mau mau vào đi!"
"Dạ vâng! Cảm ơn đại nhân... thật sự cảm ơn!" Mân lão lần nữa khom người về hướng lính canh, sau đó vẫy tay thúc d·ụ·c đoàn người tiếp tục kéo xe ngựa vào bên trong thành.
Tại Đại Việt, đa phần binh lính và bộ máy quan lại đều là những tu tiên giả, người có cấp độ càng cao sẽ nắm được vị trí càng cao và đứng đầu là vua của Đại Việt. Vua của nước Đại Việt có tên là Trần Khâm hoàng đế.
"Òa... thật lợi hại! Cứ như trong phim cổ trang vậy!" Ngay khi vào được bên trong, Vĩ Phàm không ngừng kinh ngạc mà đưa mắt nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh, không ngừng cảm thán và chỉ trỏ chung quanh.
Hà Vân Thành, nằm trong lãnh thổ của Đại Việt. Thành có lối kiến trúc cổ kính và chiếm diện tích hơn 80ha (khoảng hơn 200 mẫu). Bên trong Hà Vân Thành là tập hợp nhiều con đường lớn nhỏ và ngõ ngách như là mê cung, những tòa nhà lợp ngói thời phong kiến, chính giữa là một quảng trường với nhiều người lui tới, nhân khẩu nơi này có hơn ngàn người.
Tất nhiên, ở Hà Vân Thành cũng tồn tại những gia tộc giàu có, bao gồm ba gia tộc lớn, đầu tiên là Tiêu gia mà nhóm người Mân lão đang làm việc, tiếp theo là Mã gia, và cuối cùng là Lục gia. Ngoài ra, Lục gia cũng là gia tộc quyền lực nhất ở đây, xem như là gia tộc nắm một nửa quyền hành tại Hà Vân Thành này.
Lúc này, Mân lão trông thấy sự phấn khích và kinh ngạc của Vĩ Phàm, ông gật đầu rồi cười nói:
"Chắc là lần đầu Vĩ Phàm công tử trông thấy nhà cửa và nhiều người như thế này nhỉ?"
Vĩ Phàm quay sang với sự phấn khích trên khuôn mặt, đồng thời gật đầu.
Thấy vậy, Mân lão cười "ha ha" vài tiếng, sau đó nói:
"Vĩ Phàm công tử phấn khích như vậy cũng là một lẽ thường tình. Mà chúng ta cũng sắp đến nơi rồi!"
"À, mà Mân lão có nói, ông là quản gia của Tiêu gia, có đúng không?"
"Đúng vậy! Tiêu gia là một trong ba gia tộc danh giá nhất tại Hà Vân Thành này. Vĩ Phàm công tử cứ an tâm, khi về đến nơi ta sẽ trình bày đến Tiêu phu nhân, có lẽ bà ấy sẽ trả lễ cho công tử." Sau câu hỏi từ Vĩ Phàm, Mân lão gật đầu, khàn giọng nói.
"Ta đã nói là không cần trả ơn rồi! Mà Tiêu gia người nhà các ông, đứng đầu là một vị phu nhân sao?" Vĩ Phàm cười cười rồi gãi đầu nói.
Tiếp sau Mân lão gật đầu, cũng nói:
"Đúng là như vậy! Mọi việc lớn nhỏ bên trong Tiêu gia đều được một tay của phu nhân xử lý. Hài, cũng là do..."
Vừa nói đến đây thì cũng chính là lúc xe ngựa dừng chân trước một cửa phủ lớn.
Phía trước cửa được bao bọc xung quanh là một bức tường xây kín có màu đỏ nhạt và cao khoảng ba mét, và ngay phía trên cửa chính, đồng thời thật lớn treo lấy một tấm biển bằng gỗ có màu đen tuyền, khắc phía trên là hai chữ vàng.
"Tiêu gia!" Thần Khải nhàn nhạt truyền âm.