Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 49: Tiêu gia
"Tiêu gia đây sao?" Nghe được Thần Khải truyền âm, Vĩ Phàm nhẹ giọng tự nói.
Mà ngay khi đến trước cửa Tiêu gia, Mân lão nhanh chóng hướng dẫn đám người kéo xe ngựa chở thảo dược di chuyển vào cửa sau, còn ông thì một mình ở lại và mời Vĩ Phàm vào bằng cửa chính.
"Vĩ Phàm công tử, mời công tử đi lối này!"
Ngay sau đó, Vĩ Phàm gật đầu rồi nghe theo hướng dẫn của Mân lão và sải từng bước đi vào bên trong.
Tiếp theo, đi qua cửa lớn, xuất hiện trước mắt Vĩ Phàm là một khuôn viên rộng lớn với nhiều cây xanh, trĩu quả, bên trái hắn là một đầm sen với những cánh hoa hồng nhạt nở rộ dưới nước, mặt đất bên dưới cũng trải bằng phẳng một lớp gạch mun hình tứ giác.
Đồng thời, đi hết khuôn viên kéo dài gần trăm bước, liền hiện ra trước mắt những gian phòng ốc có thể gọi là "kín cổng cao tường". Tuy các gian phòng chủ yếu được dựng đơn giản từ gỗ, nhưng cái lối kiến trúc lại thực sự phức tạp với kết cấu đấu - củng, dốc mái thẳng, đao cong, cùng với ngói lưu ly càng là điểm nổi bật. Quả thật, thoạt nhìn, Tiêu gia vừa mang nét mộc mạc, vừa phân biệt rõ ràng dáng người giàu sang, hệt như thời phong kiến xưa vậy.
Lúc này, Vĩ Phàm cùng với Mân lão sải bước trên nền gạch mun và cùng nhau trò chuyện.
Một lúc đi tới, Mân lão liền gọi một người nam nhân tiến đến gần, nhìn cách ăn mặc cũ kỹ vải thô, có lẽ người này cũng là nô bộc của Tiêu gia.
"Mân lão bình an!"
Sau cái cúi chào của người nô bộc, Mân lão liền gật đầu rồi từ tốn hỏi:
"Phu nhân, bà ấy hiện đang nơi nào?"
Nghe vậy, người nô bộc liền chỉ tay về hướng nhà thờ họ của Tiêu gia, lập tức nói:
"Dạ vâng! Hiện phu nhân vẫn đang một mình tại nhà thờ họ."
"Được rồi, ngươi quay lại làm việc đi!"
Nói rồi, Mân lão vẫy tay và cho người nô bộc lui xuống.
Ngay sau đó, ông quay sang Vĩ Phàm, đồng thời khẽ mỉm cười, nói:
"Xin lỗi, mời Vĩ Phàm công tử đi lối này..."
"À ừ!"
Vĩ Phàm gật nhẹ đầu, tiếp theo dưới sự chỉ dẫn của Mân lão, cả hai cùng nhau tiến về nhà thờ họ của Tiêu gia.
Nhà thờ họ (có thể gọi là từ đường hoặc tiền đường, phòng khách) nơi thờ tổ tiên của các dòng họ, thường xây hình chữ nhị, hai toà song song, thường sẽ do trưởng tộc quản lý. Vào ngày giỗ tổ, các thành viên trong họ tập trung về nhà thờ làm cỗ, thắp hương, lễ tổ, tìm hiểu gia phả. Những gia tộc lớn thường coi nhà thờ họ như là phòng khách, bình thường lại tách riêng. Còn những gia đình giản dị và nghèo hơn, trong căn nhà bốn tấm của họ, cũng là được dùng để thờ tổ tiên và sinh sống.
Vào tới bên trong nhà thờ họ, ngay trung tâm căn phòng là một bàn thờ bậc thang khá lớn, cùng với vô số những tấm bài vị ở ngay phía trên, và phía trước lại có thêm một cái bàn thờ nhỏ hơn.
Lúc này, Vĩ Phàm vừa vào đã ngay lập tức hướng mắt quan sát những thứ được đặt trên bàn thờ, lạ thay, tất thảy đều là những thứ mà hắn thân quen và đã biết từ trước, gồm có: bát hương, đèn thờ, bình hoa, mâm quả, bộ chén nước, khám thờ, ngai thờ, đỉnh hưởng, bộ lưu hương, đài đựng rượu, ống được hương, đũa thờ… (Bạn nào không biết những món trên thì tra google nhé, đều là những thứ trên bàn thờ tổ tiên không à^^)
Sau khi nhìn vào những thứ thu hút phía trên, Vĩ Phàm bất chợt thoáng lên trong đầu là những câu hỏi hiếu kỳ.
"Đây… chẳng phải là những món đồ luôn nằm trên bàn thờ đó sao? Nhưng sao lại giống y như ở... thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Hắn thật không thể tin, là vì sao ở cái nơi này lại tồn tại những thứ đồ tương tự như văn hóa của đất nước hắn.
Tiếp sau hắn liền nhìn sang hai bên, nhất thời nhẹ giọng cảm thán, tự nói:
"Đối xứng hai bên được đặt ghế tựa và bàn nhỏ, chẳng phải là nơi tiếp khách đây sao? Vậy, đây là tiền đường thời phong kiến?"
Quả thật, cách bài trí bên trong cũng tương tự như là một căn phòng dùng để tiếp khách vậy. Với hai bên là những chiếc ghế tựa bằng gỗ, được xếp đối xứng và cách nhau một khoảng, đồng thời, chính giữa căn phòng còn được trải một tấm thảm màu đỏ với những hoa văn phức tạp.
Hắn vừa bất ngờ, nhưng cũng vừa cảm thấy thân quen, vì ở đây, mọi thứ đều gợi cho hắn cái cảm giác... như là Việt Nam thời phong kiến vậy.
"Cũng không khác là bao. Đại Việt, trùng hợp như vậy sao? Có khi con rồng cháu tiên là bắt nguồn từ đây... bởi vì cháu tiên, cũng là tiên mà!"
Nhất thời, trong lúc Vĩ Phàm vẫn còn mải mê với từng dòng suy nghĩ, thì từ phía góc khuất của căn phòng, một người nữ nhân với toàn thân bạch y liền chậm rãi bước ra trước.
"Mân lão, ông vận chuyển thảo dược về rồi chứ?" Nữ nhân bạch y tiến đến gần, đồng thời thanh nhã giọng nói, lên tiếng hỏi.
Bất chợt, Vĩ Phàm liền bị một giọng nói thanh nhã làm bừng tỉnh, sau đó cùng lúc quay người và nhìn vào người nữ nhân.
Người nữ nhân toàn thân y phục trắng tinh, tương tự như là tang phục, khuôn mặt được che kín bởi lụa trắng, nhất thời chỉ có thể nhìn rõ sống mũi cao và đôi mắt xanh sắc lạnh như băng.
Người nữ nhân dáng người thanh mảnh với mái tóc dài vén cao, phong thái lộ ra một chút lạnh lùng, nhưng cũng thoang thoảng đâu đó là nỗi u buồn ẩn sâu bên trong.
Mà về phía Mân lão, khi nghe thấy lời nói từ người nữ nhân, ông lập tức chắp tay và khom người, sau đó thanh âm khàn khàn liền nói:
"Bẩm phu nhân, thảo dược đã được vận chuyển về đây một cách an toàn. Tuy trên đường gặp phải một nhóm sơn tặc và tổn thất gần tám người, nhưng cũng may là có Vĩ Phàm công tử đây..."
Nói đến đây, Mân lão liền quay sang nhìn Vĩ Phàm rồi nói tiếp:
"Nhờ có Vĩ Phàm công tử ra tay cứu giúp, nên chúng tôi mới bình an để đưa được số thảo dược về đây. Bẩm, Vĩ Phàm công tử cũng là một tu tiên giả."
Nghe thấy điều này, người nữ nhân chuyển ánh mắt về phía Vĩ Phàm, ánh mắt như là đang thăm dò hắn, phút chốc khiến không khí bên trong dần dần trùng xuống.
Thật lâu sau, để giảm bớt sự căng thẳng bên trong căn phòng, Mân lão liền mỉm cười rồi nói:
"À, Vĩ Phàm công tử, người này là phu nhân của chúng tôi, chính là người lớn nhất tại Tiêu gia này."
"Xin chào!" Vĩ Phàm gật đầu, chắp tay chào hỏi người nữ nhân.
Kế đó hắn quay sang và ghé sát vào tai Mân lão, khẽ hỏi:
"Xin lỗi! Ta ở ẩn khá lâu nên không biết phải xưng hô như thế nào. Vậy, ta nên xưng hô là gì với cô gái trẻ này?"
" y, không phải gái trẻ, bà ấy đã hơn năm mươi rồi! Vĩ Phàm công tử có thể gọi bà ấy là Tiêu phu nhân." Mân lão nghe Vĩ Phàm hỏi liền giật mình một cái, ông ghé sát vào tai Vĩ Phàm, gượng cười nói.
"Cái gì?" Vĩ Phàm bất ngờ lớn tiếng, tiếp sau vội vàng bịt miệng và khẽ nói: "Ông không đùa chứ? Mặc dù không thấy mặt, nhưng nhìn trẻ như vậy mà!"
"À ừ… ở nơi này chúng tôi có truyền thống, nữ nhân có chồng đã q·ua đ·ời phải luôn mặc y phục trắng và che lại mặt." Mân lão không biết phải nên giải thích gì để Vĩ Phàm hiểu, chỉ nhẹ giọng vào tai Vĩ Phàm và nói ra một lời cho qua.
Nghe vậy, Vĩ Phàm lập tức nói:
"Ta năm nay cũng chỉ mới ba mươi, nhưng nhìn bà ấy có khi còn trẻ hơn cả ta!"
Ngay sau, hắn nhìn về phía vị Tiêu phu nhân rồi cười nói:
"Lần đầu nên không biết lễ nghĩa, ta họ Chu và tên gọi là Vĩ Phàm, thật sự là một tu tiên giả!"
"Cảnh giới hiện tại của ngươi?" Vị phu nhân hời hợt hỏi.
Tiếp theo, Vĩ Phàm liền bình thản và trả lời:
"Thì là Tái Thể sơ kỳ."
Nghe được từ Vĩ Phàm, không chỉ Mân lão mà cả vị Tiêu phu nhân cũng ngây ra vì kinh ngạc, như không tin vào những gì mình nghe thấy. Nhưng từ lời nói của Vĩ Phàm thì không cảm nhận được một tia nào là lừa gạt, vì vậy cả hai đều tin lời hắn nói.
"Vậy sao? Đó là lý do ta không thể cảm nhận ra. Xin lỗi vì sự thất lễ này!"
Nói rồi, vị Tiêu phu nhân liền hạ thấp người hành lễ.
Mà sau cái khom người hành lễ từ Tiêu phu nhân, Vĩ Phàm lập tức lên tiếng:
"Phu nhân không cần tạ lỗi ta! Dù sao năm nay ta chỉ mới ba mươi... để một người lớn tuổi hơn mình làm như vậy, thật sự là không tốt cho lắm!"
Nhất thời, Vị Tiêu phu nhân kinh ngạc khi nghe thấy Vĩ Phàm nói ra tuổi thật của mình, nhưng ngay sau, dường như bà cũng đã hiểu ý, liền nhẹ giọng:
"Còn trẻ tuổi mà đã đến được cảnh giới Tái Thể, cậu thật sự quá là khiêm tốn rồi..."
Lúc này, Mân lão nhìn về phía Vĩ Phàm và phát hiện là hắn không hiểu ý của phu nhân, ông liền ghé sát vào tai rồi nói:
"Vĩ Phàm công tử, chắc do công tử không biết... mặc dù nơi này đều tồn tại tu tiên giả, nhưng với Hà Vân Thành nhỏ nhoi này, người lên được cảnh giới Tái Thể thì chỉ có các đời tộc trưởng làm được mà thôi."
Thật vậy, tuy Hà Vân Thành cũng có nhiều người tu tiên, nhưng đa phần chỉ ở Luyện Thể kỳ mà thôi. Tại đây, chỉ có những vị tộc trưởng của ba gia tộc là đạt được Tái Thể trung kỳ, được xem là những người cường đại nhất nơi này rồi. Như vị Tiêu phu nhân này, mặc dù là tộc trưởng nhưng chỉ mới đạt đến Luyện Thể kỳ tầng thứ tám mà thôi. Vĩ Phàm còn trẻ tuổi nhưng lên được cảnh giới Tái Thể, điều này thật khó để có thể tin, thiên phú này chỉ có những võ giả hoàng tộc, hoặc thiên tài mới có thể so sánh. Ngoài ra, cả về họ tên và cảnh giới mạnh của Vĩ Phàm, điều này ít nhiều đã khiến Tiêu phu nhân sinh lòng nghi ngờ về thân phận của hắn.
Mà nhắc đến Tiêu gia, đây là một trong ba gia tộc lớn nhất tại Hà Vân Thành, chính là gia tộc nổi tiếng về ngành y dược, chuyên thu mua, cung cấp các loại thảo dược và bài thuốc quý hiếm. Không ngoa khi nói đây chính là một gia tộc đi đầu về ngành y.
Sau khi được Mân lão giải thích thì Vĩ Phàm mới kịp thời ngộ ra, hắn liền nhẹ giọng:
"Một phần là nhờ may mắn... mọi người không cần phải để ý đến nó làm gì, không cần để ý đâu."
Như là để ngăn lại những lời sắp nói từ vị phu nhân, Vĩ Phàm lần nữa nói:
"À, việc ta cứu người cũng là chuyện nên làm, không cần nghĩ phải trả ơn ta làm gì."
Khi Vĩ Phàm vừa nói đến đây, Mân lão lập tức khom người về phía vị Tiêu phu nhân, sau đó nhẹ giọng:
"Thật ra, Vĩ Phàm công tử là một vị ẩn cư tu luyện, chỉ mới xuống núi nên không hiểu nhân sinh, cũng như vẫn chưa biết phải đi nơi nào."
"Nếu như không chê trách, vậy Vĩ Phàm công tử có thể nán lại Tiêu gia chúng tôi ít lâu." Hiểu ý, vị Tiêu phu nhân liền lên tiếng.
"Thật ngại quá! Làm phiền mọi người..." Vĩ Phàm không từ chối mà chỉ cười và nhẹ giọng chấp nhận.
Xem như hắn đã đạt được bước đầu hòa nhập.
"Mân lão, nhớ chuẩn bị phòng nghỉ ngơi cho Vĩ Phàm công tử, ông giúp ta an bài đi! Ta phải thắp hương cho cố phụ, chúng ta sẽ nói chuyện sau."
(Cố phụ, chồng c·hết chưa được chôn tử tế.)
Ngay sau đó, Mân lão gật đầu rồi lập tức rời đi chuẩn bị.
Hiện tại, bên trong căn phòng chỉ còn lại hai người.
"Xin lỗi, mạo muội hỏi, Tiêu gia có ai q·ua đ·ời sao?" Vĩ Phàm đôi phần gượng gạo, nhẹ hỏi.
"Là phu quân của ta." Vị Tiêu phu nhân tiến đến bàn thờ, thắp lấy nén hương, bái lạy và nói.
"Xin lỗi... hy vọng phu nhân bỏ qua cho ta!" Vĩ Phàm như đang cảm thấy có lỗi vì không biết ý tứ hỏi, đồng thời gãi đầu nói.
"Không sao." Vị Tiêu phu nhân nhìn tấm bài vị ở chính giữa với ánh mắt xa xăm, u buồn đáp.
Cũng ngay lúc này, Mân lão từ ngoài tiến vào bên trong, sau đó chắp tay lên tiếng:
"Bẩm, đã chuẩn bị chỗ ở cho Vĩ Phàm công tử."
"Vậy nhờ ông hướng dẫn cho công tử." Tiêu phu nhân gật nhẹ đầu, nói.
Tiếp sau, Tiêu phu nhân tiến đến gần Vĩ Phàm, khom người, lần nữa lên tiếng:
"Hiện tại cũng không còn sớm, Vĩ Phàm công tử có lẽ đã mệt vì một ngày dài đi đường. Cám ơn công tử giúp đỡ, công tử cũng nên đi nghỉ ngơi cho lại sức. Nếu như có nơi nào không vừa lòng, cứ tự nhiên nói cho Mân lão."
"Mân lão, nhờ ông!"
"Dạ vâng!"
Nói rồi, Mân lão chắp tay và khom người, sau đó hướng dẫn Vĩ Phàm lui xuống.
"Vĩ Phàm công tử, mời đi hướng này!"
"À... được!" Vĩ Phàm gật đầu rồi nói, đồng thời, trước khi rời đi hắn cũng không quên chắp tay và cúi chào vị Tiêu phu nhân.
Mà khi Vĩ Phàm rời đi không lâu, Tiêu phu nhân liền đưa ánh mắt nhìn lấy bóng lưng của hắn, nhẹ giọng tự nói:
"Vĩ Phàm… người nơi nào?"