Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 51: Linh căn biến dị
Nhìn tiểu nữ hài vẫn im lặng và nhìn mình một cách hồn nhiên, Vĩ Phàm lông mày hơi nhướng, đồng thời tự mình lẩm bẩm:
"Con bé này lạ nhỉ? Chưa biết nói hay là... chẳng lẽ không nói được?"
Nhưng trong khi Vĩ Phàm vẫn đang tự nói chuyện với chính mình, tiểu nữ hài đã nhanh chóng đứng dậy và ngước nhìn hắn. Tiếp sau, bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy cành hoa lam sắc rồi đưa ra trước.
Cơ hồ tiểu nữ hài muốn tặng cành hoa này cho hắn.
Mà Vĩ Phàm dường như cũng hiểu ý, nhất thời giơ tay tự chỉ vào mình như là đang hỏi "cho ta sao?".
Thấy vậy, tiểu nữ hài vội gật đầu và mỉm cười lộ cả núm đồng tiền trên má, quả thật rất là đáng yêu.
Ngay sau đó, Vĩ Phàm đưa tay ra đón lấy, nắm cành hoa năm cánh lam sắc trong tay, chợt mỉm cười rồi nhẹ nói:
"Cám ơn nhé, bông hoa này rất đẹp!"
Đúng lúc này, Mân lão lại từ xa nhìn thấy Vĩ Phàm đang đứng gần tiểu nữ hài, không hẹn trước mà vội vàng chạy tới hoa viên.
"Vĩ Phàm công tử, thì ra công tử ở đây!"
"Rất trùng hợp, ta cũng đang cần ông." Nhìn thấy lão nhân gia chạy tới hỏi han, Vĩ Phàm cũng liền quay sang hỏi.
"Vâng! Vĩ Phàm công tử muốn ta giúp gì?"
Sau câu hỏi không nhanh không chậm của Mân lão, Vĩ Phàm lắc đầu nói ngay:
"Ta không cần gì... ta chỉ muốn hỏi ông, tiểu nữ hài này là con của người nào? Nhìn cũng đã lớn, nhưng vì sao không thể nói một lời nào?"
Nghe vậy, Mân lão đầu tiên là nhìn sang tiểu nữ hài, tiếp theo liền khom người cúi chào, sau đó mới chuyển hướng sang Vĩ Phàm rồi nói:
"À, Vĩ Phàm công tử vẫn chưa biết rõ, đây chính là tiểu thư của Tiêu gia, con gái của Tiêu phu nhân... gọi là Diệu Linh."
"Đây?"
Nói đoạn, Vĩ Phàm cơ hồ không tin, lập tức đưa tay điểm vào Mân lão rồi chuyển hướng sang tiểu nữ hài.
Kế tiếp Mân lão gật gật đầu, thanh âm bình thản nhưng mang một chút tâm sự, liền nói:
"Đúng vậy! Tiểu thư chính là con gái của vị tộc trưởng quá cố, năm nay cũng đã tròn năm tuổi. Hài! Nhưng tiểu thư từ khi sinh ra đã mắc một chứng bệnh hiếm gặp khiến bản thân không thể nói chuyện."
"Sư phụ và sư mẫu, ít nhất cũng hơn năm mươi… nhưng có con gái năm tuổi?"
Cùng với câu hỏi này trong đầu, Vĩ Phàm vẫn một lúc bàng hoàng, nhưng suy nghĩ một hồi thì liền cho đây là lẽ thường tình. Dù sao cũng là người tu tiên, đồng dạng không có gì đáng ngạc nhiên khi sư phụ nhất thời sinh khí, về già có con vẫn là chuyện bình thường.
"Hài! Nhưng không thể nói sao? Bệnh sao?"
"Thục Linh, mau lại đây!" Người lên tiếng chính là vị Tiêu phu nhân vẫn trong bộ dạng toàn thân trắng tinh che mặt, ngay khi vừa rời khỏi tiền đường Tiêu gia không lâu, nhìn thấy tiểu hài tử của mình đang đứng gần Vĩ Phàm thì liền gọi đến.
Mà Tiểu nữ hài nghe thấy tiếng gọi của mẫu thân mình, lập tức quay đầu và chạy tới. Ngay sau cả hai không nói một lời mà cùng nhau rời đi, nhưng trước khi đi, tiểu nữ hài cũng không quên quay đầu rồi mỉm cười chào tạm biệt Vĩ Phàm.
Lúc này, Vĩ Phàm nhìn bóng lưng hai người cứ thế rời đi, nhất thời trong lòng thoáng lên một nỗi buồn, đồng thời tự đem mọi việc khó khăn để trách chính bản thân mình.
Đúng vậy, bản thân hắn không thể để gia đình của sư phụ phải chịu khổ được, hắn phải làm gì đó để giúp Tiêu gia, giúp sư mẫu và con gái của bà ấy.
Vĩ Phàm nghĩ rằng hắn không thể rời đi trong khi Tiêu gia đang gặp khó khăn như thế này được, phải nghĩ cách giúp Tiêu gia vực lên.
"Vĩ Phàm công tử, công tử ổn chứ?" Nhìn thấy Vĩ Phàm ngây người trầm tư, Mân lão bất giác liền hỏi.
"À... ta không sao, nhưng không thể nói sao?"
Sau câu hỏi của Vĩ Phàm, Mân lão bất đắc dĩ thở dài một hơi, lập tức nói:
"Phu nhân và Tiêu gia đã tìm hết mọi thầy thuốc, ngay cả tiên nhân để chữa trị... nhưng đều không có kết quả, căn bệnh này cũng không ai biết nó là gì."
"À, Vĩ Phàm công tử cứ thong thả, ta còn có công việc bên ngoài nên mạn phép đi trước… nếu có gì cần thứ gì thì cứ báo cho ta một tiếng."
Nói đoạn, Mân lão khom nhẹ người và một đường vội vàng rời đi.
Đồng thời, Vĩ Phàm gật đầu và chỉ "ừm" một tiếng mà không nói thêm gì.
Tiếp theo, Vĩ Phàm cũng từng bước từng bước trở về căn phòng đơn sơ. Hắn nằm thẳng lưng trên giường rồi đặt tay lên trán. Một lúc lâu sau, hắn chuyển giọng gọi "Thần Khải" một tiếng.
"Ngươi lại muốn gì nữa?" Thần Khải nhất thời hỏi với giọng điệu có phần khó chịu.
"Ta quyết định sẽ nán lại Tiêu gia một khoảng thời gian. Sau khi Tiêu gia ổn định ta mới rời đi."
Sau lời tuyên bố này từ Vĩ Phàm, Thần Khải chỉ lạnh nhạt nói:
"Tùy ngươi... đây là gia đình của sư phụ ngươi, ngươi giúp đỡ Tiêu gia cũng là chuyện đơn nhiên." Mà ta cũng có điều muốn nói với ngươi."
Nói đoạn, Thần Khải lập tức gằn giọng:
"Ta muốn nói với ngươi về tiểu nữ hài kia."
"Tiêu Diệu Linh sao? Có vấn đề gì?"
Tiếp sau câu hỏi của Vĩ Phàm, Thần Khải liền "ừm" một tiếng và nhẹ nói:
"Tiểu nữ hài của Tiêu gia đăng mắc trong người một chứng bệnh hiếm gặp... được gọi là linh căn biến dị."
"Linh căn biến dị?"
"Ừm! Đây là một căn bệnh hiếm gặp, và nếu không chữa trị sớm trước tuổi hai lăm, tiểu nữ hài sẽ c·h·ế·t. Người bị mắc căn bệnh này… chính là sau khi sinh đã bộc lộ ra linh căn đặc biệt, có chứa dị năng biến dị..." Thần Khải chậm rãi nói.
Nhưng nghe đến đây, Vĩ Phàm cơ hồ vẫn chưa hiểu, lập tức hỏi:
"Nếu là như vậy thì đáng ra phải tốt chứ? Sao lại?"
"Hài, điểm mấu chốt… đó là một trái bom nổ chậm!"
Nói rồi, Thần Khải bắt đầu giảng thuật.
"Linh căn biến dị... một người từ khi sinh ra trong cơ thể đã tồn tại một loại linh căn đặc biệt, không phải là một loại linh căn nào cụ thể, nó vô cùng đặc biệt, huyền bí, bởi vì trong linh căn đó ẩn chứa một loại phong ấn." Một dấu hiệu bí ẩn."
"Nó chỉ xuất hiện ở hài tử mới sinh, khiến cho linh căn bộc phát tiềm năng từ rất sớm. Cũng vì xuất hiện quá sớm nên hài tử không kiểm soát được, dẫn đến trao đổi năng lượng không ổn định, không hấp thụ được ngoại lực nguyên khí và dẫn đến không có khả năng tu luyện. Xung đột nguyên lực cũng như linh căn khiến cho tuổi thọ của chúng ngày một giảm dần. Biểu hiện bên ngoài là không thể nói chuyện, có người là không nhìn thấy hoặc nghe thấy, nhưng điều quan trọng là nếu người mắc bệnh không được chữa trị kịp thời thì sẽ không thể sống đến hai mươi lăm tuổi."
"Bên trong linh căn là phong ấn gì? Muốn chữa phải tìm cách nào?" Sau khi được Thần Khải giải thích, Vĩ Phàm hấp tấp liền hỏi, dường như trong lời nói còn lóe lên một điểm lo lắng.
"Phong ấn - ấn ký ta không rõ, nhưng cách chữa trị thì chỉ có một. Chỉ cần cho người đó hấp thụ Cửu Lam Hoa là được." Thần Khải nhẹ giọng đáp.
"Cửu Lam Hoa?"
"Đúng! Nhưng ta nói trước cho ngươi để khỏi phải hy vọng... nếu ngươi muốn cứu lấy hài tử đó. Loài hoa này rất hiếm gặp, đến cả thế giới bậc cao của ta cũng không hề gặp qua. Mà nghe đồn rằng loài hoa này sống được và luôn tồn tại ở mọi thế giới, nhưng lại rất khó để có cơ duyên nhìn thấy."
Vĩ Phàm nhất thời rơi vào trầm tư, kế đó nhanh chóng hỏi:
"Vậy là không có hy vọng thật sao? Con gái của sư phụ thật không sống quá tuổi hai lăm?"
Dường như Vĩ Phàm rất phiền muộn vì biết con gái của sư phụ, giọt máu cuối cùng của ông ấy sẽ không sống quá tuổi hai lăm, mà đồng dạng hắn cũng đang tự trách bản thân vì không thể cứu giúp. Hơn nữa, hắn cũng không thể nói với Tiêu phu nhân, rằng hắn là đồ đệ của phu quân bà, đồng thời không thể nói ra bệnh tình của nữ hài tử.
Trước mắt hắn chỉ có thể giúp Tiêu gia vực dậy sau khó khăn mà thôi.
"Thôi, trước mắt cứ nghĩ cách giúp đỡ Tiêu gia, còn chuyện về tiểu nữ hài… sau này chỉ có thể hy vọng. Sư phụ, đồ nhi xin lỗi. Việc sư phụ nhờ báo tin cho gia đình ngài, Vĩ Phàm hiện tại thật sự không thể!"
Nói rồi, Vĩ Phàm chỉ có thể cắn chặt môi mà kìm nén những chuyện này. Vấn đề của sư phụ hắn vẫn chưa giải quyết, nên không thể nói ra điều gì.
***
Mặt trời mọc từ phía đông và phát ra ánh sáng ấm áp nhất, báo hiệu một ngày mới đã đến.
"Đi thôi, đến gặp Mân lão... giúp đỡ Tiêu gia!" Vĩ Phàm thức dậy từ sáng sớm, ngồi xếp bằng trên giường luyện công, không lâu sau liền chậm rãi mở mắt, rồi nhẹ giọng lẩm bẩm tự nói.
Mọi thứ đã suy tính xong, hắn rời khỏi phòng, từng bước đi vào khuôn viên Tiêu gia, tìm kiếm Mân lão.
Đi được một đoạn và nhìn thấy Mân lão đang nói chuyện với một người hầu, Vĩ Phàm từ từ tiến đến gần.
Mà cùng lúc nhìn thấy Vĩ Phàm chậm rãi tới gần, Mân lão bỏ qua cuộc nói chuyện mà lập tức khom người về phía Vĩ Phàm, sau đó khàn giọng nói:
"Vĩ Phàm công tử, công tử lại dậy sớm như mọi khi nhỉ?"
"Ừm! Đây là thói quen của ta." Vĩ Phàm gật đầu, tiếp sau vội hỏi:
"Mà ông đang bàn luận vấn đề gì sao?"
Nghe vậy, Mân lão bất giác thở dài nói:
"Hài! Ta chỉ đang bàn về vấn đề buôn bán của Tiêu gia ở trong thành mà thôi. Hiện ta đang chuẩn bị đến đó."
"Ta hiểu rồi! Mà không phiền nếu ta đi cùng ông chứ? Ta cũng muốn tham quan." Vĩ Phàm gật đầu nói.
"Đương nhiên là không vấn đề. Vậy mời Vĩ Phàm công tử cùng đi!"
Nói đoạn, Vĩ Phàm cùng Mân lão rời khỏi và đến bên ngoài để tham quan, và xem xét tình hình buôn bán của Tiêu gia.
Mà nếu nói về việc kinh doanh tại Hà Vân Thành, thì nhà họ Tiêu luôn được biết đến với công việc mua bán các loại thảo mộc và cung cấp một đội ngũ chữa bệnh, Mã gia là nhờ buôn bán lương thực mà phất lên, Lục gia lại cường đại hơn nhờ việc kinh doanh thương hội. Chưa kể, không ngoa khi nói rằng trong ba gia tộc, Lục gia là giàu có và quyền lực nhất.
Và bởi vì mỗi dòng họ đều nắm riêng cho mình một nguồn tài lực, nên sự phân chia quyền lực gần như là ngang nhau. Nhưng đến hiện tại, cũng vì nguyên do Tiêu gia xuống dốc và không có người dựa dẫm, nên vấn đề làm ăn đã dần bị Mã gia và Lục gia cơ hội quấy phá. Nói thẳng ra là đang bị hai gia tộc này từ từ chiếm đoạt.
"Vĩ Phàm công tử, điểm này là nơi chúng tôi buôn bán thảo dược và thuốc quý, bên góc đường có các quầy thuốc kia là nơi trị bệnh, toàn bộ khu này là địa bàn của Tiêu gia."
Mân lão liên tiếp chỉ điểm, giới thiệu và giảng thuật cho Vĩ Phàm về sự nghiệp kinh doanh của Tiêu gia. Tiếp sau, Vĩ Phàm được Mân lão mang đi xung quanh để quan sát, nhìn ngắm mọi người trong Tiêu gia chăm chỉ làm việc trên con đường như là phố thuốc, người dân lui tới và trị bệnh tại nơi này.
Tất nhiên, nhìn thấy những điều này khiến Vĩ Phàm càng thêm thán phục, không ngờ xuất thân từ gia tộc nhỏ, chỉ dựa vào khả năng kinh doanh dược liệu mà có được đến ngày hôm nay. Hơn nữa, điều này càng làm cho hắn thêm phần quyết tâm, rằng hắn không thể để sự nghiệp của Tiêu gia cứ như thế mà bị hủy đi.
Nhưng trong lúc hắn vẫn còn mãi mê quan sát, một đám người không biết từ nơi nào lại tiến tới và tập trung đông đến những quầy hàng trưng bày thảo dược của Tiêu gia.
Mà đứng đầu trong đó là một vị nam tử với tướng tá và cách ăn mặc chỉnh tề, mặc dù không được điển trai khi có một dấu nốt ruồi lớn ở ngay cằm, nhưng nhìn cách ăn mặc và phục sức trên người liền có thể nhận ra, rằng đây là con của một gia đình quyền quý nào đó. Đồng thời tên này mang theo bên người khoảng bảy tên nô bọc, nhìn hắn, có lẽ là muốn đến để mua thảo dược.
Lúc này, Vị nam tử nắm lấy thảo dược trên tay và dường như không được hài lòng cho lắm.
Ngay sau đó, hắn chẳng nói chẳng rằng mà bất ngờ ném thật mạnh thảo dược xuống đất, tiếp theo là dùng chân và không ngừng dẫm đạp lên. Nhất thời, anh mắt của hắn dần trở nên hung ác, đồng dạng giọng nói có phần đe dọa, lập tức quát lớn:
"Chỉ là cây cỏ mà các ngươi vẫn còn dám bán? Tính lừa gạt nữa hay sao?"
Đương nhiên nhìn thấy mọi chuyện diễn ra như vậy, người gia nô bên trong quầy hàng nhanh chóng lên tiếng giải thích, nhìn cử chỉ và sắc mặt của người này liền có vài phần lo lắng, nhưng cũng thể hiện rõ một chút như là đã quá quen với tình cảnh này.
"Bẫm Mã thiếu gia, đây là thảo dược, không phải là cỏ."
Tuy nhiên, người kia càng giải thích thì càng khiến cho vị nam tử gọi là Mã thiếu gia càng thêm bực tức, hắn lần nữa một tiếng quát lớn:
"Đến cả tộc trưởng còn lừa được, huống hồ gì là lũ nô bộc Tiêu gia như các ngươi."
Tiếp sau, hắn chỉ tay một lượt qua đám người đến để trị bệnh và mua thuốc, lập tức lớn tiếng:
"Các ngươi vẫn còn dám uống vào những thứ này của Tiêu gia hay sao? Muốn c·h·ế·t sớm hả?"
Nói đoạn, đám người xung quanh đông đảo tiến đến đây để xem náo nhiệt, đồng thời chỉ trỏ, to nhỏ mà bàn luận. Thấy vậy, tên Mã thiếu gia càng thêm đắc chí, hắn càng hung hăng quát lớn:
"Bây đâu, phá nát nơi này cho ta! Ta phải thay trời hành đạo, từ nay, nơi này sẽ là của Mã gia."