Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 55: Lục Thiền tiếp cận
Một tuần thời gian an ổn nhanh chóng trôi qua. Nhờ có sáng kiến từ Vĩ Phàm về loại trà thanh lọc, Tiêu gia dần lấy lại chỗ đứng trong việc buôn bán tại Hà Vân Thành. Kế sách dùng sản phẩm độc lạ buôn bán phút chốc nổi lên như cuồng phong, giải quyết tất thảy mọi vấn đề khó khăn của Tiêu gia. Ngoài ra, một phần lớn nhờ việc Mã gia và Lục gia không còn hành động quấy phá, bởi vì sau khi biết rõ Tiêu gia có Vĩ Phàm chống lưng, nhờ điều này càng khiến cho việc kinh doanh của bọn họ ngày một trở nên thuận buồm xuôi gió.
Tất nhiên, từ công thức nấu trà thanh lọc và với lượng nguyên liệu dồi dào, chỉ một tuần ngắn ngủi trôi qua mà Tiêu gia đã thu về được một nguồn doanh thu khá cao, kèm theo là đang dần lấy lại được chỗ đứng tại Hà Vân Thành này.
Mà công dụng của trà thanh lọc quả thật thần kỳ, không chỉ là loại thuốc giúp giải độc cơ thể, nó còn được xem như là một loại thuốc bổ thay thế, thứ được người dân sử dụng hằng ngày với nhiều hiệu quả mang lại.
"Đó là tất cả những điểm nổi bật, ta đã trích dẫn từ ghi chép có được trong tuần." Mân lão nở một nụ cười hài lòng, đồng thời từ tốn báo cáo các kết quả đạt được cho Vĩ Phàm biết rõ.
Cùng lúc này, Vĩ Phàm ngồi trên thành giường chống cằm và trầm tư suy ngẫm, sau khi được Mân lão giảng thuật toàn bộ, có vẻ hắn không mấy ngạc nhiên mà chỉ bình thản nhẹ nói:
"Ta mừng là nó giúp ích được cho Tiêu gia, mọi người quả thật đã vất vả nhiều rồi!"
"Chung quy tất cả là nhờ có Vĩ Phàm công tử mà Tiêu gia mới lấy lại được chỗ đứng như hiện tại. Bởi vậy, dù có vất vả đến đâu chúng tôi vẫn cảm thấy hài lòng. Thật sự chúng tôi không có cảm thấy vất vả một chút nào!" Mân lão gật gật đầu, nhất thời vội vàng lên tiếng giải bày.
"Ừm! Vậy trong thời gian tới mọi người cứ thế phát huy. Ta đã hướng dẫn mọi người cách quảng bá, nếu cảm thấy ổn thì cứ tiện tay làm theo. À, mà phu nhân… bà ấy cảm thấy ra sao?" Vĩ Phàm vài lời động viên, sau đó nhẹ giọng liền hỏi.
Nghe vậy, Mân lão khàn giọng liền đáp:
"Phu nhân... không có. Bà ấy chỉ nói, Vĩ Phàm công tử là ân nhân của Tiêu gia, nên cứ làm theo những gì công tử an bài là được. À, mà ta phải đi giá·m s·át quá trình sản xuất, Vĩ Phàm công tử cứ thong thả."
"Ừm, Mân lão cứ đi, nếu như ông có dự định ra ngoài nhớ gọi ta một tiếng là được." Vĩ Phàm gật đầu nói.
Ngay sau đó, Mân lão nhẹ gật đầu, chắp tay và chậm rãi đóng lại cửa phòng rồi rời khỏi.
Mà Mân lão rời đi không lâu, Vĩ Phàm cũng liền thả lỏng thân thể, sau đó thở dài một hơi và nằm thẳng lưng xuống giường rồi nhẹ nói:
"Hài, từ bao giờ ta trở thành cố vấn của Tiêu gia thế này! Sư mẫu cũng... thực sự không có ý kiến gì sao? Mặc ta tùy tiện hành sự như vậy? Hài, cũng quá là tin người rồi!"
"Này Thần Khải, có đó không?"
Vĩ Phàm truyền âm gọi, nhưng chờ lâu vẫn không thấy có hồi âm.
Một lúc sau, Vĩ Phàm chép miệng rồi lắc đầu, sau đó tự nói:
"Lại hôn mê nữa sao? Không biết hắn ta có ổn không? Thôi, tạm thời cứ mặc đi, ra ngoài một lúc cho khuây khoả!"
Nói xong, Vĩ Phàm lập tức bật dậy khỏi giường, tiếp theo hắn vươn vai thả lỏng rồi từng bước mở cửa và rời khỏi phòng.
Kế đó hắn sải từng bước và đi tới khuôn viên bên trong Tiêu gia, mà đi đến đâu, hắn đều luôn nhận được sự chú ý của những gia nô và nữ hầu ở nơi đây. Tất nhiên, đó đều là một ánh nhìn với tất cả lòng tôn kính, dành cho một người đáng ngưỡng mộ.
Nhưng đi được một lúc, không biết từ bao giờ mà hắn lại đặt chân đến vườn hoa sặc sỡ bên trong Tiêu gia. Nhất thời, hắn liền để hai tay ra sau lưng và chậm rãi từng bước nhìn ngắm.
"A, lại là tiểu cô nương dễ thương. Hình như là Tiêu... Diệu Linh. Chính là con gái của sư phụ, nhỉ?" Vĩ Phàm ngắm nhìn vườn hoa một lúc liền phát hiện Tiêu Diệu Linh; tiểu thư của Tiêu gia; vẫn đang một mình, một góc tại vườn hoa chơi đùa.
Nói rồi, hắn cứ thế tiến đến gần mà không suy nghĩ, sau đó thấp người kế bên và nhìn ngắm tiểu nữ hài một mình chơi đùa với những cánh hoa. Quả thật, với sự đáng yêu như là một thiên thần, tiểu nữ hài vẫn hồn nhiên như mọi khi.
Và sau một lúc như vậy, tiểu nữ hài cảm nhận được là có người đang bên cạnh quan sát mình, nhất thời với đôi mắt long lanh to tròn, tiểu nữ hài nhanh chóng nhìn lại.
Đồng thời, Vĩ Phàm lúc này liền vẫy tay và chào hỏi, tiếp sau mỉm cười rồi nhẹ nói:
"Chào Tiểu cô nương. Ta ngồi đây được chứ?"
Sau nhất cái gật đầu hồn nhiên từ tiểu nữ hài, Vĩ Phàm không do dự mà ngồi ngay xuống, lập tức mỉm cười và nói:
"Cám ơn!"
Nghe vậy, tiểu nữ hài chỉ mỉm cười, sau đó lần nữa chăm chú nhìn những đóa hoa năm cánh màu lam nhạt, còn là đưa lên ngón tay nhỏ và chạm nhẹ vào.
Mà Vĩ Phàm vẫn im lặng cạnh bên, ngắm nhìn đóa hoa màu lam ấy không rời mắt, bất chợt, hắn liền mở miệng lên tiếng:
"Tiểu cô nương rất thích hoa nhỉ?"
Đồng thời, sau cái gật đầu và ánh mắt tỏ vẻ thích thú từ tiểu nữ hài, Vĩ Phàm lại nói:
"Nơi ta từng sống trước đây... cũng có một nơi trồng rất nhiều hoa. Thành phố ngàn hoa. Hài!"
Tiếp sau cái thở dài, Vĩ Phàm cùng lúc rơi vào trầm tư và hồi tưởng tới khoảng thời gian chờ đợi tại Đà Lạt, và trong phút chốc liền hiện ra phiền muộn trên gương mặt.
Nhất đoạn như vậy, một bàn tay nhỏ nhắn liền từ đâu chạm nhẹ vào Vĩ Phàm, nhẹ nhàng lay động cánh tay hắn.
Bất chợt, Vĩ Phàm bừng tỉnh và lập tức quay sang nhìn tiểu nữ hài, nhẹ nói:
"À, xin lỗi, thật không có ý tứ!"
Vĩ Phàm cười nhẹ và gãi đầu xin lỗi, nhưng tiểu nữ hài vẫn nhìn chầm lấy hắn với đôi mắt thuần khiết màu lam nhạt, dường như là muốn nói một điều gì đó với hắn.
Nhất thời, tiểu nữ hài lập tức dùng tay nhỏ diễn tả nhiều hình thù rồi chỉ vào Vĩ Phàm, sau đó chỉ vào đóa hoa năm cánh màu lam nhạt ấy.
"À ừ... có phải tiểu cô nương muốn hỏi… là ta có thích hoa?"
Dường như đã đúng ý, tiểu nữ hài mỉm cười và gật gật đầu.
Thấy vậy, Vĩ Phàm liền cười đáp:
"Chắc là... cũng có một chút."
Ngay khi Vĩ Phàm vừa dứt lời, tiểu nữ hài nhẹ nhàng tiến tới và ngắt lấy đóa hoa màu lam ấy, tiếp theo dùng ngón tay nhỏ nhắn mà khắc trên nền đất vài dòng chữ viết, sau đó tiến tới và đưa đóa hoa năm cánh lam sắc đến trước Vĩ Phàm.
Mà về phần Vĩ Phàm, hắn một lần nữa tự chỉ vào mình rồi nhẹ hỏi:
"Tiểu cô nương... muốn tặng nó cho ta?"
Và sau cái gật đầu từ tiểu nữ hài, Vĩ Phàm liền đưa tay nhận lấy đóa hoa màu lam.
Lúc này, hắn cầm trên tay là cành hoa, nhẹ nhàng lay động và nhìn ngắm.
"Cám ơn, nó thật sự đẹp lắm!" À, ta cũng có thứ này... chờ một chút nhé!"
Nói rồi, Vĩ Phàm liền đưa bàn tay không có gì ra trước.
Thoáng chốc, bàn tay của hắn bất ngờ phát sáng và từ trong hư không lập tức xuất hiện ra đồ vật. Đó là một cuốn nhật kí với mặt bìa cứng có màu lam nhạt in hình cánh hoa, bên cạnh còn được đính kèm một ngòi bút bi với chuôi bút có hình nhất đóa hoa hồng lam sắc.
"Đây... tặng tiểu cô nương, xem như là đáp lễ." Vĩ Phàm đưa nhật ký và bút bi ra trước, khẽ nói.
Tiếp sau tiểu nữ hài ngại ngùng, do dự nhận lấy, đồng thời gật đầu, dường như là có ý cám ơn. Nhưng vào đúng lúc đó, một giọng nói thanh nhã bất ngờ từ nơi xa vang lên:
"Diệu Linh, con đâu rồi?"
Nghe thấy tiếng gọi, tiểu nữ hài vội vàng quay đầu chạy đi và không quên vẫy tay chào tạm biệt Vĩ Phàm.
Mà sau nhất đoạn một mình tại vườn hoa, Vĩ Phàm quay sang nhìn thứ chữ viết được khắc trên mặt đất, tất nhiên hắn cũng hiếu kỳ muốn hiểu rằng chúng có nghĩa là gì.
"Vĩ Phàm công tử, ta chuẩn bị ra ngoài… công tử có muốn cùng đi?" Mân lão bất ngờ không biết từ nơi nào tiến đến, đồng thời nhẹ giọng lên tiếng.
"À, được chứ!" Vĩ Phàm quay lại gật đầu nói rồi bật người đứng lên.
Nhưng khi định rời khỏi, hắn lập tức quay sang mà lên tiếng hỏi Mân lão:
"À, Mân lão, ông có biết ý nghĩa của những chữ này không?"
Nói rồi, hắn dùng tay chỉ cho Mân lão những chữ viết còn nằm dưới mặt đất.
Thấy vậy, Mân lão lập tức cười đáp:
"À, đây là… có thể gọi là muội muội. Nghĩa của nó là vậy."
"Thì ra là vậy, cám ơn ông! Thôi, chúng ta đi!" Vĩ Phàm có lẽ đã hiểu ra, nhất thời gật đầu rồi nhẹ giọng.
"Được, được!"
Ngay sau đó, hai người cứ thế rời khỏi Tiêu gia, một đường đến địa bàn kinh doanh, tiện thể nhìn ngắm.
Và cứ như vậy, thời gian an ổn lại thấm thoát trôi qua thêm một tháng.
Mà sau một tháng thời gian này, nhìn chung, Vĩ Phàm đã phần nào làm quen hoàn toàn với cuộc sống ở cái thế giới tu tiên sặc mùi phong kiến này. Hắn hiện tại vẫn là nán lại và giúp đỡ gia đình của sư phụ mình hết mực có thể.
Về phần Thần Khải, hắn hiện tại vẫn còn đang hôn mê và không có một tia hồi âm nào. Và Vĩ Phàm cũng nhân cơ hội này mà hướng dẫn một vài thứ tại Trái Đất có thể áp dụng cho người Tiêu gia, khiến Tiêu gia càng lúc càng tích cực phát triển hơn trước.
Lúc này, Vĩ Phàm sải từng bước trên đường phố nhà tranh với dòng người lui tới đông đúc, đồng thời, hắn đang một mình trên đường trở về, sau một vòng đến tham quan nơi kinh doanh của Tiêu gia.
"Tiêu gia ngày càng có chiều hướng phát triển đi lên, Mã gia không có động tĩnh nào hướng đến Tiêu gia nữa, chỉ trừ..." Vĩ Phàm tự nói trên đường trở về, nhất thời đưa tay lên sờ cằm mà suy tư.
"Dạo gần đây, Mân lão và sư mẫu có đề cập là đang có một thế lực nào đó từ trong bóng tối, dường như là muốn p·há h·oại đường làm ăn của Tiêu gia… khi đã dùng tiền mua lại một lượng lớn thảo dược với giá cao, để khiến nguyên nguyên liệu cung cấp cho Tiêu gia ngày càng ít đi. Khả năng cao là Lục gia đang giở trò. Có khả năng là vậy, phải một lần tìm tòi hư thực mới được!"
Nói rồi, Vĩ Phàm liền gật gù và một đường nhanh hơn trở về.
Nhưng một đoạn đi tới như vậy, hắn cảm nhận được liền có ba người từ phía sau đang vội tiến đến gần. Có vẻ cũng là người tu tiên, trong đó còn có một luồng khí tức ngang ngửa với hắn, chính là Tái Thể sơ kỳ.
"Các ngươi muốn gì? Vì sao đi theo sau ta?" Vĩ Phàm nhất thời ngừng di chuyển và quay đầu nhìn về sau, lập tức lên tiếng hỏi.
Mà theo sau Vĩ Phàm là một nhóm ba người, trong đó có một vị nam tử ăn mặc tươm tất, khuôn mặt điển trai với một chùm tóc màu tím ở ngay giữa trán. Đồng dạng sau lưng hắn là hai tên khác có dáng người vạm vỡ, dắt bên hông là một cây đao lớn, bắp tay cơ bắp lại lớn như là bắp đùi vậy. Nhìn bên ngoài cách ăn mặc, có thể dễ dàng đoán ra, đây chính là một trong những dạng người nắm quyền lực tại Hà Vân Thành này.
Tiếp sau cái ánh mắt dò xét nhìn vào đám người từ Vĩ Phàm, vị nam tử kia liền vội chắp tay cúi chào, đồng thời ngữ điệu uyển chuyển lên tiếng:
"Lần đầu gặp mặt Vĩ Phàm công tử, ta gọi Lục Thiền. Nghe danh Vĩ Phàm công tử đã lâu, hân hạnh... hân hạnh!"
"Cái tên này... nhìn kiểu gì cũng không thể ưa nổi. Lục Thiền sao? Đừng bảo là... hắn chính là người của Lục gia? Còn trẻ cũng là Tái Thể sơ kỳ, quả thật lợi hại như lời đồn!"
Sau dòng suy nghĩ, Vĩ Phàm gượng cười chắp tay, đồng dạng tỏ ra trịnh thượng mà đáp lời:
"À... thì ra là Lục Thiền công tử, chưa nghe qua danh... hân hạnh, hân hạnh!"
Nói đoạn, Vĩ Phàm liền nhướng mày hai cái và nhìn thẳng vào Lục Thiền phía trước, nhất thời thầm nghĩ:
"Hừ, Vĩ Phàm này chúa ghét những tên ba hoa, nhìn vào tên này là không ưa nổi mà! Để xem ngươi làm gì ta."
Mà về phần Lục Thiền, nghe Vĩ Phàm thái độ trịnh thượng nói như vậy, hắn cũng gượng cười, dường như là đang gồng mình chịu đựng, sau đó dãn ra lông mày rồi nhìn Vĩ Phàm nói:
"À, không vấn đề gì. Chưa nghe danh thì hiện tại đã biết. Không dám dấu, ta chính là nhi tử của tộc trưởng Lục gia, a ha ha."
"Nguyên lai là tộc trưởng Lục gia tương lai đây sao? Hân hạnh, hân hạnh! Nhưng mạn phép hỏi, Lục Thiền thiếu gia muốn gì ở ta đây?" Vĩ Phàm lần nữa tỏ vẻ trịnh thượng nhìn vào Lục Thiền, đồng thời nhẹ hỏi.
Nghe vậy, Lục Thiền liền đáp:
"Nghe danh Vĩ Phàm công tử đã lâu, chỉ là rất muốn gặp mặt hàn huyên, hàn huyên. Vĩ Phàm công tử có sẵn lòng đến Lục gia chúng ta mà hàn huyên tâm sự một chút?"
"Xin lỗi Lục Thiền thiếu gia, kẻ hèn mọn này sao dám nhận. Sao lại dám làm mất thì giờ của thiếu gia trăm công nghìn việc đây!" Vĩ Phàm không do dự liền thẳng thừng từ chối, trong lời nói còn ý tứ trên dưới thấy rõ.
Ngay sau đó, Lục Thiền chỉ cười nhẹ, đáp:
"Vĩ Phàm công tử không cần khách sáo."
Biết rõ Lục Thiền đang muốn câu kéo, nhưng Vĩ Phàm vẫn lần nữa cự tuyệt, giọng điệu như có bao hàm dụng ý bên trong, lập tức nói:
"Kẻ hèn mọn này không dám. Mà không phải Lục Thiền thiếu gia nên chú tâm vào việc kinh doanh... hơn là hàn huyên với kẻ hèn mọn như ta đây. Nghe phong phanh đâu đó là Lục gia đang dần chuyển sang ăn thuốc, à không, bán thảo dược thì phải?"
Và chưa chờ Lục Thiền lên tiếng đáp, Vĩ Phàm đã nói tiếp:
"Xin phép Lục Thiền công tử, kẻ hèn mọn này còn có công việc... cáo từ, hẹn không gặp lại!"
Nói rồi, Vĩ Phàm cứ thế rời đi và chỉ liếc mắt nhìn lại đám người Lục Thiền một cái.
"Tính lôi kéo Vĩ Phàm này sao? Hàn huyên tâm sự? Đừng có đùa, hừ!"
Nhưng sau khi Vĩ Phàm rời đi được một lúc, Lục Thiền cơ hồ như muốn khí nổ mà nắm chặt lại nắm đấm, đồng thời nghiến răng nhìn thẳng như muốn ăn tươi nuốt sống Vĩ Phàm vậy.
"Khốn kh·iếp! Một tên như hắn cũng dám xem thường ta?"
Lục Thiền khí nổ vì bị Vĩ Phàm trêu ngươi, lập tức bộc phát ra một lượng nguyên lực khủng bố và bao bọc xung quanh hắn là một màu tử khí.
Tiếp đó, hắn liền kìm nén cơn nóng giận, nghiến răng ken két nói:
"Vĩ Phàm, cứ chờ xem... hừ... chúng ta đi!"