Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 57: Giao chiến với Lục gia (1)

Chương 57: Giao chiến với Lục gia (1)


Người kia vừa dứt lời, cánh cửa lớn của Lục phủ nhất thời đóng sầm lại.

Nhưng cơ hồ Vĩ Phàm vẫn không một tia quan tâm nào, chỉ nhìn về hướng người đối diện mà gằn giọng:

"Lục Thiền... ta đến đây tìm người, tiểu thư của Tiêu gia."

Được người nhắc rõ đến tên của chính mình, Lục Thiền liền nhìn Vĩ Phàm bằng nửa ánh mắt, thu lại quạt xếp trên tay rồi hừ lạnh một tiếng:

"Tìm người? Như ngươi cũng xứng sao?"

Mà Lục Thiền vừa dứt lời, tức khắc hơn mười tên võ giả từ bên trong Lục phủ đồng loạt xuất hiện và bao vây chung quanh Vĩ Phàm. Bọn chúng đều mặc trên người một bộ võ phục tối màu, được buộc lại bằng thắt lưng dây đỏ, hơn nữa được in phía sau lưng là ký tự của Lục gia.

Hết thảy mười người đều mang khí tức của Luyện Thể kỳ tầng thứ chín.

"Như vậy là có ý gì? Chưa đánh đã khai sao? Thật sự muốn vây khốn ta?" Thấy người xuất hiện bao vây, Vĩ Phàm đảo mắt nhìn qua một vòng, sau đó hướng ánh mắt giận dữ về phía Lục Thiền rồi nghiến răng nói.

"Vây khốn? Ngươi xem thường người của Lục gia chúng ta vậy sao?" Lục Thiền liếm môi tiếu dung, lại nói:

"Những tên này đều là võ giả tinh nhuệ nhất của Lục gia. Ta không tin với số lượng này, mà một tên Tái Thể sơ kỳ nhỏ nhoi như ngươi liền có thể chống cự. Lên mài c·hết hắn cho ta!"

Lúc này đám người nhận được chỉ thị, tay không tấc sắt nhất thời lao đến không một tia do dự.

Thấy vậy, Vĩ Phàm cũng là xông lên đối chọi lại sự công kích của đám người.

Tiếp sau, một khung cảnh hỗn loạn bắt đầu diễn ra, một kẻ đơn phương hung hăng cùng mười người đồng loạt giao thủ.

Tất nhiên với số lượng áp đảo như vậy, Vĩ Phàm ngay lập tức tỏ ra khá yếu thế, đồng dạng chỉ có thể né tránh các đòn công kích, tránh thoát đám người vây công mà vẫn không có ý định phản kích lại.

Một, hai tên lao đến bị Vĩ Phàm hung hăng đẩy lùi, thì ngay lập tức từ phía sau lại có những kẻ khác xông đến thay thế, cứ như vậy không ngừng nghiền ép Vĩ Phàm.

"Lục Thiền, mau giao ra Diệu Linh!" Vĩ Phàm nghiến răng quát lớn.

Mà bên phía Lục Thiền, trông thấy Vĩ Phàm sắp sửa bị dồn ép lùi vào chân tường, hắn chỉ đứng một chỗ cười khẩy đắc ý, lập tức lớn tiếng:

"Được thôi, nhưng là khi... t·hi t·hể của ngươi và của nó... cùng một lượt gửi cho Tiêu gia!"

Lục Thiền như muốn ám chỉ cho Vĩ Phàm, rằng Tiêu Diệu Linh, tiểu thư của Tiêu gia đ·ã c·hết.

"Ngươi, Lục gia, thật sự muốn p·há h·oại Tiêu gia?" Vĩ Phàm lớn tiếng hỏi, trong khi bản thân vẫn đang ra sức chống cự công kích võ kỹ từ đám người.

Sau câu hỏi của Vĩ Phàm, Lục Thiền với đôi mắt sắc lạnh liền rút ra một thanh trường kiếm từ hư không, cùng với lưỡi kiếm in hằn những vết tương tự như là dung nham, hắn chỉ thẳng mũi kiếm về phía Vĩ Phàm và thốt ra những lời nói độc địa:

"Không, không! Lục gia sẽ không p·há h·oại Tiêu gia, mà bọn ta... sẽ diệt sát toàn bộ người của Tiêu gia. Ngươi yên tâm, sau khi lấy mạng của ngươi, ta sẽ đưa t·hi t·hể của ngươi và tiểu thư Tiêu gia làm vật tế… cho ngày tàn của Tiêu gia. Ha ha ha."

Vĩ Phàm trừng lớn mắt kinh ngạc sau lời tuyên bố của Lục Thiền, nhưng ngay sau, gương mặt của hắn lập tức trở nên bình tĩnh một cách lạ thường, đồng thời nhẹ giọng hỏi:

"Vậy là ngươi đã thừa nhận?"

Sau cái nhếch mép thừa nhận từ Lục Thiền, Vĩ Phàm liền hừ lạnh một tiếng:

"Vậy, các ngươi đừng trách ta độc ác!"

Nói rồi Vĩ Phàm thét lớn một tiếng, xung quanh cơ thể hắn lập tức xuất hiện một lớp nguyên khí lực màu lam nhạt, bất giác khiến đám người chung quanh không tự chủ mà lập tức vào thế phòng bị, ngừng lại công kích.

"Các ngươi sợ cái gì vậy? Chỉ là một con giun xéo cựa quậy trước khi c·hết thôi, đồng loạt lao đến g·iết hắn!" Lục Thiền thấy rõ như vậy liền nhíu mày, quát lớn.

Chỉ thị vừa rơi hạ thì đám người tuyệt không thể làm trái, bất đắc dĩ nhìn nhau và gật đầu, tiếp sau đồng thanh hét lớn rồi lần nữa lao đến t·ấn c·ông.

Mà Vĩ Phàm lúc này đứng chính giữa vẫn dửng dưng như không, hắn không còn tỏ ra yếu thế liền một đường xông tới, trực tiếp đối chọi với đám người.

Liên tiếp là những đòn t·ấn c·ông, sự nghiền ép dần dần nghiêng về phía của Vĩ Phàm lúc nào không hay. Mặc dù với số lượng đông đảo, chưa kể chỉ thua Vĩ Phàm một cái cấp bậc cảnh giới, nhưng đám người vẫn vô hình bên trong nhận ra cái sự nghiền ép vô lý này.

"Haaa..."

Vĩ Phàm lần nữa hét lớn một tiếng, tiếp tục lao nhanh đến công kích. Nhưng lần này mỗi cú đấm của hắn đều mang lấy tia chớp màu lam nhạt bao quanh, đồng dạng lực đấm được xem là có thể thẳng tay xé nát thân thể của một người, của những kẻ dám lại gần để mà ngăn cản hắn.

Và sau nhất đoạn an ổn đối kháng, một tên lao đến từ phía sau với mục đích đánh lén, nhất thời bị một cú đấm móc từ Vĩ Phàm tức khắc cắt phăng đầu, máu tươi cứ thế bắn ra tung tóe như vòi phun nước, thân thể cũng là loạng choạng rơi bịch xuống nền đất khô cứng.

Mà đám người nhìn thấy tình cảnh như vậy, ngay lập tức cùng sinh lòng sợ hãi. Nhưng quả thật không may cho bọn hắn, bởi vì đối với Vĩ Phàm hiện tại, chỉ cần là kẻ thù của hắn thì đều phải gặp kết cục bi thảm như vậy.

Không nhân nhượng để tha mạng cho một kẻ nào, thẳng tay tru sát mà thôi.

Đương nhiên, chưa chờ đám người lấy lại tinh thần để tiếp tục lao đến, Vĩ Phàm lúc này đã trực tiếp tăng tốc áp sát, tức khắc tung ra từng nắm đấm như là một tia sét thẳng tắp, lập tức xé nát những thứ mà nó đi qua. Có tên bị một đấm giữa ngực xuyên thủng cả tim gan. Một vài tên ăn trực diện ngay mặt, khiến khuôn mặt cứ thế nổ bể ra tới, mảnh não bên trong lại nhão nhẹt rơi vãi khắp nơi.

Một hồi thời gian nhanh chóng trôi qua, trên mặt đất nhất thời phủ đầy những xác c·hết và máu tươi chảy thành dòng, đồng thời chỉ còn sót lại hai tên võ giả mà thôi.

Nhưng cả hai tên này cũng đã mất dần đi cái ý chí chiến đấu từ lâu, đến cả cái suy nghĩ chạy trốn cũng không hề tồn tại. Ánh mắt của bọn chúng lúc này nhìn Vĩ Phàm không còn là người nữa, mà đã trở thành một quỷ thần thật sự.

"Đại nhân tha mạng, xin tha mạng... chúng ta chỉ nghe theo lệnh... làm ơn!" Hai tên võ giả lập tức quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu kêu gào xin sự tha thứ.

Mà Vĩ Phàm với v·ết m·áu bám dính trên tay, trên cả khuôn mặt chỉ bình thản sải bước đến gần hai tên võ giả.

"Tha mạng sao? Cũng là chỉ nghe theo lệnh?"

Ngay sau đó, một tiếng "xoẹt" tức khắc vang lên, nhất thời đầu của hai tên võ giả cứ thế rơi bịch xuống nền đất, máu tươi từ đó mà bắn ra tứ phía, thực sự là c·hết quỳ không đầu.

Cùng lúc này, Lục Thiền trừng lớn mắt chứa đầy sự kinh hoảng, giống như là không tin vào chính con mắt của mình, đồng dạng giọng nói có vài phần run rẩy, hắn liền quát lớn:

"Ngươi... sao… sao lại thành ra như vậy? Rõ ràng… rõ ràng từ đầu ngươi không chống cự nổi mà. Sao… sao lại thành ra như vậy được?"

Tuy Lục Thiền đã chứng kiến hết thảy nhưng vẫn không dám tin.

Dù rằng chỉ thua một cái cấp bậc nhưng với số lượng áp đảo như vậy, vì sao một Tái Thể sơ kỳ nhỏ nhoi như Vĩ Phàm có thể làm đến bước này? Làm sao có thể?

Chưa kể, những võ giã này đều là một tay Lục gia huấn luyện mà ra, mục đích là để nuôi dã tâm làm bá chủ cả Hà Vân Thành. Tất nhiên, bọn chúng đã được mài dũa cách ứng đối, đến ngay cả cấp bậc tộc trưởng như Mã Cát cũng có thể bị mài c·hết theo tính toán.

Lúc này, Vĩ Phàm nhìn thấy Lục Thiền lo sợ như vậy thì chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó lạnh nhạt nói:

"Đơn giản... vì ngay từ đầu ta đã không dùng toàn lực. Nói đúng hơn ta chỉ muốn giả vờ để kiếm cơ hội tra hỏi sự thật. Tuy nhiên, bởi vì ngươi liền tự mình thú nhận, nên ta cũng không cần phải nhọc lòng dấu diếm làm cái gì nữa. Ta chỉ việc… g·iết tất cả những ai mà ta xem là kẻ thù. Đơn giản chỉ vậy thôi!"

Quả thật, Vĩ Phàm tuy rất tức giận vì Tiêu Diệu Linh m·ất t·ích, nhưng hắn cũng không chắc chắn là điều này có liên quan đến Lục gia hay không nên chỉ giả vờ yếu thế để dò hỏi. Nhưng Lục Thiền lại nghĩ đó là thật liền không ngần ngại mà nói ra hết thảy mọi chuyện.

Bây giờ hắn đã hiểu hết mọi chuyện, rằng Lục Thiền có liên quan đến việc Tiêu Diệu Linh m·ất t·ích, đồng thời cũng đang âm mưu để diệt sát Tiêu gia.

Vì vậy hắn hiện tại không cần phải che dấu bản thân nữa, hắn chỉ cần g·iết hết những người có địch ý với Tiêu gia, và báo thù cho Diệu Linh muội mà thôi.

Sau khi lời nói vừa rơi hạ, Vĩ Phàm bất ngờ lao đến và tung ra một quyền thật mạnh về phía Lục Thiền.

Mà Lục Thiền nhìn thấy cảnh này cũng liền rút kiếm ra ngăn cản.

Thanh trường kiếm trong tay Lục Thiền đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ rực, hắn nắm chặt lấy thân kiếm, bọc phát ra cảnh giới Tái Thể sơ kỳ, lao tới.

Đương nhiên, Vĩ Phàm cũng không hề xem thường, nắm đấm của hắn dần bị bao vây bởi những tia chớp lam sắc, dũng mãnh như một con gấu lập tức xông thẳng đến.

Sau tiếng quát "Lôi Quyền" từ Vĩ Phàm, cả hai nhất thời v·a c·hạm.

Hai bên cứ thế v·a c·hạm vào nhau, một bên là trường kiếm, một bên chỉ là tay không, nhưng dường như là bất phân thắng bại.

"Sao có thể? Chỉ là tay không thôi mà?" Lục Thiền trừng lớn mắt kinh ngạc, ngờ vực thốt lên.

Đồng thời nghe vậy, Vĩ Phàm chỉ nhếch mép rồi hừ lạnh một tiếng:

"Tay không thì thế nào? Không dùng chặn kiếm được sao?" Haaa..."

Sau tiếng hét lớn, Vĩ Phàm lập tức dùng tay không nghiền ép và đánh bật thanh trường kiếm bay ra phía sau, tiếp theo hắn c·ướp lấy thời cơ và tức khắc tung một quyền khác trúng ngay giữa ngực của Lục Thiền.

Lục Thiền bị trúng một đòn trực diện liền học máu ra từ miệng, cả thân thể cũng bị một lực đẩy và bắn ngược về phía sau, và đập mạnh vào tường mà khiến nó lập tức sụp đổ.

Tất nhiên, chiêu thức của Vĩ Phàm vừa tung ra chính là "Lôi Quyền" một trong hai chiêu thức của môn công pháp luyện thể có tên gọi là "Hùng Lôi Quyền".

Tốc độ nhanh như tia chớp, đòn đánh mạnh như là gấu vồ và có thể dễ dàng bẻ cong cả sắt thép.

Lúc này, Lục Thiền nhặt lên trường kiếm, sau đó níu kéo tường đổ mà đứng lên.

"Hừ, ta không ngờ… người như ngươi lại có một môn công pháp luyện thể lợi hại đến như vậy! Ta đã xem thường ngươi." Lục Thiền gạt đi v·ết m·áu từ miệng, cười khẩy lên tiếng.

Nhưng vừa nói dứt lời, Lục Thiền bất ngờ móc ra từ bên trong người một viên đan dược. Hắn cầm lấy một viên đan dược màu đỏ bóng loáng trên tay, do dự một hồi lâu, lại nói:

"Với sức của ta hiện tại, quả thật không phải là đối thủ của ngươi! Nhưng với Bạo Lực Đan, ta chắc chắn sẽ có thể đánh bại và lấy đầu của ngươi, Vĩ Phàm."

Nói rồi, Lục Thiền một hơi không do dự mà lập tức ngẩng đầu rồi nuốt xuống viên đan dược ấy xuống.

Nữa giây sau, khí tức trên người hắn bắt đầu tăng mạnh, hai con ngươi dần chuyển thành một màu đỏ thẫm, đồng thời gân máu cứ thế nổi lên khắp thân thể.

Một chút về Bạo Lực Đan, đây là loại đan dược có hiệu quả tức thời. Khi một võ giả nuốt loại đan này, trong một khoảng thời gian nhất định sẽ bạo phát nội lực vượt trội và tăng lên một cái cấp độ. Tuy nhiên, cái giá phải trả lại là rất đắt, bởi vì khi võ giả hết thời gian tác dụng của đan dược, thì họ sẽ mất đi hoàn toàn tu vi, nói thẳng ra là phải tu luyện lại từ đầu.

Lúc này, nguyên lực bên trong thân thể Lục Thiền nhất thời tăng lên, phút chốc đã bạo phát và chạm ngưỡng của Tái Thể trung kỳ.

Mà Vĩ Phàm trông thấy cảnh này cũng hết sức kinh ngạc, nhưng ngay sau, một giọng nói từ trong đầu Vĩ Phàm bất ngờ vang lên:

"Tên ngu ngốc đó, hắn thật dám dùng Bạo Lực Đan?"

"Thần Khải, ngươi tỉnh rồi? Mà tại sao ngươi lại bảo hắn ngốc?" Vĩ Phàm nghe thấy tiếng Thần Khải thì vui mừng truyền âm hỏi.

Nghe vậy, Thần Khải lập tức truyền âm, nói:

"Bạo Lực Đan cũng như cái tên, nó sẽ giúp võ giả tăng mạnh lên một cái cấp độ. Tuy nhiên, vì là cưỡng ép nên chỉ tăng mạnh về mức độ nguyên lực bên trong thân thể, đồng dạng thân thể cũng từ đó mà phải nhận sức ép. Ngươi cũng đã biết rõ, Tái Thể kỳ là gì rồi mà."

Vĩ Phàm gật đầu, liền đáp:

"Ừm! Tái Thể kỳ là cảnh giới dùng nguyên lực chuyển hóa, mục đích là để thay đổi thân thể của một võ giả, giúp cơ thể được thay da đổi thịt mà tăng sức chứa cho một lượng lớn nguyên lực hấp thu. Tuy nhiên, trong quá trình tu luyện... nếu thân thể không đủ sức khống chế lượng lớn nguyên lực đó, thì sẽ bạo thể mà c·hết. Đây là cảnh giới được chân chính xem như một tu tiên giả, cũng chính là cảnh giới chuyển hóa từ thân thể phàm nhân sang một dạng mạnh hơn của nhân loại." (Ý là sẽ không còn sở hữu một thân thể yếu kém như là người phàm nữa^^)

"Đúng là như vậy! Nhưng nhìn cái tên này, ta e là hắn không sống được bao lâu nữa đâu." Thần Khải có ý gật đầu, thở dài rồi truyền âm.

Thời gian cứ thế trôi qua, trong màn đêm u tối đó, chung quanh Lục Thiền không ngừng tụ tập lại một lượng lớn nguyên lực, đồng dạng phát ra những tia tử khí xen lẫn màu đỏ thẫm. Hơn nữa, cơ bắp và mạch máu của hắn không ngừng bành trướng, cứ như là muốn nổ bể ra vậy.

"Ha ha, Vĩ Phàm… dù cho ta có c·hết, cũng sẽ lấy đầu của nhà ngươi! Haaa..." Trong thoáng chốc Lục Thiền liền đưa ánh mắt đỏ thẩm nhìn chăm chú vào Vĩ Phàm, cười lớn.

Chương 57: Giao chiến với Lục gia (1)