Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 58: Giao chiến với Lục gia (2)
Lúc này, Lục Thiền hô hấp dồn dập khiến cho cả cơ bắp, mạch máu của hắn mỗi phút mỗi giây như muốn nổ tung.
Ngay sau đó, hắn lập tức nắm chặt thanh trường kiếm trên tay, nhất thời lao đến t·ấn c·ông.
Mà Vĩ Phàm trông thấy cảnh này mặt vẫn không đổi sắc, hai bên tay là những tia chớp màu lam cũng một hai xông lên đối chọi trực diện.
Một lần nữa trường kiếm và nắm đấm cứ thế v·a c·hạm vào nhau.
Nhưng cứ ngỡ là hai bên đều bất phân thắng bại, thì ngay sau, Lục Thiền bất ngờ gầm lớn một tiếng, tức khắc tung một đòn hỏa quyền về phía Vĩ Phàm.
Vĩ Phàm trong phút giây cảnh giác, hắn ngay lập tức thu chiêu và bắt chéo hai tay ra trước để ngăn cản.
Cùng lúc đó, Lục Thiền thừa cơ xông đến, dùng thanh trường kiếm được bao bọc bởi một ngọn lửa đỏ, phút chốc thi triển lực và chém thật mạnh ra trước.
Tiếp sau, Vĩ Phàm lãnh trọn một đòn sắc bén, lập tức b·ị đ·ánh bật về phía sau và va phải một thành trụ bằng gỗ, nhất thời thành trụ gỗ cũng liền phân thành hai.
Bởi vì tác động quá lớn, cộng thêm thành trụ gỗ nâng đỡ đã không còn, nên một phần kiến trúc tại đó liền nhanh chóng sụp đổ, hết thảy mái ngói cam cứ thế vùi lấp Vĩ Phàm.
Một hồi lâu như vậy, một t·iếng n·ổ bất ngờ vang lên từ trong đ·ống đ·ổ n·át, kéo theo sau chính là Vĩ Phàm từ bên dưới mà phá tung ra.
Lúc này Vĩ Phàm, trên thân thể xuất hiện một vài vết trầy xước, đồng thời cánh tay phải còn là in hằn một v·ết t·hương đường kiếm chém khá sâu, máu tươi từ đó nhỏ giọt chảy xuôi.
Hắn thở hổn hển liền xé một mảnh vãi từ trên người và nhanh chóng cuốn quanh cánh tay để cầm máu.
"Ngươi có sao không?" Thần Khải lo lắng, vội vàng truyền âm hỏi.
Nghe vậy, Vĩ Phàm lắc nhẹ đầu rồi truyền âm, đáp:
"Cũng không quá nặng, xin lỗi… ta quả thật đã xem thường hắn!"
Mà về phần Lục Thiền, nhìn thấy Vĩ Phàm bị tổn thương như vậy, hắn cười lên điên dại như được mùa, lập tức quát lớn:
"Ha ha, Vĩ Phàm, ngày này năm sau… sẽ chính là ngày giỗ của ngươi và Tiêu gia. Ha ha."
"Ta thì lại nghĩ… đó sẽ là ngày giỗ của ngươi, mới đúng!" Vĩ Phàm nghe thấy vẫn dửng dưng như không, ánh mắt sắc lạnh nhìn chòng chọc vào Lục Thiền, lên tiếng.
"Lôi Thể! Haaa..."
Vừa dứt lời, Vĩ Phàm liền nắm chặt hai tay, xung quanh thân thể hắn cũng từ đó mà dần dần được bao phủ bởi một lớp nguyên lực màu lam nhạt, đôi lần lại ánh lên những tia chớp và chạy dọc chung quanh thân thể.
Một chút về Lôi Thể, đây là một trong hai chiêu thức nằm trong công pháp luyện thể "Hùng Lôi Quyền". Người thi triển một khi đã khai mở, thân thể sẽ được bao quanh bởi một lớp nguyên lực có thuộc tính lôi, giúp tăng mạnh các chỉ số về sức mạnh, tốc độ và sự cứng cáp.
Lúc này Lục Thiền, nhìn thấy Vĩ Phàm thi triển công pháp lôi hệ, hắn há miệng hốc mồm mà kinh ngạc thốt lên:
"Ngươi, sao có thể? Như vậy là lôi linh căn... ngươi, rốt cục là người phương nào?"
Nhận được câu hỏi từ Lục Thiền, Vĩ Phàm vẫn không lên tiếng, hắn chỉ dùng nửa con mắt để liếc nhìn Lục Thiền mà thôi.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng tăng nhanh tốc độ thẳng hướng Lục Thiền công kích.
Đồng thời thấy Vĩ Phàm tốc độ kinh người lao đến như vậy, Lục Thiền không nghĩ nhiều liền tập trung toàn lực để ngăn cản. Nhưng vì quá nhanh nên hắn không thể bắt kịp, phút chốc trở thành một bao cát di động mặc cho Vĩ Phàm liên tiếp công kích vào, hắn b·ị đ·ánh từ phía sau lẫn phía trước một cách chớp nhoáng mà không kịp trở tay.
Liên tiếp là những quyền cước với tốc độ như tia chớp không ngừng được tung ra, mục tiêu là thân thể của Lục Thiền.
Về phía Lục Thiền, hắn chỉ có thể bất lực và gầm lên trong sự oán hận mà thôi.
Một lúc sau, Vĩ Phàm đột nhiên nhanh như chớp xuất hiện trước mặt của Lục Thiền, đồng thời đứng yên và đưa ra bộ mặt khinh bỉ. Đương nhiên điều này khiến Lục Thiền như muốn khí nổ, hắn không một chút do dự, lập tức nắm chặt thanh trường kiếm trong tay và hung hăng lao đến.
"Vĩ Phàm... ngươi, c·hết đi cho ta!"
Nghe thấy tiếng gầm rú hung hãn nhưng Vĩ Phàm vẫn đứng bất động như vậy, tuy nhiên, ngay khi Lục Thiền sắp sửa tiếp cận thì hắn liền thả ra một câu lạnh như băng.
"Ngươi... đã không còn đường lui nữa rồi!"
Đồng thời, Vĩ Phàm nắm chặt bàn tay phải và tập trung nguyên lực tung ra một đòn Lôi Quyền về phía Lục Thiền.
Trong giây phút ngắn ngủi đó, Lục Thiền chầm chậm nhìn rõ nắm đấm từ Vĩ Phàm chậm rãi v·a c·hạm vào thanh trường kiếm của hắn, sau đó trường kiếm lập tức đứt gãy rồi phân thành hai. Tất nhiên, cái nắm đấm khủng bố đó vẫn không hề ngừng lại, mà tiếp tục nhắm thẳng vào hắn tiến tới.
Nếu cứ như vậy, hắn quả thật sẽ bị một quyền phá nát cả thân!
Nhưng chính vào giây phút ngắn ngủi đó, một q·uả c·ầu l·ửa lại xuất hiện từ hư không và thẳng hướng Vĩ Phàm mà đi. Vì vậy, để tránh đòn đánh lén có thể đoạt mạng, Vĩ Phàm lập tức thu chiêu và tức khắc lùi về phía sau.
Và hết thảy những điều trên chỉ mới diễn ra trong tích tắc mà thôi.
"Khốn kiếp, chỉ một chút nữa thôi!"
Nói rồi Vĩ Phàm liền nhíu mày, đồng thời đảo mắt về hướng tiền đường của Lục gia và nhỏ giọng tự nói:
"Khí tức này… là của Tái Thể hậu kỳ."
Cùng lúc đó, một luồng khí tức kinh người liền bộc phát từ trong tiền đường của Lục gia. Đồng thời, Lục Thiền sau khi thoát được án tử và cảm nhận được tia khí tức có phần quen thuộc đó, hắn liền cười lên điên dại, tiếp theo chẳng nói chẳng rằng mà ngã quỵ trên nền đất.
"Vĩ Phàm... thật không may cho ngươi! Hắc hắc." Lục Thiền nằm bất động trên nền đất vì kiệt sức, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười điên dại, nói.
Vĩ Phàm bỏ qua lời nói của Lục Thiền, tập trung cảnh giác rồi nhìn về phía tiền đường Lục gia.
Nhất thời, một bóng người chậm rãi bước ra sân trước, xung quanh thân thể hắn bao bọc bởi một lớp nguyên khí màu đỏ thẫm. Đó là một người nam tử trung niên, mặc trên người một bộ y phục tối màu có viền đỏ, trên trán in hằn một vết sẹo dài và toát ra khí tức của Tái Thể hậu kỳ.
"To gan! Chỉ là một Tái Thể sơ kỳ nhỏ nhoi cũng dám làm loạn Lục gia?" Người kia giận dữ lên tiếng, đồng thời sải từng bước tiến đến gần Lục Thiền.
Thấy vậy, Vĩ Phàm toàn thân phòng bị rồi lên tiếng hỏi:
"Ông... chắc là Lục Thiên, chính là tộc trưởng của Lục gia?"
Người được gọi là "Lục Thiên tộc trưởng" không quan tâm đến lời nói của Vĩ Phàm, mà đảo mắt nhìn đống hỗn độn xung quanh, sau đó liếc mắt nhìn nhi tử của mình rồi hừ lạnh một tiếng:
"Một chuyện đơn giản cũng làm không xong, phế vật!"
Tất nhiên, Lục Thiền nghe thấy lời chửi rủa từ phụ thân mình, hắn nghiến răng nghiến lợi và dồn nén tất thảy sự oán hận rồi đổ hết lên đầu Vĩ Phàm.
Cũng chỉ vì hắn nên mới thành ra nông nổi này.
Mà Vĩ Phàm trông thấy cảnh tượng này của Lục gia thì hơi có phần kinh ngạc.
Nhìn thấy nhi tử của mình b·ị t·hương nặng đã không có quan tâm thì thôi, ở đây còn chửi mắng hắn. Quả là một gia đình bất hạnh!
Ngay sau đó, Vĩ Phàm liền nhẹ giọng lên tiếng:
"Lục Thiên tộc trưởng, Tiêu gia và Lục gia ngay từ đầu không hề có ân có oán, cớ gì Lục gia lại muốn hủy đi gia nghiệp của Tiêu gia? Hôm nay ta đến Lục gia chỉ để tìm người, nếu Lục gia chịu giao người… chuyện hôm nay, ta tạm thời chấp nhận cho qua."
Nghe rõ những lời này từ Vĩ Phàm, Lục Thiên tộc trưởng trừng lạnh một ánh mắt, lần nữa hừ lạnh nói:
"Đến Lục gia tìm người? Như ngươi cũng xứng sao?"
Vừa dứt lời, Lục Thiên tộc trưởng sải bước xoay người, nhất thời trực tiếp vận lực rồi hướng phía Vĩ Phàm tung chưởng.
Thoáng chốc, Vĩ Phàm vội lùi về phía sau để tránh thoát một chưởng mang sức công phá khủng bố.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Lục Thiên ngay lập tức bay lên không trung, chắp hai tay ra trước rồi giận dữ nói:
"Nhi tử ta phế vật không thể trừ khử được ngươi, trừ khử được cái gai trong mắt là Tiêu gia. Nhưng với một con sâu nhỏ bé như ngươi, cũng dám ngang hàng ra điều kiện với ta hay sao?"
Nói rồi, một vòng tròn ma thuật là sự kết hợp từ những ký tự đặc biệt, phát ra ánh kim, nhất thời huyễn hiện từ phía sau lưng của Lục Thiên tộc trưởng mà ra.
"Haaa... Kim Cang Chưởng!"
Lục Thiên tức khắc tung ra một tuyệt kỹ thần bí, tiếp sau cả thân thể hắn từ trên không trung hướng phía Vĩ Phàm mà lao nhanh xuống.
Vĩ Phàm không hề có suy nghĩ khinh địch, hắn lập tức khai mở Lôi Thể, đồng thời tung ra Lôi Quyền với toàn lực, trực diện ứng đối.
Một chưởng, một quyền trực tiếp v·a c·hạm vào nhau.
Cùng lúc đôi bên đều bộc phát ra một lực uy áp, nguyên lực màu lam và ánh kim cứ thế bắn tung ra tứ phía, giống như là đang xé rách không gian vậy.
"Hừ, khá khen cho một tên Tái Thể sơ kỳ có thể chịu được một đòn Kim Cang Chưởng của Lục Thiên này!" Lục Thiên ánh mắt thán phục nói.
Nhưng ngay sau, nguyên lực bộc phát của Lục Thiên tộc trưởng bất ngờ một đường tăng mạnh, lập tức dồn ép Vĩ Phàm.
Mà Vĩ Phàm không chống cự được một chưởng của Lục Thiên, cả thân thể của hắn nhất thời b·ị b·ắn ngược về phía sau.
Đồng thời, Lục Thiên thừa thời cơ liền tung thêm một đòn Kim Cang Chưởng và xông thẳng đến.
Lúc này, cả thân Vĩ Phàm b·ị b·ắn ngược ra sau và không thể kịp thời ngăn cản, lập tức ăn trực tiếp một đòn dẫn đến trọng thương. Tuy nhiên, lực dồn ép quá lớn khiến thân thể Vĩ Phàm như là đ·ạ·n bắn, nhất thời xuyên thủng cả một lớp tường dày của Lục gia và văng ra ngoài đường lớn.
Sau nhất đạo chén trà thời gian, Vĩ Phàm chống tay và chậm rãi khom người đứng lên, tiếp theo từ trong miệng nôn thốc nôn tháo ra một đống máu tươi đỏ thẫm.
Hơi thở khò khè với đôi mắt đờ đẫn, Vĩ Phàm lần nữa nhìn thẳng vào Lục Thiên.
"Nếu ngươi còn nương tay như vậy, sớm muộn cũng sẽ c·hết lúc nào không hay. Dùng đến nó đi!" Bên trong không gian dây chuyền trông thấy cảnh tượng này, Thần Khải lạnh nhạt truyền âm.
Nghe vậy, Vĩ Phàm vội gật đầu, sau đó lấy tay gạt đi những v·ết m·áu từ miệng.
Mà về phần Lục Thiên, nhìn thấy Vĩ Phàm vẫn còn có thể đứng dậy sau một màn đó, hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất rồi hừ lạnh nói:
"Vẫn có thể đứng lên sao? Chắc là tại ta đã quá xem thường nhà ngươi, nhưng có điều... ta vẫn chưa dùng hết toàn lực."
"Vậy sao? Vậy thì ta khuyên ông nên tung ra toàn lực mà ứng phó… nếu còn xem thường ta… sẽ c·hết lúc nào không hay đấy!" Vĩ Phàm không hề nao núng nói, kế đó dùng hai tay vỗ mạnh lên mặt mình hòng tập trung lại tâm thần.
Tiếp theo, hai con ngươi của Vĩ Phàm bất ngờ chuyển dần sang một màu đỏ, đồng thời nguyên lực xung quanh thân thể cũng từ đó mà chuyển dần sang màu máu, mang tư vị của huyết khí.
Cùng lúc đó, Lục Thiên tộc trưởng liền nhíu mày khi trông thấy, cảm thán nói:
"Có chút ý tứ!"
Nhất đoạn, cả hai đều thẳng tắp một đường lao đến công kích.
Hai luồng nguyên lực lần nữa v·a c·hạm và cắn xé lẫn nhau, một lúc sau cả hai đều bị đẩy ra một khoảng nhất định, bất phân thắng bại.
Ngay sau Vĩ Phàm liền di chuyển dùng chân lấy đà, đồng thời hai tay huyễn hóa ra một cặp dao găm từ máu, lập tức tăng tốc công kích.
Mà Lục Thiên tộc trưởng cũng không hề kém cạnh, cùng với một lực uy áp, hắn liền hút lấy thanh trường kiếm đã gãy của Lục Thiền còn đang nằm trên mặt đất, sau đó nắm chặt trên tay và thi triển vài đường múa kiếm điêu luyện rồi lập tức ứng đối.
Liên tiếp là những đòn t·ấn c·ông hiểm hóc như muốn đoạt mạng đối phương từ phía hai người.
Thanh âm của hai kim loại v·a c·hạm vào nhau "đinh đinh" vang lên giữa trời đêm.
Nhưng cứ ngỡ mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra như vậy, thì ngay tức khắc Vĩ Phàm liền sải bước xoay người, dùng dao găm, lập tức quẹt một dao sau đó để lại trên khuôn mặt của Lục Thiên một vết trầy nhỏ.
Cùng với một màn như vậy, Vĩ Phàm nhất thời lùi về phía sau rồi cười cười nói:
"Thấy chứ... nếu còn xem thường ta, Lục Thiên tộc trưởng sẽ là người phải bỏ mạng đấy!"