Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 62: Thiên Vân lâu

Chương 62: Thiên Vân lâu


Thời gian lần nữa thôi đưa, phút chốc liền trôi qua một tháng thời gian...

Sau biến cố Quỷ Thần xuất hiện khiến Lục gia và cả Hà Vân Thành điên đảo sóng gió. Mặc dù vẫn còn nhiều điều nghi vấn, lời đồn thổi đằng sau biến cố Quỷ Thần dẫn đến c·ái c·hết của tộc trưởng và đại thiếu gia Lục gia, nhưng vì Lục gia không lên tiếng nên mọi chuyện cũng từ đó mà dần được lắng xuống.

Hiện tại người nắm quyền ở Lục gia chính là vị Lục phu nhân, dầu Lục gia đã mất đi địa vị đứng đầu và không còn cường đại như trước, nhưng vẫn là an ổn chậm rãi được phục hồi, tuy nhiên đã không còn can dự vào chuyện cai quản của Hà Vân Thành như trước nữa.

Mà sau vụ Quỷ Thần, cứ ngỡ Mã gia sẽ nhân cơ hội này để nổi dậy lớn mạnh, nhận lấy địa vị cai quản Hà Vân Thành thay cho Lục gia. Nhưng mọi chuyện lại không phải như vậy, Mã gia tuy đã loại bỏ được vật cản là Lục gia nhưng suốt một tháng nay vẫn im lặng không một động tĩnh, dường như là đang dè chừng một thứ gì đó và không còn hứng thú t·ranh c·hấp.

Quay trở lại Tiêu gia, sau khi được Vĩ Phàm giúp sức và chống lưng. Cùng với danh khí hiện tại của hắn, mọi gia tộc khác đều không còn tỏ thái độ thù địch hay là gây khó dễ, địa vị cũng từ đây dần được khôi phục và an ổn kết nối giao thương ra bên ngoài.

Về phần Vĩ Phàm, trong một tháng này lại dành nhiều thời gian hơn cho việc hướng dẫn và giúp đỡ Tiêu gia công việc, chỉ dạy những kiến thức vận hành mới lạ, khiến Tiêu gia ngày một phát triển mạnh hơn về lĩnh vực kinh doanh, buôn bán những sản phẩm độc lạ được làm từ thảo dược.

Thời điểm này, Hà Vân Thành dần trở nên yên bình hơn bao giờ hết, những chuyện liên quan đến các gia tộc tranh đấu hiện đã không còn tồn tại, nhưng nguyên nhân đằng sau lại không thể rõ.

Đồng thời, danh tiếng của Vĩ Phàm từ đây dần được vang xa, hiện tại trong cả Hà Vân Thành là không ai mà không biết đến, hay đã từng nghe qua tên hắn.

Nói đúng hơn là đi đến đâu, Vĩ Phàm đều được nhiều người niềm nở đón chào, đồng dạng được nhiều người ái mộ và tìm cách kết thân.

"Có vẻ như ngươi khá là nổi tiếng, mới rời khỏi Tiêu gia một bước nhỏ đã được người bên ngoài niềm nở, cung cung kính kính chào đón rồi!" Người lên tiếng chính là Thần Khải, với giọng điệu trêu chọc truyền âm.

Cùng lúc này, Vĩ Phàm một mình tản bộ trên đường lớn, dạo bước và ngắm nhìn cái cuộc sống thường nhật tại Hà Vân Thành không hề biết chán.

Hắn đi đến đâu thì đều được nhiều người ngưỡng mộ nhìn theo, niềm nở đón tiếp.

Lại nói thêm một điểm kỳ lạ, từ khi biết được Vĩ Phàm vẫn còn trẻ và chưa có gia đình, mọi nữ nhân tại Hà Vân Thành đều tìm cách tiếp cận hắn. Tất nhiên, hắn vẫn dửng dưng như không và một tia cũng không ngó ngàng tới.

Đi được một đoạn, Vĩ Phàm lúc này mới thở dài một hơi, sau đó cười khổ tự nói:

"Hài! Đây là cái giá khi quá nổi tiếng sao?"

"Sao? Ngươi không vui? Ta nghĩ là ngươi thích được nổi tiếng cơ."

"Hài, đương nhiên là không rồi! Suốt ngày bị một đám người lạ mặt nhòm ngó, mời chào đủ kiểu, chưa kể nhiều người bám theo làm thân. Hài, cũng chịu thôi, một người mạnh mẽ và soái khí như ta mà lại!" Vĩ Phàm liền nói ngay.

Nghe vậy, Thần Khải khinh bỉ "phi" lên một tiếng, lập tức truyền âm:

"Nhà ngươi cũng quá tự tin. Ta nói với ngươi, cũng may nơi này không ai mạnh hơn ngươi hiện tại, nên ngươi mới được như vậy. Chứ là chỗ khác, những người làm nổi mà không biết ẩn nhẫn như ngươi đã yên nghỉ từ lâu rồi."

"Thôi đủ rồi! Suốt một tháng này ngươi đều nói đúng một câu như vậy, để ta yên ổn một phút cũng không được sao?" Vĩ Phàm nhíu mày, bĩu môi nói.

"Hừ! Ta nói chỉ để nhắc cho ngươi nhớ, một người không biết ẩn nhẫn thì về sau cũng tự chuốc họa vào thân. Mà đó cũng là lý do, ta ngăn không cho ngươi nói bản thân là đệ tử của Tiêu Thanh Phong đấy."

"Hài, ta biết bản thân quá khích là sai! Được được, ta hứa với ngươi sau này sẽ rút kinh nghiệm. Như vậy được rồi chứ?"

Nói rồi Vĩ Phàm liền đưa tay lên cao mà thề thốt.

"Hừ! Để xem ngươi còn có lần sau nữa không."

"Vĩ Phàm công tử, hạnh ngộ, hạnh ngộ! Mới sáng ra không biết là Vĩ Phàm công tử đang đi đâu?"

Trong lúc Thần Khải và Vĩ Phàm vẫn trong tiềm thức trò chuyện, thì Mã Dực cùng hai tên hộ vệ liền từ phía sau chậm rãi bước đến tiếp cận. Đương nhiên, bọn hắn ngay khi tiếp cận đã niềm nở khom người chào hỏi, ý vị tôn Vĩ Phàm cao hơn một bậc.

Lúc này, Vĩ Phàm quay lưng nhìn người nam tử ăn mặc xa hoa, tuy dung mạo không được đẹp nhưng một phần cũng có khí chất thương gia. Tất nhiên, hắn biết rõ tên này là ai.

"Tên Mã này? Mặt dày như vậy?"

Sau vài lời thầm hỏi, Vĩ Phàm hai tay đưa ra phía sau, đứng thẳng và làm ra bộ mặt mơ hồ không quen biết, liền hỏi:

"Xin lỗi, không biết vị huynh đài này là…?"

"À, chắc lâu ngày nên Vĩ Phàm công tử đã quên. Ta gọi Mã Dực, chính là thiếu gia của Mã gia. Lần trước Tiêu gia hiểu lầm, Vĩ Phàm công tử đã nhớ?" Mã Dực đưa tay lên gãi đầu rồi cười nói.

Nghe vậy, Vĩ Phàm giả vờ tỏ ra ngạc nhiên mà "à" dài một tiếng, sau đó làm bộ áy náy nói:

"Thì ra là Mã Dực thiếu gia đó sao, chuyện lần trước..."

"Chuyện lần trước là do ta sai, cũng nhờ được Vĩ Phàm công tử đây niệm tình chỉ bảo, khai sáng lý trí của ta. Hy vọng Vĩ Phàm công tử niệm tình tha thứ!" Mã Dực liền c·ướp lời, thần khẩn lên tiếng.

Sau một cái gật đầu rồi cười trừ từ Vĩ Phàm, Mã Dực nói tiếp:

"À... mà không biết Vĩ Phàm công tử đang là đi đâu?"

"Cái tên Mã Dực này, lần trước bị mình bẻ gãy tay... không oán hận thì thôi, còn cho đó là giúp đỡ... lại muốn tiếp cận làm thân sao?" Tuy là ngờ vực thầm nghĩ như vậy, nhưng Vĩ Phàm vẫn bình thản đáp:

"Quả thật không có gì! Cũng vì buồn chán nên ta muốn đi dạo cho khuây khoả."

Quả nhiên như là vớ được vàng, đôi mắt Mã Dực liền vụt sáng quang mang với những lời Vĩ Phàm vừa nói, hắn lập tức chắp tay nói ngay:

"Vĩ Phàm công tử đang buồn chán sao? Vậy sao không cùng ta... ta sẽ dành thời gian cùng công tử đi tham quan, thăm thú những nơi thú vị tại Hà Vân Thành cho khuây khỏa."

"Thật sự ngại quá! Ta không muốn làm phiền Mã thiếu gia đây... làm mất thời gian quý báu của thiếu gia." Vĩ Phàm quay mặt đi và chắp tay nói, có ý từ chối.

Nghe vậy, Mã Dực càng thêm thần khẩn:

"Vĩ Phàm công tử đừng nên nói như vậy, ta không thấy phiền đâu, xem như đây là lời tạ tội của ta đi! Hơn nữa Vĩ Phàm công tử mà từ chối, thì tội lỗi của ta thật sự khó lòng mà rửa sạch!"

Bởi vì bị đưa vào thế khó nên Vĩ Phàm thật không thể làm gì hơn, hắn chỉ đành lòng chấp nhận lần này. Nhưng dù vậy, hắn vẫn nghĩ cái tên Mã Dực này quả thật phiền phức.

Tuy đáng ghét nhưng tài ăn nói quả thật rất cao!

"Vậy… làm phiền Mã thiếu gia."

Sau khi nhận được sự đồng thuận từ Vĩ Phàm, Mã Dực khom người một góc kính cẩn rồi cười cười nói:

"Không cần khách sáo, Vĩ Phàm công tử, mời đi hướng này!"

Đồng thời, tay phải hắn lại trịnh trọng và chỉ về hướng của một tòa lầu các kế bên, cách chỗ đứng nhóm người không xa.

Ngay sau đó, nhóm người lập tức đi tới tòa lầu các ngói sứ nguy nga, phía trên biển lớn liền ghi rõ ba chữ vàng "Thiên Vân Lâu".

Nói qua một chút tại Hà Vân Thành này, nếu nói tới những nơi giúp các công tử danh giá, đại gia phú hào đến để giải khuây, thì không thể không nhắc đến tửu lâu Thiên Vân.

Tất nhiên, đây chính là nơi được Mã gia góp tiền cho xây dựng.

Nhìn từ bên ngoài, tòa lầu các hiện lên khá trang hoàng với ngói sứ đỏ, kiến trúc xen kẽ họa tiết rồng phượng, hoàn toàn là được xây dựng bằng chất liệu gỗ hồng thượng hạng.

Chưa kể Thiên Vân lâu gồm ba tầng lầu hết thảy, với cái tiền sảnh là nơi được dùng làm điểm biểu diễn ca hát, trang hoàng chính giữa là một sân khấu thảm đỏ cao nửa mét, xung quanh là những bàn dự tiệc cho quý quan khách tận tình viếng thăm.

Và những tầng phía trên liền được dùng để làm nơi tiếp khách, phục vụ ăn uống cũng như là để thư giãn đêm hoa.

Ngoài ra, đây cũng chính là địa điểm ăn chơi xa hoa, ca kỹ nổi tiếng bậc nhất cả Hà Vân Thành này. Mỗi ngày đều có người đến vì ham mê khoái lạc, lưu luyến rời đi khi đã thỏa. Có thể nói, kẻ cô đơn muốn tìm kiếm khoái lạc, hay người si mộng vương vấn hồng trần, liền không thể không nhắc đến cái tên "Thiên Vân Lâu".

Lúc này, Mã Dực một tràng dẫn Vĩ Phàm tiến vào bên trong tòa lầu các, tận tình giới thiệu và chi tiết tham thú niềm vui tâm sự.

Mà đối với Vĩ Phàm hiện tại, hắn như là một người nhà quê, dường như không biết một thứ gì, cũng là không hiểu cái tên Mã Dực này hồi lâu dẫn hắn giới thiệu cái quỷ gì đây.

Hắn chỉ im lặng lắng nghe và giả vờ gật gù như đã hiểu.

"Ai dô, Mã thiếu gia, đại giá quang lâm, đại giá quang lâm!"

Cả hai vẫn đang di chuyển bàn luận, thì từ phía xa, một vị lão nương hoa y sặc sỡ liền từ phía sau niềm nở tiến đến.

Vị lão nương với khuôn mặt nhăn nheo, đồng dạng ẩn sau là một lớp trang điểm phấn dày, môi son đỏ thẫm lại tái đi như trái cà tím vậy.

Tiếp theo, vị lão nương trên tay vải trắng thêu hoa, ve vẫy uốn lượn, uyển chuyển từng nhịp mà bước tới.

Đồng thời khi Vĩ Phàm quay đầu nhìn rõ, trong phút chốc cảnh tượng đập vào mặt lại bất giác khiến hắn phải giật nảy cả mình.

"Úi thiên địa quỷ thần ơi, nơi này như vậy mà cũng có yêu quái!" Vĩ Phàm cả kinh thì thào trong miệng. Tất nhiên, hắn vẫn là biết giữ ý tứ để người khác không nhận ra.

Cùng lúc đó, Mã Dực cũng là phía sau nhìn lại, gật đầu cười nói:

"Vân viện trưởng, lão nương vẫn còn xuân sắc nhỉ?"

"Ai dô, Mã thiếu gia quá khen, được một người cao quý như Mã thiếu gia viếng thăm, lão nương này không có gì vui hơn!"

"Xuân sắc? Tên Mã Dực này cũng quá là dẻo miệng!" Vĩ Phàm chớp chớp hàng mi, vẫn chỉ im lặng mà một bên đứng nhìn.

Đồng thời được người khen tặng, Vân viện trưởng liền lấy khăn che miệng, lại niềm nở lên tiếng:

"Mà hôm nay ngọn gió nào đưa Mã thiếu gia đến đây, hay là muốn gặp Xuân Hương sao?"

"Không không. Hôm nay ta chỉ dẫn bằng hữu ghé thăm."

Nói rồi, Mã Dực liền quay sang nhìn Vĩ Phàm, có ý mà cười nói:

"Chắc Vân viện trưởng cũng đã nghe qua danh, ta xin giới thiệu, vị này chính là Vĩ Phàm công tử. Hôm nay Vĩ Phàm công tử buồn chán, nên ta đưa công tử đến đây để mà giải khuây. Vân viện trưởng, làm phiền chuẩn bị cho!"

"Ai dô... Vĩ Phàm công tử, nghe danh đã lâu. Công tử quả là soái khí anh dũng, thật sự là vinh hạnh khi công tử đại giá quang lâm!"

Sau lời niềm nở từ Vân viện trưởng, Vĩ Phàm gượng cười, gồng mình rồi chắp tay chào hỏi:

"Chào... chào Vân viện trưởng."

"Người đâu? Mau mau chuẩn bị điểm tâm, chọn phòng sang trọng để tiếp đón Vĩ Phàm công tử và Mã thiếu gia đây." Vân viện trưởng lần nữa niềm nở khom người, sau đó gọi lớn đám người nhanh chóng đi chuẩn bị.

"Vĩ Phàm công tử, mời đi lối này!"

Đồng thời, Mã Dực cũng thấp người mà cung cung kính kính, hướng dẫn Vĩ Phàm đi tới.

Tiếp theo, Mã Dực một hai theo sau, sải bước trên bậc thang trải thảm hoa, chậm rãi tiến đến tầng thứ hai của Thiên Vân lâu.

Tiến đến, ngừng lại ngay cửa phòng lớn đã là mở sẵn, bên trong căn phòng sặc sỡ hoa thơm. Khói bay nghi ngút lên cao, chính giữa bàn tròn thêu gấm còn là nóng hổi hương thơm, thuần túy cái gọi "mỹ vị nhân gian".

Hai tên hộ vệ một bên canh cửa, sau đó Vĩ Phàm cùng Mã Dực lần lượt chậm rãi tiến vào bên trong.

Tiến đến gần bàn tròn, Mã Dực kính cẩn liền nói:

"Vĩ Phàm công tử, mời ngồi!"

"À... được!"

Tất nhiên, đây là lần đầu Vĩ Phàm thăm thú, không ngờ cái thời như là phong kiến lại có một nhà hàng chỉnh chu như vậy.

Quả thật ăn đứt năm sao thời nay!

Mà khi Vĩ Phàm vừa an vị, Mã Dực liền ghé sát và nói nhỏ vào tai Vân viện trưởng một điều gì đó.

Nghe rõ, bà ấy chỉ cười cười rồi nhìn về phía Vĩ Phàm mà niềm nở rời đi.

"A ha, Vĩ Phàm công tử, mời!"

Nói rồi Mã Dực cũng là ngồi xuống, hai tay nắm lấy bình ngọc liền châm nhẹ rượu cho Vĩ Phàm, sau đó tươi cười nói:

"Công tử cứ thong thả mà dùng, coi như đây là một bữa cơm, bữa cơm mà Mã Dực ta đây tạ tội. Mời!"

"Ừm!" Vĩ Phàm gật đầu, đưa ly ngọc lên mũi rồi ngửi ngửi, nhất thời nhấp môi một cái, thấy là rượu ngon, hắn cũng liền một hơi uống cạn.

"A ha ha, Vĩ Phàm công tử thấy sao? Rượu của Thiên Vân lâu không nơi nào có thể sánh bằng."

Và cứ như thế, cả hai cùng nhau dùng bữa một hồi thời gian, cùng nhau hàn huyên tâm sự…

Bọn họ kể rõ Hà Vân Thành xưa nay, lại ca ngợi danh khí Vĩ Phàm, hiểu rõ hiểu rõ mà kết thân hàn huyên thoải mái lúc nào không hay.

Sau một lúc như vậy, tiếng gõ cửa "cóc cóc" từ bên ngoài bất ngờ vọng vào bên trong.

Mã Dực vừa định nhấc ly lên uống, nghe thấy thanh âm cũng liền đặt xuống ly rượu, long mi khẽ nhấc rồi lên tiếng:

"Vào đi!"

Cùng lúc tiếng gọi, từ phía ngoài cửa bất ngờ xuất hiện một đám nữ nhân ăn mặc mát mẻ, có xanh có đỏ yếm đào, nhịp nhàng từng bước tiến vào bên trong. Ai ai cũng xuân sắc yêu diễm, mặt phấn hoa thơm, môi cong đỏ hồng mà tiến đến gần kề Vĩ Phàm và Mã Dực.

Nhìn thấy cảnh này, Vĩ Phàm lập tức cứng đơ cả người, mắt trừng lớn ngạc nhiên, một vòng liếc nhìn rồi hỏi:

"Như… như vậy là có ý gì?"

"A ha ha, Vĩ Phàm công tử đừng ngại, những vị này đều là hoa khôi ở đây, sẽ dành thời gian đêm nay chăm sóc Vĩ Phàm công tử chu đáo. Mấy người, còn không mau mau rót rượu, phục vụ cho Vĩ Phàm công tử đây!"

Mã Dực vừa là dứt lời, Vĩ Phàm liền bị đám người vây quanh, hai bên phải trái đều có người đứng, cử chỉ thân mật cứ thế lấn người.

Lúc này, yếm đào hồng đỏ với cái vóc dáng đẫy đà, sát gần hương thơm, lại ôm trọn dáng người và nhẹ nhàng xoa bóp, cũng là thấp người đụng chạm mà mớm từng ly rượu.

Đồng dạng từ phía sau lưng, còn có thêm một nữ tử lam y dựa sát, một phần cơ thể đàn hồi, mềm mại liền chạm nhẹ vào lưng.

Quả thật, Vĩ Phàm đã là bị vây khốn - vây khốn bởi một vườn trái cây tươi mát căng mọng, thực sự khiến hắn cứng đơ cả người, bên trong sôi trào và không thể cử động.

Đưa mắt nhìn, đi đâu cũng là thấy rõ da thịt trắng noãn đằng sau tấm áo mỏng, Vĩ Phàm không thể làm gì hơn khi bản thân suy nghĩ lúng túng, chỉ biết nhanh chóng truyền âm cầu cứu Thần Khải:

"Thần Khải, ông bạn mau nghĩ cách… giúp ta."

"Giúp cái gì giúp... không phải là ngươi đang hưởng thụ sao?"

Nói xong, Thần Khải bất ngờ im bặt, câm nín lờ đi.

"Êy... bạn bè đừng như vậy chứ?"

Nhất thời rơi vào thế khó, Vĩ Phàm không thể chịu nổi liền đập tay thật mạnh xuống bàn, lớn tiếng quát lớn:

"Thôi đủ rồi, ngừng lại cho ta!"

Tất nhiên, một tràng hưởng thụ làm giật cả mình, đám người dường như không hiểu gì liền ngừng lại rồi nhìn chằm Vĩ Phàm.

Thấy vậy, Mã Dực vội vàng lên tiếng hỏi:

"Vĩ Phàm công tử, không vừa lòng ở đâu sao? Hay là chưa đủ?"

Tiếp sau, Vĩ Phàm nhất thời đứng bật dậy, quay mặt đi và nói ngay:

"Thứ lỗi cho ta. Ta đến đây cũng là vì Mã Dực thiếu gia nài nỉ mời đi... ta không đến để làm những cái trò lố lăng này."

Như là hiểu ý, Mã Dực chậm rãi vẫy tay cho lui đám người.

Sau khi đám người vừa là rời khỏi, hắn liền lên tiếng:

"Vĩ Phàm công tử xin lượng thứ, ta nghĩ là công tử thích. Hài, là tại ta không đúng, ta xin tạ lỗi với công tử!"

"May quá, thoát rồi! Biết thế ngay từ đầu làm căng cho xong. Cứ nghĩ chỉ vào ăn uống, ai mà ngờ tên này dẫn mình vào… vào nơi này để ăn trái cây thật!"

Thầm nghĩ một tràng, Vĩ Phàm bề ngoài hạ hỏa nguôi giận, bàn tay vẫy vẫy rồi nói:

"Thôi bỏ đi! Mã Dực công tử… xin cáo từ!"

Nói xong, Vĩ Phàm chắp hai tay ra phía sau, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Đồng thời, Mã Dực cũng tức tốc chạy theo sau và để mặc hai tên hộ vệ nán lại thanh toán.

Ngay khi cả hai cùng nhau rời khỏi Thiên Vân lâu, lúc này bầu trời phía trên đã là tối đen, nhất tầng vân vụ cứ thế che kín ánh trăng.

"Vĩ Phàm công tử, xin lượng thứ, tại ta không biết rõ..." Mã Dực từ phía sau chạy đến, đồng thời hòng học lên tiếng.

"Thôi bỏ đi! Ta cũng không trách, nhưng lần sau hy vọng thiếu gia hiểu cho." Vĩ Phàm liền c·ướp lời.

Nghe vậy, Mã Dực cười cười nói:

"Được, được! Sẽ không có lần sau."

Tuy nhiên, dù là đã xong, nhưng Mã Dực vẫn một bên Vĩ Phàm và cùng hắn trên đường lớn vắng người đi tới.

Lại đi được một đoạn đường khá dài, Mã Dực bất chợt hô lớn một tiếng.

Nhất thời, không hiểu vì lý do gì mà hắn bất ngờ chạy đến một biển cáo thị bên đường, điều này liền khiến Vĩ Phàm tỏ ra hiếu kỳ nhìn theo.

Tiếp sau, Vĩ Phàm vòng tay bước tới, đưa mắt nhìn vào biển cáo thị ghi chữ không thể hiểu, đồng thời chỉ im lặng mà quan sát.

Ngay sau đó, Mã Dực quay sang nhìn Vĩ Phàm, ngạc nhiên nói:

"Òa... triều đình chiêu mộ tân binh, kì này lại được một trận xôn xao!"

Nghe vậy, Vĩ Phàm bề ngoài hời hợt hỏi:

"Cũng là chiêu mộ thôi, chuyện này quan trọng đến như thế sao?"

"Đương nhiên rồi! Vĩ Phàm công tử vẫn chưa biết rõ, rất hiếm khi triều đình đi chiêu mộ tân binh... chỉ trừ những lúc có chuyện lớn xảy ra mà thôi." Mã Dực nghe xong câu hỏi liền vội vàng nói ngay.

"Vậy, chuyện lớn ngươi đang nói là chuyện gì?" Vĩ Phàm hàng mi khẽ nhấc, liền hỏi.

"À, Triều đình đang cần củng cố binh lực… hình như là biên giới giáp Huyền Cực Tông có biến. Phải có biến nên mới cần chiêu mộ thêm tân binh cấp thấp!"

Nhất thời nghe rõ Mã Dực nhắc đến "Huyền Cực Tông" Vĩ Phàm bất giác tỏ ra hấp tấp, sau đó níu chặt lấy vai Mã Dực rồi hỏi:

"Huyền Cực Tông thì như thế nào?"

Chương 62: Thiên Vân lâu