Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 6: Bị thương cũng có lợi ấy chứ
Bệnh viện trung ương - Khoa phục hồi chức năng.
Trong một căn phòng tại bệnh viện trung ương, một thanh niên trẻ với toàn thân vải trắng băng bó; hôn mê chưa tỉnh; đang nằm thẳng lưng trên chiếc giường bệnh được đặt phía chính diện của căn phòng. Chân phải thanh niên nặng trĩu bởi bột cứng, đồng thời được treo dây để cố định lại phía trên. Mà bên phải giường là một góc cửa sổ, có rèm mỏng trắng, thỉnh thoảng lại có một làn gió nhẹ hiu hiu từ ngoài thổi vào trong, nhẹ nhàng đung đưa cái chân gãy.
Trực tiếp tiến đến gần phía thanh niên đang còn mải mê ngủ với thân thể kín mít băng bó này, không khó để đoán ra người nằm phía trên chẳng phải ai khác mà chính là thanh niên họ Chu, tên gọi là Vĩ Phàm.
Qua một đoạn thời gian không một động tĩnh, Vĩ Phàm ngón tay lúc này mới giật giật mấy cái, đôi mắt đang còn khép hờ nhất thời mở nhẹ, đồng thời bờ môi nhợt nhạt khẽ nhếch rồi ú ớ: "Ừ ... hiện tại ... thời gian bao lâu đã trôi qua?"
Sau cái lần bị xe tải đâm trúng do cái suy nghĩ "dùng người chặn xe" Vĩ Phàm liền rơi vào hôn mê. Hắn không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó, mà chỉ mơ hồ nhớ là có một người lạ mặt đã gọi và đưa hắn vào viện. Tuy nhiên, hắn hiện tại lại không nhớ rõ là bản thân đã hôn mê bao lâu thời gian.
Nói rồi lại nghĩ, hắn chậm rãi mở ra hai mắt và một vòng đảo mắt nhìn xuống thân thể thương tích kín mít băng bó, gương mặt mệt mỏi, giọng điệu có vài phần tự giễu: "Ta … còn chưa có c·hết, xem như còn có chút may mắn!"
Cùng với một tiếng thở dài, Vĩ Phàm dùng lực chống một bên tay rồi ngồi dậy, sau đó dựa vào thành giường bệnh và nhẹ giọng hỏi một tiếng vào trong không khí: "Thần Khải, ngươi có ở đó không?"
"Gọi ta có việc gì sao?" Một giọng nói trong đầu Vĩ Phàm bất ngờ vang lên. Tất nhiên, giọng nói hời hợt này là từ q·uả c·ầu l·ửa gọi Thần Khải phát ra.
Mà ngay khi nghe thấy giọng nói của Thần Khải, Vĩ Phàm dường như không thể kìm lòng nổi. Hắn trên mặt gân máu lập tức xuất hiện, tức giận mà quát: "Ngươi ... ngươi còn hỏi ta là có việc gì? Ngươi nói với ta cái gì? Ngươi bảo với ta … là tu luyện lên được Luyện Thể kỳ thì bị xe đâm cũng không việc gì. Làm … làm ta thật sự tin lời ngươi. Cũng may ta mạng lớn, nếu không liền một chút nữa là ta đã đi chầu Diêm Vương rồi…"
Hắn liên tiếp lên tiếng, có cằn nhằn, có chỉ trích, rồi trút hết thảy tức giận chỉ để chửi.
Đương nhiên, Thần Khải một tràng nghe chửi đồng dạng cũng không thể chịu đựng thêm, nhất thời lớn tiếng cắt ngang: "Ngươi nhắc lại ta xem! Ngươi nói ta lừa ngươi? Thật là tức c·hết mà! Ta nhắc lại cho ngươi nhớ, ta chỉ có nói qua là ngươi hiện tại đã khác trước … dù có bị xe đâm cũng sẽ không c·hết."
Đến đây, Thần Khải từng câu từng chữ nhấn mạnh: "Ngươi nghe rõ không? Bị đâm cũng không c·hết. Ai bảo với ngươi là ngươi sẽ chặn được, rồi thật sự ngu ngốc mà đi kiểm chứng. Phế vật!"
"Hừ, nếu ngay từ đầu ngươi nói rõ mọi chuyện thì lấy đâu ra nông nổi này." Vĩ Phàm bị phản ngược liền cau mày khó chịu, muốn cũng không muốn nói. Tuy nhiên, ngay khi Vĩ Phàm chuẩn bị nói tiếp thì từ phía bên ngoài bất ngờ vang lên một thanh âm đẩy cửa. Tiếp sau liền nhìn rõ là bóng dáng của một cô gái trẻ, đang nhẹ nhàng từng bước từ bên ngoài cửa tiến vào bên trong căn phòng.
Ngay lúc này, Vĩ Phàm theo quán tính liền đưa mắt nhìn ra, sau đó nhất thời cả kinh rồi im bặt không nói gì.
Mà ở bên ngoài đúng lúc đi vào lại là một cô gái trẻ. Với gương mặt xinh đẹp, duyên dáng, thân hình mảnh mai với đầm trắng trễ vai; với chân váy xòe vừa phải liền để lộ ra đôi chân thon gọn, nuột nà, và còn cân xứng với cơ thể. Tuy đôi chân ấy không quá dài, nhưng lại vừa đủ để được xem là "tỷ lệ vàng" mà khiến nhiều người phụ nữ hằng mong ước.
Cô gái sở hữu đôi mắt to tròn, màu mắt xanh như mặt nước mùa xuân, cùng đôi lông mày thanh tú, hai hàng mi dài và công càng là điểm nổi bật. Kèm với đó là một chiếc cằm nhọn vừa phải, chuẩn chỉnh như điêu khắc, mũi ngọc tinh xảo cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tựa nữ thần, chính là điều khiến bao người đàn ông cũng phải ngước nhìn. Hơn nữa, với tóc dài uốn xoăn và môi son hồng phấn chúm chím hình trái tim, cô gái này thực sự không một điểm có thể chê.
Nét đẹp hài hòa như mặt nước tĩnh lặng hồi sang xuân, đồng thời một phần lại thăm thẳm như vực sâu, mê hoặc lòng người phải khám phá.
Quả thực là một nét đẹp giản dị bề ngoài, nhưng nhìn lâu lại khiến lòng người không thể dễ dàng mà trốn thoát - lẩn trốn khỏi vực sâu của cái gọi là "mị lực".
Cô gái trẻ duyên dáng bước tới, mang theo sau là cả một mùa xuân.
"Khả ... Khả Vi, sao cô lại ở đây?" Vĩ Phàm trên giường ngồi nghỉ, ngạc nhiên đưa mắt nhìn không rời, bất giác hô lớn một tiếng.
Ngay lúc này, người xuất hiện trước mắt Vĩ Phàm chính là Khả Vi, người được hắn giúp đỡ khi bị một nhóm lưu manh chặn đường trêu chọc, cũng chính vào cái ngày bản thân hắn bị xe đâm trúng (do chơi dại).
Khả Vi bất thình lình xuất hiện, mang theo trên tay là một giỏ táo đỏ, khi nhìn thấy Vĩ Phàm hôn mê đã tỉnh thì liền kinh ngạc một ánh mắt rồi vội vàng tiến đến.
"Anh đã tỉnh rồi?"
Nói rồi, Khả Vi nhanh chóng đặt xuống giỏ hoa quả một bên giường, lần nữa nói: "Chờ em một chút, bây giờ em sẽ đi gọi bác sĩ."
Không một phút giây chần chờ, với dáng người duyên dáng yêu kiều, Khả Vi thật nhanh rời khỏi để gọi người tới. Mà nhìn thấy cảnh này, Vĩ Phàm ngơ ngác vẫn là chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, thật lâu chớp chớp hai mắt.
"Cuối cùng là chuyện gì? Ít nhiều trả lời xong câu hỏi rồi hẵng đi chứ."
Và sau khoảng vài phút một mình chờ đợi, từ bên ngoài căn phòng, Khả Vi lúc này hối hả bước vào và cùng đi theo sau cô là một vị nam bác sĩ trung niên.
Vị bác sĩ gương mặt bình thản, khoác lấy một bộ blouse trắng trên người, thong thả sải bước tiến đến để thăm khám cho Vĩ Phàm.
Thời gian nửa canh giờ thấm thoát trôi qua.
"Tình trạng của cậu hiện tại đã ổn, thời gian tiếp theo cậu Vĩ Phàm không nên hoạt động quá nhiều, dành thời gian nghỉ ngơi sẽ tốt hơn."
Sau một màn thật lâu hỏi han và kiểm tra sức khỏe, đồng thời hướng dẫn Vĩ Phàm nghỉ ngơi, vị bác sĩ cũng liền nhanh chóng rời khỏi.
Mà về phần Vĩ Phàm, nửa canh giờ chỉ im lặng mà nằm một chỗ, sau khi vị bác sĩ rời khỏi hắn mới chống tay ngồi dậy.
Khả Vi một bên thấy vậy, vội vàng tiến đến nâng đỡ và nhẹ nhàng dìu Vĩ Phàm dựa vào thành giường.
"Cám ơn!" Vĩ Phàm một tiếng cảm kích, sau một hồi im lặng liền nhẹ giọng: "À, từ nãy đến giờ thật sự là không dám hỏi. Sao cô lại có mặt ở đây?"
Vĩ Phàm thực sự muốn biết. Quả thật, hắn với người con gái này trước đây không hề quen biết, vậy cái cơ duyên gì mà cô gái này lại có mặt ở đây để chăm sóc hắn? Và vì sao biết hắn ở đây để mà đến thăm?
Khả Vi nghe thấy Vĩ Phàm hỏi như vậy, cô một bên ngại ngùng tiến đến cạnh bàn rót một ly nước, rồi nhẹ đưa đến tay Vĩ Phàm, sau đó ngập ngừng nói: "Chuyện là … ngày x·ảy r·a t·ai n·ạn … chiếc xe tải đâm trúng ... người lái xe ... chính là cha của em."
"Trùng ... trùng hợp như vậy?" Vĩ Phàm rõ ràng nghe thấy, há hốc kinh ngạc thốt lên.
"Hôm đó, cha em gọi về nhà và có nói qua là đã vô tình lái xe rồi gây t·ai n·ạn cho một nam thanh niên. Sau khi thu xếp xong mọi chuyện thì cha liền vào thẳng bệnh viện để xem xét tình hình. Em cũng vì lo lắng nên mang vào cho cha một ít đồ để thay. Mà lúc đến nơi mới kinh ngạc nhận ra, người bị cha gây t·ai n·ạn lại chính là anh."
Khả Vi ngại ngùng ửng đỏ trên mặt, kể lại đầu đuôi cho Vĩ Phàm được rõ.
Kỳ thật, sau khi Vĩ Phàm b·ị t·hương nặng và rơi vào hôn mê, vì không thể liên lạc với gia đình thân nhân của hắn, nên Khả Vi đã quyết định nán lại chỉ để chăm sóc. Ít nhiều cha của cô là người gây ra t·ai n·ạn, Vĩ Phàm lại là ân nhân nên Khả Vi mới mạnh dạn quyết định ở lại chăm sóc.
Suy nghĩ như vậy cũng là một lẽ thường tình.
Mặc dù lỗi sai là về phía người đi đường!
"Có chuyện trùng hợp như vậy? Vĩ Phàm ơi Vĩ Phàm, vì điều ngu ngốc của mày nên mới…" Sau khi nghe toàn bộ sự việc, Vĩ Phàm trong lòng chất đầy áy náy, thầm nói.
Không ngờ, bởi vì sự ngu ngốc của hắn mà khiến cho một cô gái không hề quen biết phải bỏ ra một khoảng thời gian ... một khoảng thời gian chỉ để chăm sóc cho hắn tại đây.
Quả thật Vĩ Phàm cảm thấy rất xấu hổ, cũng vì hắn nên mới xảy ra cái mớ rắc rối này.
"Thật sự xin lỗi! Do tôi qua đường không cẩn thận. Thật sự là phiền cho cô!"
Về phần Khả Vi, nhận thấy Vĩ Phàm tỏ ra áy náy và khó xử như vậy, tâm tư của cô cũng mang một chút tâm tư khó tả.
"Không sao, thật sự không sao mà! Dù sao anh cũng là ân nhân..."
Nói đoạn, cả hai liền một hồi qua lại áy náy với nhau, dẫn đến cái không khí bên trong căn phòng dần chuyển sang sự ngại ngùng, sau đó lại lặng im và không ai nói thêm gì.
"À, mà tôi ... tôi đã ở đây được bao lâu thời gian?" Vĩ Phàm vì để giảm bớt cái không khí nặng trĩu bên trong căn phòng, sau khi nhấp vài ngụm nước, hắn liền nhẹ giọng lên tiếng hỏi.
"Ừm, thêm hai ngày nữa là tròn hai tháng thời gian rồi!" Khả Vi gật nhẹ đầu, liền đáp.
"Phịch..."
Vĩ Phàm còn chưa uống xong một ngụm nước, sau khi nghe rõ câu trả lời từ Khả Vi thì cũng ngay lập tức phun hết ra bên ngoài. Thật sự là kinh ngạc khi nghe thấy cái thời gian mà chính mình đã hôn mê.
"Anh không sao chứ?" Khả Vi lo lắng lên tiếng, đồng thời tiện tay lấy ra một chiếc khăn tay thêu hoa, rồi vội đưa cho Vĩ Phàm lau đi chỗ ướt trên người.
"Khụ, Khụ..."
Vĩ Phàm nhận lấy, nhất thời hỏi thêm lần nữa: "Hai tháng? Thật sự là hai tháng thời gian sao?"
Khả Vi nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt lúc này nhìn quả thực hồn nhiên.
Hôn mê lâu như thế? Nếu nói như vậy, cô gái này đã chăm sóc mình… chăm sóc cho mình suốt hai tháng thời gian này? Thầm nghĩ, Vĩ Phàm hiện tại một phần kinh ngạc, vì không ngờ là hắn đã hôn mê lâu đến như vậy, và một phần lại càng thêm phần áy náy, bởi vì phải để Khả Vi ở đây suốt hai tháng cực khổ chỉ để chăm sóc cho hắn.
Tất nhiên, hắn lúc này chỉ biết đem hết thảy tội lỗi rồi tự đi trách chính mình mà thôi.
"Thực sự là không biết lấy gì để đền đáp. Quả thật cảm ơn và xin lỗi vì đã làm phiền cô!"
Nói rồi, Vĩ Phàm gương mặt thể hiện rõ áy náy liền khom người về phía Khả Vi.
"Em không thấy phiền đâu." Khuôn mặt Khả Vi ửng hồng, ngại ngùng.
Và sau một lúc không ai nói gì, Khả Vi bất chợt lại lên tiếng: "Đúng rồi! Giờ em phải đến trường. Xin lỗi, em xin phép đi trước. Lần … lần sau em lại đến."
Vừa nói dứt lời, Khả Vi lập tức cúi nhẹ đầu rồi vội vàng quay người rời đi.
Cùng lúc này, Vĩ Phàm chỉ im lặng ngồi đó và phức tạp suy nghĩ ở bên trong đầu, một phần áy náy, một phần lại cảm kích về người con gái này.
"Haizz… hai tháng thì cũng quá sức tưởng tượng! Nhưng nếu đi suy nghĩ, dù sao cũng là may mắn. Thật may khi mình còn chưa có c·hết!"
Nói xong một lời như vậy, Vĩ Phàm lập tức lên tiếng hỏi Thần Khải: "Này Thần Khải, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Cứ nói!"
"Rõ ràng, hai tháng trước ta mới vào Luyện Thể tầng một thôi. Vì sao một chỗ b·ất t·ỉnh liền lên thành Luyện Thể kỳ tầng ba rồi? Kỳ quái như vậy?" Vĩ Phàm một lúc sau cảm nhận khí tức bản thân đã có sự thay đổi, phát hiện hắn vô duyên vô cớ lên đến tầng ba luyện thể thì liền hiếu kỳ hỏi.
Mà nghe vậy, Thần Khải cũng liền đáp: "Ừm, có thể nhờ chấn động mạnh lúc đó đấy! Nó giúp ngươi đã thông được một số huyệt đạo trên người, nhờ đó nguyên khí tiếp nhận trong quá trình hội tụ đột nhiên tăng mạnh, rồi đi kích phát thêm hai huyệt vị trên người, vì vậy ngươi mới may mắn đột phá lên được hai cái tiểu cảnh giới."
Thật ra, Thần Khải cũng không biết vì sao lại xảy ra tình trạng như vậy. Ngay lúc Vĩ Phàm gặp c·hấn t·hương thì đột nhiên từ hư vô, lại có một lượng lớn nguyên lực tự động chảy vào người, khiến cho hắn nhanh đột phá. Thần Khải lúc này liền có hai cái giả thiết. Đó là có thể huyệt đạo được đã thông, và cũng có thể là thân thể của Vĩ Phàm có điểm đặc biệt nào đó. Tuy hắn không dám chắc chắn để nói chính xác, nhưng điều khả thi nhất là do t·ai n·ạn xảy ra, nên đã vô tình khiến cho hai huyệt vị trên người Vĩ Phàm được kích phát nhanh đến như vậy.
"Ra là Vậy!" Vĩ Phàm nhận được câu trả lời chỉ gật đầu nói, ngay sau hắn liền nghĩ: Lúc đầu cứ nghĩ là ngu ngốc, nhưng không ngờ lại vô tình đạt được cơ duyên. Xem ra, b·ị t·hương cũng có lợi ấy chứ!
Vĩ Phàm không biết rõ Thần Khải là người như thế nào và là người đã tu tiên đến cái cấp độ gì, nhưng hắn cảm nhận được là Thần Khải chắc chắn rất mạnh, vì vậy hắn không ngần ngại mà luôn tin tưởng vào lời nói của Thần Khải.
Không một tia nghi ngờ và không một tia thắc mắc, hắn nói gì thì nghe gì.
Sau một hồi dò xét lại thân thể, Vĩ Phàm liền tự đắc: "Ngươi xem, b·ị t·hương thì huyệt đạo hai cái được đã thông, rồi làm ta nhanh đột phá. Xem ra, b·ị t·hương cũng có lợi ấy chứ!"
Hắn cười hài lòng một tiếng rồi nói tiếp: "Chi bằng như thế này, ta ra đường chịu đau để b·ị đ·âm thêm vài phát nữa. Chắc chắn lúc đó sẽ có thể lên được Tái Thể kỳ luôn ấy chứ."
"-_-"
"Tái? Tái cái đầu của nhà ngươi. Lần này là do ngươi may mắn thôi, lần sau có thể ngươi sẽ thành người tàn phế thật luôn không chừng." Nhìn thấy Vĩ Phàm không s·ợ c·hết mà tự hào nói như vậy, Thần Khải liền lớn tiếng.
"Ây ây, ngươi trù ta? Ta mà có mệnh hệ gì thì về sau để xem… ai liền thèm giúp một quả cầu chỉ biết mỗi tự đại như ngươi!" Vĩ Phàm nhíu mày rồi cũng nhanh chóng đáp lời.
Mà nghe thấy Vĩ Phàm gọi mình là quả cầu, Thần Khải nhất thời tức giận: "Ngươi dám gọi ta là quả cầu? Ngươi dám?"
"Ta dám đấy! Sao? Sao? Muốn đánh ta? Ta ngồi chờ ngươi đây."
"Hừ, ta không rảnh nói chuyện với ngươi."
Dù có hơi tức giận nhưng Thần Khải cơ hồ cũng liền kìm lòng và dừng lại ngay sau đó.
Thần Khải biết bản thân mình là người tu tiên, hắn không có thời gian để đi đôi co với người ấu trĩ như Vĩ Phàm. Nhưng vẫn không hiểu vì sao một người như Vĩ Phàm lại có thể chọc giận được hắn. Bất quá vì cớ sự trong tương lai nên đành cho qua cái vấn đề nhỏ nhặt ở trước mắt.
Sau một lúc không ai nói gì, Thần Khải lúc này mới lên tiếng: "Ta thấy ở đây có một lượng lớn nguyên khí, chi bằng trong vài tháng chờ thân thể hồi phục lại bình thường, ngươi nhân cơ hội này mà nhanh chóng đi tu luyện đi."
"Ta vừa mới tỉnh, ngươi đã bắt ta đi tu luyện? Không có tình người mà." Vĩ Phàm liền một tiếng cằn nhằn.
"Nhanh, nhanh!" Thần Khải lên tiếng thúc d·ụ·c.
"Ta biết rồi!"
Mặc dù ngoài miệng Vĩ Phàm có vẻ chán nản, nhưng thật ra, khi hắn biết trong vòng hai tháng đã đến được Luyện Thể kỳ tầng ba thì trong lòng hắn đã rất phấn khích. Hắn đã nghĩ ra viễn cảnh sau này có thể sớm được bay lượn khám phá thế giới, cùng những chuyến phiêu lưu, một mình tự do tự tại, nhất thời những điều này khiến hắn càng thêm chờ mong.
"Thật là… cố gắng lên nào!" Vĩ Phàm cong môi thì thầm, tự nhủ.
Lúc này Vĩ Phàm, với thân thể thương tích được băng bó, hắn gắng gượng thẳng lưng trên giường rồi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Và cứ như vậy, hai tháng thời gian lại thấm thoát mà trôi qua.
Trong suốt hai tháng thời gian trị liệu tại bệnh viện, ngoài những lúc có người và gặp mặt cô gái tên Khả Vi, Vĩ Phàm thường dành trọn khoảng thời gian nhàm chán chỉ để chuyên tâm tu luyện, từng ngày chỉ duy nhất là cảm ngộ.
Đồng thời trong hai tháng này, Khả Vi luôn vì hắn và đến chăm sóc, khiến hắn thật sự cảm kích lòng tốt của cô. Hơn nữa hai người cũng từ đây mà đã gần gũi hơn trước, và cũng dành nhiều thời gian trò chuyện với nhau hơn. Vĩ Phàm hiện tại dần xem Khả Vi như là một người bạn khác giới, chính là người có thể tin tưởng.