Ngạ quỷ, hay còn gọi là quỷ đói, là loài quái vật vô cùng khát máu, xuất thân từ âm giới. Cái tên ngạ quỷ cũng chỉ là một cách gọi chung của người dân đất Việt. Ở Trung Quốc nó được gọi là vong linh, Nhật Bản là youkai hay phương tây sẽ được biết đến với tên gọi ác ma, ác quỷ.
Ngạ quỷ là một giống loài khác biệt hẳn so với những tín ngưỡng dân gian, chúng hoàn toàn là một chủng loài mới, sinh sống theo thể ký sinh. Một khi con người trở nên tuyệt vọng nhất, đặc biệt là lúc họ quyết định đánh đổi mọi thứ kể cả linh hồn để thỏa mãn dục vọng thì sẽ bị ngạ quỷ cắn nuốt. Khi đó, linh hồn con người sẽ hoàn toàn trở thành thức ăn cho đám quái vật này, sẽ biến mất mãi mãi mà thay vào đó chính là thứ quái vật kia. Tuy nhiên, một ngạ quỷ cũng không hoàn toàn nắm quyền kiểm soát cơ thể con người, khi chiếm đoạt nó bắt buộc phải tuân theo chấp niệm còn sót lại của người sống. Cũng có những trường hợp ngạ quỷ sẽ cưỡng chế chiếm đoạt kẻ khác, và kết quả cũng tương tự trường hợp đầu.
Nhưng bóng tối nào cũng sẽ có ánh sáng, những con người giữ sự cân bằng giữa hai thế giới của người và quỷ, những kẻ gánh vác tránh nhiệm, đưa hai phía về điểm cân bằng. Họ là những chiến binh, là một đội đặc nhiệm tinh anh của nhân loại - Ma Long Kỵ Sĩ.
Theo truyền thuyết, kẻ dẫn đầu ngạ quỷ là Luciah. Ả không những là kẻ dẫn đầu mà còn là kẻ khai sinh ra ngạ quỷ. Chỉ bằng cách dùng âm khí của bản thân phù lên những linh hồn lang thang, một ngạ quỷ ra đời từ đấy. Nhưng dù sao chúng cũng không có bản thể, chỉ có thể mượn thân xác con người. Tuy nhiên, nếu một ngạ quỷ đủ mạnh mẽ thì cũng có thể ban cơ thể cho những ngạ quỷ cấp thấp từ những sinh vật vô tri.
Cũng theo những gì truyền thuyết kể lại, các bậc tiền nhân khi đối đầu vỡi ngạ quỷ đã tạo ra vô số bảo vật cấm chế. Chúng là những chìa khóa ngăn chặn lượng lớn ngạ quỷ nhưng cũng là những chìa khóa mở cánh cổng của âm giới. Tương truyền có một bộ giáp đã phát lên ánh hào quang của thánh thần, là bộ giáp có sức mạnh đủ để đẩy lùi bất cứ con ngạ quỷ nào, bộ giáp Ragna.
Lúc này, tại một tỉnh lẻ thuộc vùng Tây Bắc, vùng trung du đồi núi phía bắc Việt Nam, tỉnh Hòa Bình. Cụ thể hơn là trên một ngọn đồi hoang của huyện Lạc Thủy, chỉ cách trường cấp 3 chừng năm cây số.
Trong màn đêm tĩnh mịch và vô định, mọi thứ dường như chìm vào hư vô, may mắn là vẫn còn một ánh nến nhỏ lập lòe, cố gắng níu kéo chút ánh sáng cuối cùng trong đêm tối.
Trên đỉnh đồi lúc này là một nhóm năm người quái đản, ăn mặc theo kiểu châu Âu thời kỳ Phục Hưng với những chiếc áo sơ mi cổ loe hay những chiếc váy trông không khác gì mấy bộ hầu gái mà các cosplayer dùng. Thêm một điểm kỳ lạ nữa là những món đồ trên người họ. Chúng trông thật khó hiểu, những món trang sức cũng kỳ lạ không kém.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên. Tuy gương mặt người này đã bị bóng tối nuốt chửng, chỉ chừa lại cặp môi mọng ngọt và hơi thở tỏa hương. Dù không nhìn thấy mặt mà chỉ nhìn những điểm này thôi cũng đủ để kết luật người đó là một nàng thơ tuyệt sắc.
- Ánh sáng của thần minh, hãy chiếu xuống và che chở linh hồn ta. Ngự.
Vừa nói, nàng vừa đưa cây trượng nhỏ bằng bàn tay xuống nền đất nguội lạnh. Ngay lập tức, không gian mười mét xung quanh bắt đầu xảy ra biến đổi. Chỉ thấy có một cơn gió nhẹ thoảng qua, còn lại hầu như không còn gì đặc biệt, điều này có lẽ chỉ có đám người họ biết, đây chính là kết giới ngăn chặn ngạ quỷ, và đêm này chính là đêm họp thứ ba của cả nhóm.
Giọng nói xinh đẹp kia khẽ rung, những người xung quanh cũng im bặt, ánh mắt chỉ hướng về một điểm duy nhất. Bỗng một người nam trong nhóm cất lời, giọng nói trầm và sâu chẳng khác gì con ác quỷ thét từ dưới địa ngục lên.
- Sao lần này lại phải họp ở cái nơi khỉ ho này?
Người nữ nọ mới chậm rãi giải thích: Rằng hiện tại căn cứ của họ đã xuất hiện một tia tà khí, tuy mỏng manh nhưng nó cũng là điềm báo cho một tương lai gần, tốt hơn hết là vẫn phải cẩn thận hơn một chút.
Nàng lại nói tiếp:
- Lần họp này là để thông báo với mọi người về sự kiện sắp tới trong năm nay. Tháng bảy cô hồn.
Sở dĩ sự kiện tháng bảy âm lịch này có tác động đến cuộc sống nhân giới là vì hằng năm, quỷ môn quan sẽ đều mở ra trong suốt tháng này. Biến cố chính là thời khắc đó, vào tháng bảy hằng năm, đặc biệt là suốt hai tuần đầu, cánh cửa nối giữa âm giới và nhân giới mở ra, cũng chính là lúc ngạ quỷ xâm thực nhiều nhất. Tháng bảy cũng là tháng nhiều âm khí nhất, đồng nghĩa với việc phong ấn lũ quỷ sẽ càng khó khăn.
Ngạ quỷ ngoài việc không có thực thể ra thì chúng còn là dạng bất tử, hầu như không thể tiêu diệt, chỉ có thể phong ấn vào trong thanh kiếm của các kỵ sĩ hoặc quyền trượng của các vị pháp sư. Nhưng khi chúng hoàn toàn ký sinh, người bị chiếm đoạt sẽ hoàn toàn c·hết đi. Nói cách khác, chỉ có con người là hao mòn và ngạ quỷ sẽ mãi trường tồn.
Quay lại với buổi họp đêm. Người nữ nọ lại lật đật lấy từ trong balo ra một tập sổ, bên trong là những hình vẽ kỳ dị với những vòng tròn mang ma pháp.
Quyền trượng của pháp sư cũng khá gọn, chiều dài chỉ chừng bốn mươi phân, thân làm từ gỗ đào và trên đỉnh được nạm một viên ngọc có yểm ma chú giúp gia tăng uy lực ma pháp. Cô gái kia chỉ vừa khẽ chạm quyền trượng vào tập sổ, từng đường nét ma pháp dần sáng lên, sau đó xoay tròn, cuối cùng là một dòng chữ nổi lên giữa không trung.
"Đêm tối ở trường Trung học Phổ Thông."
- Đêm tối ở trường Trung học Phổ Thông?
Giọng nam trầm nọ lại lên tiếng. Lúc này chỉ thấy mọi người đều im lặng, giống như đã hiểu ý tứ đối phương. Họ khẽ gật đầu, và giọng nói xinh đẹp kia lại vang lên lần nữa:
- Kết giới toàn khai.
Vòng tròn vô hình cũng biến mất ngay sau đó. Ngay thời khác này, những tiếng dế kêu, tiếng chuột gặm cũng dần chạy qua màng nhĩ mỗi người, cảnh sắc huyền ảo nhanh chóng bị nét hoang vu, hẻo lánh xua mất.
Cùng thời điểm đó, tại trường Trung học Phổ Thông Lạc Thủy A lúc này cũng đã hơn mười một giờ. Bác bảo vệ vẫn đi tuần như mọi khi cho đến lúc vô tình vấp chân vào một hộp gỗ dưới kho.
Bác bảo vệ là một người theo chủ nghĩa vô thần, cho nên lá gan cũng lớn hơn nhiều so với những người khác, đặc biệt là các bạn học sinh tuổi còn chưa trải. Người bảo vệ già khẽ cúi người nhặt chiếc hộp, chẳng để ý gì ném ngay cạnh cửa ra vào, tiếp tục kiểm tra bên trong.
Tiếng lạch cạch của những đồ vật trong phòng dần phá vỡ không gian yên tĩnh, chẳng bao lâu sau cánh cửa lại một lần nữa khép lại, chỉ còn chiếc hộp bí ẩn và màn đêm tịch mịch. Từ trong căn phòng, giữa màn đêm heo hút vẫn còn có thể nhìn thấy vài nét mờ ảo của chiếc hộp gỗ nọ thông qua tia sáng nhợt nhạt của ánh trăng bên ngoài cửa kính. Lúc này, hoa văn trên hộp gỗ lại rõ nét hơn hẳn, là một họa tiết kỳ quái, kết hợp với ánh sáng mờ nhạt và màu gỗ lại càng khiến nó trở nên cổ kính. Bên trên còn được gắn một lá bùa đỏ thẫm bị dán lệch, hẳn là do lúc bác bảo vệ ném đi đã xảy ra sai lệch về lá bùa đó.
Thoáng chốc, một làn khói đen tuyền mập mờ lượn quanh lá bùa, chúng xoay tròn, siết chặt và xé nát tờ giấy đỏ, dường như có một phong ấn nào đó trong lúc vô tình đã được mở ra.
Bấy giờ trời cũng đã tờ mờ sáng, học sinh cũng dần quay lại với lịch trình học tập hằng ngày, sân trường nhanh chóng bị lấp đầy bởi dòng người trẻ. Những chiếc balo, những tà áo dài phất phơ trong gió, các cô bạn gái còn đang bận rộn trang điểm sao cho thật nhẹ nhàng, tránh quá đậm để bị xử phạt. Còn những chàng "nam tử hán" cũng chỉn chu không kém, sơ vin áo đồng phục, trên đầu đổ bóng những vết sáp vuốt, đủ kiểu đủ loại. Chỉ có một điều khác biệt là mái tóc người nào người nấy cũng chỉ toàn một màu đen bóng, không hề có sắc sáng của mùi thuốc nhuộm.
Mọi điều sẽ luôn ổn định cho tới ngày đó, cái ngày mà cuộc họp thứ ba diễn ra, cũng như ngày mà bác bảo vệ vô tình mở cái thứ phong ấn kỳ lạ. Thời gian trôi qua chừng nửa tháng, căn phòng đó lại được mở ra lần nữa, nhưng người bước vào lại là một cô gái nhỏ.
Cánh cửa đẩy ra, một bóng dáng xinh xắn từ từ bước vào. Cô bé vô thức chạm mặt chiếc hộp, hai hàng mi khẽ rung nhẹ, ngấn lệ rưng rưng dường như lúc nào cũng có thể đổ xuống. Áo dài trắng tinh đã bị vẩn đục từ lúc nào, trên bả vai và cả tà áo cũng bị bung chỉ, để lộ ra bờ vai trắng nõn và ngấn bụng nhỏ bên hông. Điều này trước tiên phải quay về thời gian hai tiếng trước.
Cô bé này tên là Hà, là nữ sinh lớp 10A2. Ở ngôi trường này, việc phân chia lớp chọn và lớp thường cũng mang lại khác biệt rất lớn. Lớp chọn thường chủ tập trung những học sinh chăm chỉ, ham học và tư duy phát triển, dù ban đầu có là mấy đứa đầu đường xó chợ thì lúc này cũng tự nhận thức được bản thân, thay đổi tính cách. Còn lớp thường thì sẽ tập trung đủ thể loại, từ ngoan hiền đến cá biệt, chỉ có một điểm chung là thành tích học tập đều không cao hoặc chỉ thiếu một chút nữa là vào được lớp chọn. Và chắc chắn một điều, lớp 10A2 chính là lớp thường.
Hà gia cảnh không mấy khá giả, cuộc sống phải kham khổ từ nhỏ khiến cô lúc nào cũng bận rộn, từ học tập cho đến kiếm tiền. Nhưng không vì thế mà cô được mọi người yêu mến, một người con gái bị cô lập và xa cách. Bởi lẽ, lớp học này thường tập trung những kẻ ăn chơi đua đòi, những học sinh này cùng lắm cũng chỉ khá hơn học sinh bổ túc một chút, tuy nói ở đâu cũng có người này người kia nhưng nếu xét trong số trung bình thì điều đó lại hoàn toàn chính xác.
Khi bản thân không thể hòa nhập, con người ta sẽ tự sinh ra ý nghĩ chán ghét chính mình, tự cô lập chính mình hơn là bị kẻ khác tác động. Hà cũng vì thế mà dường như không còn tồn tại trong mắt các bạn. Gia cảnh nghèo khó, bố mất sớm, mẹ bị u·ng t·hư cùng hai đứa em đang học cấp 1, toàn bộ chi phí sinh hoạt đều do cô phụ trách khiến bản thân không khỏi bị stress.
Căng thẳng thời gian dài khiến người con gái ấy dần nảy sinh những suy nghĩ b·ạo l·ực, tính cách càng thay đổi lớn hơn, chỉ biết h·ành h·ạ bản thân, cũng dần gắt gỏng với người khác.
Sáng hôm ấy, cô vô tình bị bạn học chạm vào, cùng với tính cách gắt gao đó đã xảy ra xích mích, cuối cùng thì dẫn đến xô xát không đáng có. Hà bị bạn học nữ kia giằng xé khiến áo dài bung chỉ, còn bạn nữ nọ do cũng thuộc thành phần ăn chơi nên sức lực cũng khỏe hơn, quần áo từ trên xuống dưới cũng rất chỉnh tề, chỉ có đầu tóc là bị Hà làm cho rối mù. Sau đó, vì áp lực dâng trào mà cô chạy vội vào nhà kho, hét lớn để xả ra mọi áp lực bủa vậy thân nữ bé nhỏ.
Ngồi trong nhà kho tối tăm, cô gào lên thật to, sau đó là hất đổ mọi thứ xung quanh. Cô cào cấu những chiếc rèm cửa, cũng tự cào xé bản thân. Từng vết bung chỉ lại ngày càng mở rộng hơn, để lộ những đường vòng cung sắc lẹm bởi móng tay cô gái dưới da thịt.
Hà lúc này giống như đã vượt giới hạn, tốc độ đập phá càng thêm mãnh liệt, giờ cô không thể nhớ được điều gì nữa, cơ thể bị xây xước cũng không thấy đau, bản thân cứ như bị một thế lực thần bí nào đó kiểm soát tâm trí. Cho đến khi kịp định thần lại, trời cũng ngả tà. Sở dĩ Hà m·ất t·ích cả ngày được như vậy, một phần cũng là do cô không thuộc lớp chọn, giáo viên cũng không quá sát sao, thành ra một học sinh trốn tiết cũng là chuyện thường. Tuy rằng học sinh ham học sẽ được chú ý nhưng với cô gái khép kín như Hà thì muốn được giáo viên chú ý cũng chỉ có bài thi cuối kỳ có thể chứng minh tất cả. Nhưng đợi đến lúc đó thì cũng quá muộn.
Lúc này, khi tâm trạng bình ổn trở lại, cô mơ hồ nghe thấy một giọng nói nhỏ ngay bên tai, rằng sẽ có thể giúp cô hoàn thành bất cứ nguyện vọng nào, đổi lại thì cô có dám đánh đổi linh hồn bản thân để hoàn thành ước nguyện kia?
Hà như tỉnh hẳn khỏi giấc mộng áp lực, cô nhìn quanh một hồi, do dự lúc lâu mới ngập ngừng hỏi nhỏ:
- Ai đấy.
Nhưng xung quanh cô bây giờ chỉ còn một màu tối đen, chút ánh chiều tà từ cửa kính cũng không thể làm căn phòng sáng hơn chút nào. Giọng nói kia lại tiếp tục ngân:
- Ngươi có thể gọi ta là thần, là ác quỷ hay là một vị cứu thế đều được. Bởi vì, ước nguyện của ngươi chính là sức mạnh của ta. Ta có thể đáp ứng mọi nguyện vọng của ngươi, chỉ cần ngươi chịu đánh đổi.
Nghe kỹ lại, âm thanh này đúng là không giống của người thường. Đây là một giọng rất trầm, trầm đến mức chỉ cần thốt lên cũng làm cho người ta thấy dựng tóc gáy, sau lưng văng vẳng một luồng khí lạnh phả lên từ địa ngục.
Nhưng cô bé có vẻ đã có ý định thỏa thuận với bất cứ thứ gì, dù biết âm thanh này có vẻ kinh dị, nhưng bản thân vì áp lực quá lớn, cô cũng chẳng còn gì để nuối tiếc, vẫn nhếch mép xem thường:
- Thần? Thần gì chứ? Cuộc đời tôi đã tan nát như vậy. Nếu thật sự có thần, vậy tại sao bao nhiêu lần tôi cầu khẩn, ông lại không xuất hiện?
Lúc này, chiếc hộp kia mới đế thêm vào:
- Ngươi hẳn cũng biết, để có được điều gì, bản thân cần đánh đổi thứ tương đương. Cái ta muốn, là linh hồn ngươi.
Giọng nói tuy quái đản nhưng lại mang một nét mê hoặc khó tả. Hà dần trở nên mơ hồ, tầm mắt cũng mờ đi, giống như đã hoàn toàn tin vào tiếng nói ma quỷ đó. Chỉ thấy cô hoàn toàn trấn tĩnh, ánh mắt cương quyết nhìn thẳng qua ô cửa:
- Hãy giúp tôi, tôi cần phải làm gì?
Tông giọng bất ngờ lạnh đến xé ruột, cười mạnh, tiếng cười nghe có vẻ sẽ vang khắp trường nhưng người nghe vẫn chỉ có một mình Hà. Nó cười một điệu lả lướt, ghê rợn cũng quái quỷ, thoạt nghe cũng khó phân biệt đây là giọng cười của nam hay nữ.
- Mở chiếc hộp gỗ đó, mong ước của ngươi sẽ thành sự thật. Giờ, nói cho ta, mong ước của ngươi?
Hà chậm rãi nhìn xung quanh, sau đó quay sang chiếc hộp gỗ. Tỉ mỉ, cẩn thận kiểm tra một chút rồi bắt đầu nhìn xung quanh. Cuối cùng thì hít sâu một hơi, gạt chốt sắt bên dưới:
- Tôi muốn có thật nhiều tiền.
Tiếng kẽo kẹt vang lên một cách khô khan, chiếc hộp gỗ dần dần mở ra để lộ một vật dài chừng hai mươi phân. Vật này trông như một chiếc bút lông màu đen sẫm nhưng đuôi bút còn được gắn thêm một cặp mề đay, từ đầu đến thân được khắc những họa tiết vô cùng quỷ dị. Đám khói hắc ám tỏa ra liên tục, quay xung quanh chiếc bút lông ấy. Nó liên tục xoay tròn tụ lại, rồi tản ra một cách tuần hoàn. Lúc này chỉ kịp nghe thấy tiếng cười quái dị từ giọng nói địa ngục kia:
- Ước nguyện được chấp thuận, giờ thì ban cơ thể cho ta.
Nói xong, làn khói đen bắt đầu xộc lên, tốc độ rất nhanh khiến cô giật mình, ném chiếc hộp ra sau. Hà lúc này giống như cảm nhận được ngạ quỷ, dòng khí đen lạnh xộc thẳng vào khoang mũi. Trong tầm mắt mờ ảo, cô chợt thấy rõ hình hài của nó. Là một dáng người có đủ tứ chi, cơ thể t·rần t·ruồng, không rõ nam nữ. Chỉ có gương mặt đó là không khác cô là mấy, hay đúng hơn là như đúc từ trong khuôn ra.
Cảm nhận được sự nguy hiểm của âm khí, Hà hoảng hốt chạy về phía cửa ra. Tay chân cô loạng choạng, không tự chủ, cánh cửa vốn mở rất dễ nhưng lúc này lại giống như bị chặn bên ngoài. Hay đúng hơn, là cô nữ sinh gây sự ban nãy cùng với đám bạn của cô ta đang chặn ngoài cửa, miệng liên tục chửi bới và văng lời đe dọa. Lúc này, làn khỏi cũng theo kịp Hà, dù cô có chống cự thế nào cũng vô dụng. Bởi lẽ, khi lời khẩn cầu được thốt lên, hợp đồng đã hoàn toàn thành hình, Hà chỉ còn cách bán linh hồn cho con ngạ quỷ kia.
Cô nữ sinh chốc lát cảm thấy bản thân nhẹ nhõm lạ thường, xung quanh như không gian vô định, thế giới bên cạnh vốn vẫn còn là gam màu u tối thì nay đã hóa thành một mảnh không gian trắng sáng không một vật cản. Thời khắc này, Hà cảm thấy nhẹ nhàng đến dịu lòng, dường như có thể buông thả mọi thứ cho chính bản thân. Dòng suy nghĩ không đáng có dần nảy mầm trong tâm trí cô bé, rằng bản thân nếu có thể c·hết đi một cách thoải mái, đổi lại là cuộc sống vô lo cho các em và mẹ, ngược lại càng tốt hơn so với lúc đầu. Cô chấp nhận buông lỏng, ngả người ra sau mà chẳng hề suy nghĩ, để cho không gian trắng dần nuốt chửng linh hồn thuần khiết.
Chừng vài giây sau, Hà lại mở mắt, đôi mắt lúc này đã không còn là con ngươi đen láy, ngây thơ mà là một nét trắng rã, ở giữa lại là một ký tự kỳ quái, trông như môt bàn tay máu vỗ vào vậy. Sắc thái và cảm xúc của cô thay đổi rõ mồn một, không còn sự nhút nhát, cũng chẳng còn ý vị căng thẳng, áp lực đến cùng cực, mà là một con người mang đầy âm khí, ánh mắt nhìn kẻ khác bình thản như nhìn đĩa thịt trong bàn ăn.
Ngay lúc đó, trong một căn nhà cách ngôi trường không xa, đâu đó chỉ chừng vài trăm mét. Một người đàn ông chừng hai lăm tuổi, trông có vẻ khá là mọt sách vẫn đang còn miệt mài trên chiếc bàn làm việc, ngay thời khắc ngạ quỷ hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể Hà, cũng chính là lúc gần bảy giờ tối. Người kia chợt ngã xuống một cách quái đản ngay chính trên chiếc bàn làm việc. Đầu anh như có hàng vạn đinh sắt đóng lên cùng lúc, từ đỉnh đầu, thái dương đến vùng sau gáy và giữa trán đều nóng bừng và nhức nhối. Cơ thể trong chốc lát trở nên lạnh lẽo, xanh rờn.
0