- Chuyện gì vậy? Mình?
Anh tự hỏi, cũng phân vân khó hiểu vì sao bản thân đột nhiên đổ ngửa. Tuy tâm trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không nghe theo ý mình, chỉ biết nằm xuống co giật tại chỗ.
Mà cũng cùng khoảng thời gian ấy, ngay trên ngọn đồi ở cuối huyện, nơi ấy có một ngôi nhà nhỏ tọa lạc. Căn nhà cũng không gọi là quá lớn, phía trước là đồi trọc, thảm xavan kéo dài vài héc, bên dưới còn có một nhánh nhỏ của con sông quét qua, bồi đắp cho thảm cỏ thướt tha này. Đằng sau ngôi nhà là cánh rừng rậm rạp, bí ẩn. Khi lúc mặt trời chiếu qua từng tán cây, ánh sáng lại càng thêm huyền ảo, biến khu rừng thành một thế giới cổ tích đầy mơ mộng của chốn Bồng Lai.
Trong căn nhà đơn sơ mà mộc mạc, chỉ thấy một thanh niên chừng hai mươi, hai mốt tuổi vẫn còn mang chút đam mê nho nhỏ, trên tay anh là quyển sách trinh thám cũ - Cẩm Y Vệ.
Nếu nói gã đàn ông kia là mọt sách, thì người này phải được gọi là nghiện sách bởi ngay sau lưng anh ta là một tủ chất đầy những quyển tiểu thuyết từ trinh thám đến hành động, tình cảm. Nhưng chung quy nhìn lại, trong đó vẫn không hề có quyển sách nào mang nội dung đột phá tư duy hay bất kỳ bài học triết lý nào, chỉ đơn giản là những quyển sách giải trí.
Vẫn còn đang say mê không dứt thì chợt, ngọn lửa trắng bùng lên một cách bất thường, nhanh chóng làm sáng chói cả căn nhà trong đêm tối. Chỉ thấy thanh niên kia bình tĩnh gập sách lại, tiến đến ngọn đèn trắng và dập tắt nó, cũng tiện tay kéo chiếc ô bằng kim loại dắt sau lưng. Phần tán ô được xếp bằng mảnh trúc một cách tinh xảo, bên trên là những họa tiết ly kì, những nét bùa chú kéo dài xuống chín chiếc khung, ở giữa là một biểu tượng bát quái đại diện cho âm dương. Khung đỡ tán ô có màu đen tổng cộng chín nhánh, chúng không hề cong lượn như những chiếc ô thường mà thẳng tắp như tên. Cuối cùng là phần cán ô, nó mang một dáng hình to bạt và dài, nhìn qua trông không khác gì một cái báng súng của khẩu PCP.
Chiếc ô có tên Huyền Thiên Tán, chỉ thấy người thanh niên kéo ô, những thẻ trúc dưới tán ô đồng loạt thả xuống, kêu rúc rích trong gió nhẹ. Tiện miệng nói:
- Giờ, công lý sẽ được thực thi.
Nói rồi anh nhặt chiếc phi tiêu nhỏ trên bàn, thuận tay làm nó găm thẳng vào tấm bản đồ tỉnh phía sau. Điều tra sẽ bắt đầu từ trung tâm thành phố Hòa Bình.
Từ ngày hôm đó trở đi cũng đã trôi qua thêm hai ngày, chỉ với hai ngày mà đã có hơn ba người m·ất t·ích, hầu hết đều là học sinh lớp 10A2 của trường Phổ Thông Lạc Thủy A.
- Hai ngày liên tục làm m·ất t·ích ba người, đã vậy còn cùng một đối tượng là học sinh lớp 10A2. Điều này cũng trùng hợp quá rồi.
Một viên cảnh sát vừa tự nhẩm vừa lật hồ sơ người m·ất t·ích.
Để mà nói ra, viên cảnh sát này không ai khác chính người đàn ông b·ị đ·au đầu kia. Anh tên là Trung, là viên cảnh sát mang hàm trung úy của Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an cấp tỉnh, thuộc Cơ quan điều tra Hình sự.
Trung tỉ mỉ xem xét hồ sơ của từng học sinh, thầm nghĩ: Theo thông tin có được thì hầu hết đầu mối đều liên quan đến nữ sinh Hà của lớp học này. Thế nhưng, khi thẩm vấn thì cô bé lại bình tĩnh lạ thường, giống như bản thân vốn không liên quan đến vụ án, mặc cho những thủ thuật đánh lạc tâm lý hay mồi thông tin. Đặc biệt là ánh mắt đó, giống như muốn nói rằng "tên nhóc, ngươi còn non nớt lắm."
Trầm tư hồi lâu, mãi cho đến khi cánh cửa văn phòng mở ngược, làm đánh thức tâm trí mơ hồ của Trung.
Người mới bước vào là một gã đàn ông chừng ba lăm, ba sáu tuổi. Cơ thể to béo, gương mặt tròn cùng cặp râu con kiến quanh miệng. Người này tên là Minh, là cảnh sát trưởng và cũng là cấp trên của Trung.
- Cậu Trung, tình hình vụ án thế nào rồi?
- Em vẫn chưa có thêm manh mối hữu ích nào. Nạn nhân gồm có: Hoàng Gia Lý, nữ, 16 tuổi, học sinh lớp 10A2; Lê Văn Khuyết, nam, 16 tuổi, học sinh lớp 10A2; Trần Ngọc Tuấn, nam, 17 tuổi; học sinh lớp 10A2; và mới đây em phát hiện thêm một trường hợp khác của học sinh nam lớp 10A4, Đinh Quang Trường.
Anh gập tập hồ sợ lại, đứng lên rồi tiếp tục:
- Thông tin về n·ạn n·hân Đinh Quang Trường vẫn chưa rõ, chỉ phát hiện một chiếc thẻ học sinh có dính máu. Trong bốn n·ạn n·hân thì đã có ba người đều liên quan đến n·ghi p·hạm Dương Thị Hà, nữ, 16 tuổi, học sinh lớp 10A2.
Cảnh sát trưởng Minh gật đầu, thuận tay nhấc ấm chè bên cạnh, rót xuống một chén rồi bắt đầu nhâm nhi.
- Về phần n·ghi p·hạm Dương Thị Hà, dường như không có biết gì về vụ án. Cô bé không hề có chút nào chột dạ về hành động của mình. Nhưng toàn bộ thông tin về ba n·ạn n·hân đều liên quan đến Hà, điều này rất mâu thuẫn.
Cảnh sát Minh gật đầu lần nữa, anh chỉ tay vào tập hồ sơ của Hà, nói với Trung:
- Thế thì âm thầm điều tra. Theo thông tin tôi nắm được, hầu hết n·ạn n·hân đều gặp cô bé ở ngọn đồi sau trường vào lúc bảy giờ, anh có thể đến đó vào lúc đấy.
Trung cũng gật đầu, thu dọn năm tập hồ sơ vào balo, sau đó là tiến ra ngoài lặng lẽ. Lúc này, ánh mắt của Minh cũng chợt thay đổi, con ngươi vốn đen láy đột nhiên trắng rã, phần đen còn lại xoay tròn và tạo thành một ký tự bùa chú kỳ quái, trông như một bàn tay máu vỗ lên. Minh cũng đã trở thành một ngạ quỷ.
Trời cũng dần trở tối, sân trường vốn náo nhiệt vào thời điểm tan học thì nay đã yên ắng một cách kinh dị. Học sinh đều thẳng tay vặn ga, chạy về nhà một cách nhanh nhất, cũng có vài học sinh chỉ nhẹ nhàng bước khẽ, chậm rãi thanh thản.
Phía sau trường, Hà cùng với một nhóm nam sinh kéo nhau ra sau đồi, người dẫn đầu là Hà. Cô lúc này quả thực khác xa một trời một vực so với lúc trước, bắt đầu đánh phấn, tô son. Chiếc áo dài cũng được cắt xẻ đúng cách, đúng chỗ trông khá phong cách. Họ nối nhau trên từng chiếc xe đạp, cười nói thân thiện, nhìn qua không hề có điểm nào bất thường.
Trung úy Trung cũng thuận nước dõi theo, luôn giữ khoảng cách chừng một trăm mét. Trung vẫn luôn đinh ninh rõ ràng, chắc chắn anh chưa hề rời mắt khỏi cô bé, nhất định sẽ không xảy ra sơ suất. Thế nhưng, khi nhóm bạn bỏ xe, trèo qua hàng rào để lên đồi thì như bị xóa khỏi thế giới này vậy, chớp mắt biến mất không dấu vết. Mà Trung cũng hoàn toàn lạc trong ngọn đồi nhỏ kia, đây hẳn là một điều hết sức phi lý. Dù sao anh cũng đã tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, thành tích đầu tiên là triệt phá đường dây m·a t·úy tại địa bàn huyện Cao Phong trước khi quyết định rời công tác về huyện Lạc Thủy. Cho nên, bị lạc trong ngọn đồi này là điều không thể.
Tại thời điểm Trung bước vào ngọn đồi, dù chỉ một bước chân nhưng cảnh quan xung quanh đã thay đổi chóng mặt. Từ bìa rừng bỗng hóa vào trung tâm. Thường sẽ có những kỹ năng như nhìn rêu để đoán hướng, nhưng nơi này giống như có thế lực thần bí thao túng, mọi thứ đều trống trơn, những tán cây đều tăm tắp, từng chi tiết giống như sao chép hoàn toàn một khu vực riêng lẻ, mười cây như một, mật độ cũng đều nhau một cách hoàn mỹ, mỗi cây cách nhau hai mét.
Cũng cùng thời điểm đó, ở giữa ngọn đồi là một tấm bia lớn, to và cao chừng mét rưỡi, thoạt nhìn trông giống như một tấm bia mộ cũ kỹ. Bên cạnh tấm bia la một thanh niên cao ráo, từ trên xuống dưới là một bộ sơ mi và quần ngắn màu be, chiếc ô sau lưng cũng được phối một cách cân xứng, một màu vàng điệu nghệ.
Người thanh niên chầm chậm mở mắt, trên miệng cười nhẹ một cái:
- Giờ, công lý sẽ được thực thi.
Nói xong, anh đưa tay vào trong chiếc ô vàng, nhẹ nhàng giật lá bùa xuống. Ngay lập tức, hình hài Huyền Thiên Tán dần lộ diện. Người thanh niên lại dắt ô sau lưng, búng tay tự tin.
Thế rồi, một giọng nữ thanh cao và ngọt ngào phát lên từ chiếc vòng dưới lòng bàn tay trái anh chàng:
- Huyền, cẩn thận. Tớ cảm nhận được hai luồng tà khí, kẻ đến sau còn mạnh hơn nhiều.
Lúc này, người đàn ông kia mới hạ giọng nhẹ nhàng, cúi xuống tay trái, nói nhỏ.
- Cậu đang lo cho tớ sao?
Giọng nói ngọt ngào kia chợt chững lại, chiếc vòng bắt đầu rung nhẹ, sau đó là phát nhiệt, giống như một thiếu nữ đang ngượng đến đỏ mặt run người.
- Được rồi, tin tớ.
Gã thanh niên tên Huyền an ủi.
Người đàn ông này tên Phạm Thái Huyền, là một vị Ma Long Kỵ Sĩ. Không những thế, anh cũng là một vị Ma Long Pháp Sư, thứ sẽ thay thế quyền trượng của anh chính là chiếc vòng biết nói làm bằng gỗ đào được khảm ngọc ở tay trái. Hay nói đúng hơn, giọng nữ kia chính là vị thanh mai trúc mã của Huyền.
Quay trở lại với viên cảnh sát Trung. Anh đã lang thang trong ngọn đồi suốt hai tiếng đồng hồ. Kim giờ trên tay đã sớm chỉ vào số tám, mặt trăng cũng ló dạng trên nên trời đen tối từ lúc nào. Anh vội dùng đèn pin, tay cũng tiện lấy ra khẩu Glock 17. Tuy nhiên, khu rừng quá lớn, chiếc đèn pin vẫn không đủ ánh sáng để rọi xa hơn. Anh bước đi trong vô định, mãi cho tới khi bản thân vấp vào thứ gì đó khiến cơ thể loạng choạng đổ nhào. Theo phản xa, Trung vội quay đầu, ánh sáng trên chiếc đèn nhỏ cũng rọi theo tầm nhìn, soi xuống thứ bí ẩn ban nãy.
Trung hoảng đến quên thở. Gần một phút sau mới bắt đầu thở dốc từng cơn một. Bởi vì thứ trước mặt, không phải ai khác mà là nửa thân trên của một người phụ nữ. Chiếc sơ mi trên người cô ta rách nát đến thảm thương, gương mặt đã vỡ ra hơn nửa, rất khó để nhận dạng.
Viên cảnh sát cố nuốt cơn buồn nôn trở lại. Người này hẳn là mới t·ử v·ong không lâu. Bởi vì đối với n·gười c·hết, trong một giờ đầu tiên cơ thể sẽ trở nên mềm nhão trước khi co cứng. Lớp da sẽ chảy sệ do thiếu sự lưu thông máu và các khớp sẽ vô cùng linh hoạt, nhiệt độ cũng đang giảm dần xuống 2 độ do trạng thái đông máu.
Anh chậm rãi tiến lại gần người phụ nữ, lúc này mới bắt đầu quá trình tiếp theo, nhưng lại không phải quá trình thi ban của xác c·hết, mà là tan biến thành từng mảnh tro tàn, trên đỉnh đầu vẫn không ngừng tiết ra thứ ánh sáng mờ ảo, bay về phía sau Trung.
Anh không còn tin vào mắt mình nữa, dụi lại vài cái mới thốt lên:
- Không khoa học.
Lúc này, cảm giác lạnh đến sống lưng, thứ cảm giác cận kề c·ái c·hết đổ dồn l·ên đ·ỉnh đầu viên cảnh sát. Trạng thái đau đầu lúc trước lại tái phát, anh cứng người, đổ ngửa ra sau rồi bắt đầu co giật. Chỉ nhìn thấy bóng dáng của cấp trên Minh bước tới, nhưng lần này lại khác, đôi mắt anh ta trắng rã và con ngươi mang ký tự như bùa chú thời cổ tự như một bàn tay máu trong con mắt trắng.
Minh vặn cổ, những tiếng kêu răng rắc vang vọng cánh rừng.
- Thật là, tao tưởng chỉ là thông tin giả của tao mà thôi. Ai ngờ đây đúng là địa bàn của nó.
Trung nheo mắt, cố nén cơn đau ngồi dậy, khó hiểu hỏi lại.
- Anh Minh, anh nói gì thế?
Minh cúi xuống nhìn Trung, hắn nhoẻn miệng cười rồi bắt đầu thả ra một làn khí đen tuyền, sau đó là xé rách hai bên má, mở miệng rộng sang bốn chiều.
- Người c·hết thì không cần biết nhiều làm gì!
Hắn trợn mắt, cánh tay phải bắt đầu biến đổi khi làn khói đen lướt qua, thoáng chốc đã hóa thành một mảnh gai sắc nhọn, chực găm xuống cổ Trung. Thế nhưng, người ta nói: người thật thà, ắt sẽ có quý nhân phù trợ.
Khi mảnh gai vừa chạm vào làn da viên cảnh sát thì Minh bất chợt bị văng xa hơn chục mét, trên cổ Trung chỉ kịp để lại vết xước nhỏ, không ảnh hưởng đến cơ thể là mấy. Tưởng tránh được vỏ dưa này nhưng vỏ dừa lại từ đâu lao tới. Trung chỉ vừa kịp bò dậy thì một lưỡi gươm ngọt lạnh đã kề trước mặt từ lúc nào. Một tông giọng trầm thấp mà nhẹ nhàng vang lên:
- Anh cảnh sát à! Tốt nhất anh nên ra khỏi đây, và cũng đừng dính líu vào vụ án này nữa.
Viên cảnh sát lúc này mới lấy lại bình tĩnh, nói với Huyền:
- Chuyện quái gì vậy? Nếu chuyện này giải quyết xong, tôi cũng sẽ bắt anh lại vì tôi tàng trữ v·ũ k·hí.
Huyền chán nản, vỗ tay lên trán, sau đó tra kiếm vào thân Huyền Thiên Tán trên lưng.
- Anh giai à! Anh biết xem tình hình không? Tôi vừa cứu anh đó.
Huyền định nói tiếp nhưng Minh không cho phép điều đó. Hắn đã lao ngược về phía anh để hòng đáp trả cú sút ban nãy. Nhưng không may thay, phản ứng của kỵ sĩ lại cao hơn người thường rất nhiều. Anh chỉ khẽ nghiêng người, cú sút kia đã mất điểm tựa, lao v·út ra sau.
Phạm Thái Huyền đưa tay trái về phía viên cảnh sát.
- Ánh sáng của thần minh, tạo thành ảo ảnh, ban phúc cho linh hồn bé nhỏ kia.
Tiếp theo, anh vẫn ung dung lấy ra một tờ giấy và chiếc bật lửa. Nhẹ nhàng đốt tờ giấy, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên và hóa thành một con bướm lửa đậu trên trán Trung. Tới khi ngon lửa tắt thì viên cảnh sát mới hoàn toàn mơ hồ. Hai mắt vô hồn, lững thững rời khỏi ngọn đồi.
Xong xuôi mọi thứ, anh ngửa mặt lên trời và hét:
- Các ngươi không thoát khỏi kết giới này đâu. Ra đây đi, cô bé k·hiêu d·âm và tên l·ừa đ·ảo.
Một bóng đen từ từ hiện lên giữa không gian đen như mực, là một cô gái nhỏ nhắn với làn da trắng muốt. Cơ thể cô trải dài một mảng mịn màng, căng tròn từ mông lẫn ngực, đầy đặn và hoàn hảo đến từng khối mỡ.
Chiếc vòng gỗ tiếp tục:
- Khí tức của chúng! Huyền, tên kia là Xảo Ngôn, nó có thể khiến bất kỳ ai tin vào lời nói của mình. Còn cô gái đang k·hỏa t·hân mới xuất hiện là Mị Nữ, có thể mê hoặc bất cứ kẻ nào khi nhìn vào mắt ả.
Phạm Thái Huyền lại cười mỉm, chĩa miệng về phía hai con ngạ quỷ đứng hai bên.
- Tổng cộng hai mươi sáu người. Chúng mày cũng sành ăn lắm.
Hà bấy giờ mới lên tiếng:
- Lũ chó kỵ sĩ phong ấn ta. Nhất định lần này ta phải lột da các ngươi.
Người ta nói "chó cùng dứt dậu" quả không sai. Hai con quỷ khi bị dồn đến đường cùng đều sẽ lộ rõ bản chất. Tông giọng của người thiếu nữ và gã cảnh sát trưởng quyền lực thoáng chốc trở nên âm trầm, vang vọng.
Ngay tức khắc, cả hai con quỷ đều nhào vào người kỵ sĩ. Phạm Thái Huyền vẫn vẻ mặt đó, khẽ nghiêng đầu đã tránh được hai đòn vuốt của cả hai con quỷ. Tiếp theo là kéo Huyền Thiên Tán ra khỏi vỏ, vặn phần báng súng. Huyền Thiên Tán bắt đầu bung tỏa, tán trúc đẩy xoáy hai chiều đối xứng, hướng xoay chuyển động theo hình bát quái. Những thẻ trúc có vẽ các ký tự bùa chú bắt đầu rung rinh trong gió, tạo thành những âm thanh lách cách êm tai.
Con quỷ Mị Nữ tròn mắt kinh ngạc, không khỏi thốt lên năm chữ "Long Nha Kỵ Sĩ Ragna?"
Phạm Thái Huyền cười nhẹ, anh chĩa mũi ô vào phía chúng.
- Chúng mày không nên đến nhân giới.
Xảo Ngôn sau khi nghe Mị Nữ nói thì tay chân bỗng nhão ra, lùi lại vài bước, bắt đầu nguỵ biện.
- Kỵ sĩ đại nhân, ngài biết đấy. Những kẻ tôi ăn đều là loài người yếu đuối, xấu xí và gian tà. Tôi luôn đứng về chính nghĩa thưa ngài. Công lý sẽ được thực thi.
- Đúng, công lý sẽ được thực thi.
Phạm Thái Huyền đáp, cũng đồng thời bóp cò ngay sau đó. Cả khu rừng chỉ kịp lóe lên một cái rồi tắt ngúm, giống như chưa từng có điều gì xảy ra ở đây. Người kỵ sĩ chầm chậm bước ra khỏi nơi hỗn độn này, dưới nền đất chỉ còn lại hai chiếc mặt nạ, một trắng một hồng đang trong quá trình đốt cháy. Lá bùa đỏ trên cây cũng bung ra ngay sau đó. Khu rừng nhanh chóng rơi vào ngủ say, người kỵ sĩ v·út ra khỏi khu rừng. Chỉ để lại một luồng gió mỏng thổi lướt qua từng bụi cây đã kinh động đến đàn quạ đen, chúng hoảng hốt bay loạn tứ phía.
Bấy giờ mặt trời cũng dần ló dạng. Trước cổng trường cấp 3 Lạc Thủy có một thanh niên nằm dài trên đất, là cảnh sát Trung đang điều tra vụ án tối qua. Cũng đã gần sáu rưỡi viên cảnh sát này mới chầm chậm tỉnh dậy, vẻ mặt ngơ ngác thất thần, không biết chuyện gì vừa mới xảy ra cũng không hiểu vì sao bản thân lại ở nơi này. Anh vò đầu cố gắng lục lọi chút ký ức về sự việc trước khi bản thân nằm ở đây. Thế nhưng dòng suy nghĩ còn sót lại cuối cùng chỉ là một vụ án không rõ n·ạn n·hân lẫn n·ghi p·hạm, giống như là một giấc mơ bình thường.
Sau ngày hôm đó, sự tồn tại của nhóm n·ạn n·hân m·ất t·ích cùng với Hà và Minh đã hoàn toàn biến mất trong tâm trí mọi người. Tất cả đều do một loại ma pháp có tên Mê Điệp. Đây là một trường ma pháp dùng để xóa bỏ mọi ký ức có liên quan đến ngạ quỷ. Khi con người có một tia hiểu biết về loài này, trong tâm thức họ sẽ xuất hiên một đường kẻ hắc ám, và Mê Điệp có nhiệm vụ là nuốt chửng đường chỉ này. Tất cả sự liên quan đều biến mất hoàn toàn, giống như chưa từng tồn tại trên thế giới.
Vậy còn hai con quỷ ấy thì sao? Chuyện này phải quay về thời điểm ánh sáng chớp lóe đêm qua.
Phạm Thái Huyền sau khi bóp cò, trên chiếc ô không những không nổ đạn mà còn phóng ra một vòng sáng. Từ bên trong lao ra một bộ giáp xanh trắng tinh khôi. Vùng giáp ngực được khắc họa những nét góc cạnh, hầm hố. Bả vai hơi lệch, một bên có họa tiết là một chiếc vuốt đại bàng, dưới chân có cắp một viên ngọc bích huyền ảo. Vai còn lại là một chiếc cánh uy vũ, những chiếc lông vũ trắng mịn và mềm mại kéo dài khắp cánh tay. Giáp chân cũng được bọc kín bởi những chiếc vảy xếp chồng, kéo dài đến ngang lưng, mà chiếc mặt nạ trùm đầu lại không mấy mượt mà. Đó là gương mặt của một con ác long với cặp mắt đỏ rực, hơi thở có vẻ sẽ nghiền nát bất kì sinh vật nào khi đối diện với nó.
Bộ giáp nhập lên cơ thể người kỵ sĩ. Lúc này, tốc độ Phạm Thái Huyền lại càng nhanh hơn, hai con quỷ dường như không thể phản kháng. Chỉ có thể đứng im chịu trận. Một tia sáng, hai nhát chém. Cơ thể ngạ quỷ bị t·hiêu r·ụi bằng ngọn lửa thánh, ngọn lửa phát ra ánh sáng trắng thuần khiết, để lại hai chiếc mặt nạ là tan biến đến cuối cùng. Diệt xong, thì giọng nói dưới tay trái lại cất lên:
- Huyền, có thư cho cậu.
Phạm Thái Huyền thả lỏng, bộ giáp lại bung ra, bay về không gian của riêng nó. Anh nháy mắt với chiếc vòng, đưa tay trái lên trời, một hàng chữ dần hiện lên.
"Âm khí đã thịnh,
Môn quỷ khai sinh.
Quang Kích hao mòn.
Tiến, làng Vũ Tinh."
Phạm Thái Huyền nhoẻn miệng, từ tốn rời khỏi ngọn đồi.
Chiếu theo bức thư kia, anh đã bắt đầu xuất phát đến làng Vũ Tinh, nơi sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trên bản đồ thế giới. Bởi lẽ, ngôi làng này nằm trong khu rừng ẩn có tên Ma Đạo.
0