0
Trong lòng khu rừng Ma Đạo, nơi bóng tối dày đặc dường như là một thực thể sống, ngôi làng Vũ Tinh hiện ra một cách bí ẩn và kỳ lạ. Khu rừng này không nằm trên bất cứ nơi nào trên trái đất mà là ở một chiều không gian nhánh của thế giới, nơi mà các loài ma thú hung hãn đang cư ngụ. Những cây cổ thụ cả ngàn năm tuổi cao ngất ngưởng, rễ của chúng bám chặt vào lòng đất tựa như móng vuốt của quỷ dữ, tỏa ra một cảm giác vừa hùng vĩ vừa e sợ. Dưới những tán lá dày đặc đến mức ánh sáng mặt trời chỉ là những tia yếu ớt, ngôi làng hiện lên mơ hồ, như một giấc mộng hư ảo giữa bầu không khí ngột ngạt.
Làng Vũ Tinh nằm lọt thỏm trong một thung lũng nhỏ, được bao quanh bởi những vách đá sừng sững mọc rêu xanh rì, là một nơi dễ thủ khó công. Những ngôi nhà ở đây được xây dựng chủ yếu bằng gỗ và đá, có màu đen xám kỳ lạ như thể nó đã hấp thụ bóng tối suốt hàng vạn thế kỷ. Mái nhà lợp bằng rơm và lá khô, nhưng theo thời gian, chúng đã được tô điểm bởi những nhánh cỏ dại, tạo nên một vẻ đẹp tự nhiên nhưng lại u ám trường kỳ. Những chiếc đèn lồng treo lủng lẳng trước mỗi ngôi nhà, ánh sáng từ chúng không đủ mạnh để xua tan bóng tối mà chỉ đủ để thắp lên một chút hơi ấm giữa sự lạnh lẽo của rừng già.
Ở trung tâm làng, một cây cổ thụ khổng lồ với thân cây xù xì, tán lá đỏ rực như lửa, tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ giữa màn đêm u tịch. Cây lớn này theo người dân gọi lại chính là ngôi đền nơi bà Eira sửa ngọn kích. Nó có một cái tên thật cao ngạo - Thiên Hồn Thụ, là một biểu tượng của sự sống còn giữa vùng đất khắc nghiệt này. Những cánh hoa nhỏ từ cây rơi lả tả, trôi dạt theo gió, lấp lánh như ánh sao trong đêm tối. Tiếng gió rít qua cành lá hòa quyện cùng tiếng suối róc rách từ xa vọng lại, tạo nên một bản hòa ca vừa nhẹ nhàng cũng vừa rờn rợn.
Các con đường trong làng được lát đầy đá cuội, dọc theo những lối đi ấy là những khóm hoa dạ quỳ mọc lên rải rác, loài hoa trắng mờ phát sáng yếu ớt vào ban đêm, giống như ngọn đèn lập lòe dẫn lối.
Ban ngày, ngôi làng chìm trong màn sương trắng xóa, làm mọi thứ trở nên mơ hồ, như một bức tranh thủy mặc với những đường nét nhòe nhoẹt. Ban đêm, khi màn đêm phủ xuống, cả ngôi làng được bao bọc bởi một màu đen nghịt, chỉ còn ánh sáng vàng nhạt từ những chiếc đèn lồng thắp lên một không khí vừa ấm áp, vừa rùng rợn.
Mà cư dân ở đây toàn bộ đều là các pháp sư tài ba. Tuy không thể so sánh với các thiên tài đứng đầu trên thế giới nhưng về tổng thể mỗi người ở đây đều mạnh hơn hầu hết các pháp sư trên thế giới. Làng Vũ Tinh cũng là nơi đào tạo các pháp sư tài năng.
Lúc này đã thêm một ngày kể tử khi tỉnh lại, lễ hội Cerious vẫn tiếp tục, những đứa trẻ vẫn reo hò như thường lệ và màn đêm đã được thắp sáng rực rỡ như những mảnh trăng chiếu rọi, không còn là vẻ u ám, huyền bí như thường ngày. Phạm Thái Huyền bây giờ cũng đã tỉnh táo hơn, anh có thể đi lại được như bình thường nhưng xem chừng vẫn còn yếu lắm, dù sao thì cũng đỡ hơn cảnh ngồi xe lăn của Quân.
Huyền bước ra ngoài cửa, đánh ánh mắt về phía người chiến binh nóng nảy. Quân lúc này đang nhận được sự chăm sóc đặc biệt của vị nữ pháp sư Alice, vẻ cáu kỉnh đã biến mất hoàn toàn trên gương mặt anh và thay vào đó là một nụ cười nhàn nhạt. Ít nhất thì với kẻ không biết cười như anh ta cũng đã dần lay động. Huyền cũng cười mỉm, mừng thay cho Quân rồi cúi xuống chiếc vòng:
- Cậu thấy sao?
Chiếc vòng chỉ rung nhẹ lên một nhịp, thở dài một hơi:
- Anh ấy vốn rất nóng mà bây giờ lại cười vui vẻ như vậy! Đúng là điều tốt mà.
- Tớ nghĩ anh ta đã dính vào “t·huốc p·hiện” rồi!
Chiếc vòng chợt hừ một tiếng, giọng nói nghe chừng có vài nét hờn dỗi:
- Thế cậu có “nghiện” không?
Huyền chợt chững lại, dù cả hai đã sống chung rất lâu rồi nhưng mấy chuyện bị hỏi vặn như này vẫn khiến anh bối rối. Người con gái này luôn làm anh không biết phải trả lời sao dù cho đã xác định sẵn đáp án. Lời nói của Huyền giống như bị ngàn quân du kích, lời ra đến miệng thì lại vô thức bị chặn lại. Nhưng rồi, chiếc vòng chợt nghiêm túc:
- Huyền! Tớ thấy Alice có gì đó không giống bình thường.
Phạm Thái Huyền nhanh chóng tỉnh lại, thoát khỏi cái thế gượng gạo ban nãy, nét mặt cũng trầm trọng hơn. Anh biết cô bạn gái mình nói gì, cô ấy là một thiên tài, dù cơ thể không còn cũng có thể mạnh hơn bất kỳ kẻ nào ở ngôi làng này, thậm chí là với thiên tài kiếm thuật là anh. Huyền vội đưa tay lên tai, để cho vòng gỗ có thể nói rõ hơn. Anh thắc mắc hỏi:
- Ý cậu là do cây Huyết Long?
- Không. Ý tớ nói là máu của cô ấy. Cô ấy cũng giống tớ!
Huyền tròn mắt sửng sốt, anh vô thức hét lớn:
- Máu Đào?
Chiếc vòng chợt rung mạnh, siết chặt và ôm sát cổ tay Huyền:
- Si si cái mồm. Nói bé thôi.
Huyền chững lại, tiếp tục đưa vòng cao, nói thầm với cô ấy:
- Vậy lần này nhất định phải đảm bảo an toàn cho Alice, nếu không mọi thứ sẽ lại như cũ mất. Cô ấy nhất định phải được bảo vệ cho tới khi tớ đủ mạnh.
Chàng trai liếc nhìn hai người họ một lát rồi quay đi, bước đi đối lập với hướng của đôi nam nữ.
Huyền sải dài trên cung đường làng, đèn lồng đỏ rực như ban ngày, rọi sang khắp phía, bên dưới là hàng dạ quỳ mờ ảo, sắc xanh cuộn lên bám víu lấy bước chân người kỵ sĩ. Dắt Huyền Thiên Tán trên lưng, chàng bắt đầu lướt theo từng ngõ ngách của quầy hàng, ánh mắt tập trung vào hàng bán mặt nạ.
Chỉ lướt qua một hồi, anh đã thẳng thừng chọn chiếc mặt nạ hình cáo rồi giấu trong ba lô, tránh cho chiếc vòng để ý, tiếp tục rảo bước trong ngày hội. Thời gian cứ chầm chậm trôi, bất tri bất giác đã thêm ba ngày, khoảng cách đến ngày mười lăm chính là sáng hôm sau. Bấy giờ, Quân cũng đã bỏ được chiếc xe lăn, đang còn chống nạng tập đi. Đêm đó, cả nhóm bốn kỵ sĩ đều dừng lại trước Thiên Hồn Thụ, hay đúng hơn là ngôi đền thờ Quang Kích.
Bên trong đền là những món đồ cũ kỹ được làm bằng gỗ nhưng cũng hết sức tinh xảo. Những giá nến đủ ngăn đủ nhánh xếp gọn bốn góc đền, bên ngoài là chuông gió cùng với đệm quỳ dưới sàn. Ngay chính giữa chính là gốc cây Thiên Hồn, trên đó là một cái giá cùng với hương khói tỏa ra nghi ngút, Quang Kích được xếp ngay ngắn bên trên. Khác với lúc đầu, Quang Kích bây giờ đã sáng chói và tỏa ra ánh điện vàng rực xung quanh, giống như sự phán quyết của vị thần tối cao. Bốn vị kỵ sĩ cùng với bà Eira ngồi xếp bằng trên những chiếc đệm, riêng Quân thì được đặc cách ngồi nghiêng một chút.
Bà Eira cúi đầu, cung kính với bốn người trẻ:
- Bốn vị, lão hôm nay xin được đề xuất một số việc sau khi đóng cánh cổng. Mong các vị hiểu!
Cả bốn người đều gật đầu, bà lão lại nói tiếp:
- Chuyện là như này. Tôi đã quá tuổi rồi, thể lực cũng không đủ để theo kịp các vị. Mà việc đóng cánh cổng lại chỉ có pháp sư mới có thể làm được. Tuy các vị cũng có thể đóng nó lại nhưng hiệu suất sẽ không chắc chắn nên tôi sẽ đề cử một pháp sư đi cùng.
Cả bốn người nhìn nhau một hồi rồi cũng gật đầu, bà Eira tiếp tục:
- Lần này tôi muốn đề cử cháu gái tôi, Alice. Mong các vị giúp đỡ nhiều hơn.
Mọi người cũng gật đầu đồng ý, nhưng chỉ có chủ nhân của Ragna là chững lại, chiếc vòng trên tay anh lại rung lên lần nữa:
- Bà Eira. Ai cũng được, chỉ có Alice là không được.
Bà lão nhăn nhúm cả mặt lại, khó hiểu nhìn chiếc vòng trên tay Huyền:
- Tiểu thư, ý cô là sao?
Chiếc vòng lại rung lên lần nữa:
- Bởi vì Alice có Máu Đào.
Mọi người chợt sững lại, Máu Đào là một dòng máu gây kích thích sự hưng phấn của ngạ quỷ. Những giọt máu phả ra hương thơm của hoa đào khiến đám quỷ thêm hung bạo. Mà khi chúng ăn được những người này thì năng lực và sức mạnh đều tăng lên ít nhất là gấp năm lần. Những người mang Máu Đào chỉ có hai sự lựa chọn, một là c·hết trước bảy ngày để đám quỷ dù có ăn vào thì cũng không còn sức mạnh như lúc ăn tươi nữa và hai là mãi mãi biến mất, trốn về nơi sâu nhất để sống cuộc sống cô độc, nghe thôi cũng biết họ thà c·hết cũng sẽ không chấp nhận cô độc đến điên đến khùng.
Bấy giờ, Alice cũng vừa nghe lời bà nội mà chạy vào đền, tấm rèm vài vừa được kéo lên thì một làn sương lạnh vụt qua như ánh chớp. Đường thẳng băng lãnh v·út ngang hoàn mỹ, sát khí sớm đã nuốt trọn căn phòng. Kẻ vừa bùng nổ thứ sát khí đến nghẹt thở kia là Tachi, hắn gồng mình, xé toạc chiếc kimono trên người, tay rút vội thanh katana chém vào cổ Alice. Đường kiếm xẹt mạnh, những cây nết trong phòng vì tác động của kim loại đã bị thổi tắt, những ô cửa sổ vải mau chóng bị cắt xé thành nhiều mảnh nhỏ, tiéng v·út gió lướt qua nhanh chóng bị chặn lại bởi âm thanh chói tai của kim loại va vào nhau. Huyền Thiên Tán đã kịp thời chặn lại nhát chém đó.
- Ông chú! Đừng dọa người vậy chứ!
Vòng gỗ lại nói tiếp:
- Alice, không thể c·hết được!
Thanh katana vừa vặn bị chặn ngay cổ Alice, lưỡi gươm bén ngọt vẫn kịp lưu lại trên da thịt cô một đường chỉ mỏng đỏ hoẻn. Hơi lạnh từ thanh gươm phả lên gương mặt ngọt ngào. Alice vốn chỉ nghĩ là cuộc họp bình thường, ai mà ngờ khi mới bước vào đã suýt nữa bỏ mạng. Gương mặt cô nhanh chóng hóa thành màu trắng, xám xịt như sắp c·hết. Hai mắt Alice mở tròn, trợn ngược, ngấn lệ đã vỡ bờ, kéo nước mắt lăn dài trên má làm gương mặt cô xộc xệch hẳn. Cảm giác gần kề c·ái c·hết khiến cơ thể cô cứng đờ, chỉ thêm một chút nữa thôi là cô đã thành quỷ không đầu.
Huyền Thiên Tán vừa vặn chặn đứng thanh gươm của thợ rèn ác quỷ Muramasa. Huyền nhoẻn miệng cười, bình tĩnh nói:
- Ông chú thấy đấy. Cô ấy cũng đã nói vậy rồi!
Giọng nói của Quân cũng đế vào theo, đồng thời anh cũng bắt đầu lò dò chống nạng đứng dậy:
- Thằng già. Mày không muốn sống hả?
Tachi không hề để ý đến kẻ tàn tật kia, liếc nhìn chiếc vòng trên tay trái người thanh niên đang chặn kiếm, hắn nhếch môi, bắt đầu vận sức đẩy thanh kiếm vào sâu hơn:
- Chàng trai, chiếc vòng đó thì có gì mà để cậu phải nghe lời chứ? Nếu là long cụ thì Nhật Bản chúng tôi còn rất nhiều loại có thể nói chuyện được nữa kìa.
Huyền cúi gằm mặt, sức lực vận lên để chống lại thanh gươm cũng tăng lên. Gân xanh lúc nào đã nổi đầy trên khuôn trăng thanh tú. Anh xoay ô, vẩy mạnh một đường đẩy thanh gươm văng ra xa. Lúc này, Duy mới đứng lên nói với Tachi:
- Chú Tachi, chiếc vòng đó chính là vị nữ pháp sư bị chính Luciah lấy mất trái tim. Tên là Lý Vân Anh.
Gã đàn ông vạm vỡ lúc đấy mới thu kiếm, cũng không khỏi buông thêm những lời cay nghiệt.
- Thì ra là nữ pháp sư thiên tài năm nào! Đúng là giỏi, giỏi tới mức biến mình thành một long cụ.
Huyền siết chặt Huyền Thiên Tán, tròng mắt anh nhanh chóng hóa đỏ, thế giới trước mặt tưởng như đã biến thành một địa ngục lãnh khốc. Sau lưng anh ẩn hiện xuất hiện hai con rồng đối lập là bạc và tím. Lần này, sát khí của Huyền lại gần như có thể áp chế hoàn toàn Tachi. Hư ảnh song long như hiện thực hóa trước mắt mọi người, ngày càng rõ nét. Mà Tachi lại là một con rồng xanh dài ngoằng, xung quanh nhanh chóng phả khí lạnh khắp chốn, đóng băng cả một vùng sàn nhà, làm cho những chiếc đèn dầu hóa cứng.
Sát khí tuy lớn nhưng ngay sau đó cả hai đã lịm đi trông thấy. Bởi vì dưới chân họ là hai miếng xích sắt trắng rã, bọc lên đó là mỏm đất dạy ghim chặt cả hai xuống. Sengo Tachi và Phạm Thái Huyền bừng tỉnh, từ lúc nào mà thứ phép này đã hoàn toàn khống chế họ, mọi cử chỉ đều không thể hành động. Dù sao thì, tuy bà Eira đã không còn đủ thể lực để theo kịp lớp trẻ, nhưng nếu cho bà đủ thời gian thì với kinh nghiệm ma pháp lâu năm của mình cũng đủ để cho bà lập một ma trận cường đại, có thể khống chế toàn bộ cục diện.
Bấy giờ, chiếc vòng gỗ mới lên tiếng, vòng gỗ rung lên một hồi, thứ âm thanh phát ra tràn đầy uy áp, bất chợt đè nặng bà lão:
- Bà Eira. Không ngờ bà còn dám lập ma trận ngay lúc này luôn đấy. Đã thế còn làm với cậu ấy!
Bà lão vẫn chắp tay nâng trượng, khó khăn nói với Vân Anh:
- Tiểu thư thứ lỗi. Lão biết nếu là cô thì chút ma trận này sẽ chẳng là gì. Nhưng xin cô hãy để lão ngăn cuộc chiến vô nghĩa này.
Rồi bà quay sang Tachi:
- Ngài kỵ sĩ! Xin ngài hãy nể mặt tôi mà bỏ qua cho con bé, tôi sẽ cử pháp sư khác đi cùng các vị.
Xem chừng lời nói này không hẳn chỉ là lời cầu xin của bà lão mà bởi vì bà đã thiết lập đầy đủ ma trận, trong trường hợp xấu nhất sẽ có thể giam cầm những người này mãi mãi. Đương nhiên là Tachi biết được điều này, dù sao thì nếu thật sự đánh thì hắn cũng khó mà thắng được thanh niên trước mặt. Trước ma trận có thể khống chế hoàn toàn cơ thể hắn, tính mạng lúc nào cũng có thể rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp. Chưa kể, trong ma trận dày đặc này mà chiếc vòng kia còn gây uy h·iếp đến bà lão, tốt nhất vẫn nên nghe theo sắp xếp trước đó.
Còn về phía Vân Anh, thật ra cô lúc này quả thực chỉ là một long cụ biết nói bình thường, vốn không thể dùng phép được. Nhưng cái uy áp kia lại từ đâu chứ? Điều này phải quay lại thời điểm lúc cô chuẩn bị nói ra bí mật Máu Đào.
Trong khoảnh khắc nói ra bí mật của Alice, Huyền đã kịp thời đốt một lá bùa không gian. Lá bùa này có chức năng ép nhỏ không gian lại để khiến cơ thể giống như dịch chuyển tức thời thay vì gia tốc. Nhưng dù sao thì với năng lực của Anh vẫn còn quá khó để vẽ ra bùa như vậy nên tấm bùa này chỉ ép không gian với một vùng nhất định, đủ để tạo thành trọng lực của trái đất khi tăng lên, rất giống với uy áp của bậc cường giả.
Hai vị kỵ sĩ ngập ngừng một chút rồi đồng ý buông kiếm, bà Eira thở dài một hơi rồi ngồi lại vào bàn. Đèn dầu và nến lại lần nữa được thắp lên, bà Eira tiếp tục nói về kế hoạch tiếp theo khi đi vào tế đàn trong khu rừng, nơi mà quỷ môn quan sẽ xuất hiện. Ánh lửa bập bùng chớp lóe trong đêm tối, thứ âm thanh tru tréo của cơn gió lạnh thổi dồn dập lên ngôi làng và hai đốm sáng vàng rực ở cửa nam trong đêm tối. Ngay lúc nhóm người còn mải mê bàn bạc thì đốm sáng đó chợt bùng lên, mọc thêm hai con ngươi dài và dẹt như cặp mắt rắn rồi biến mất không giấu vết.